Bản án ‘chung thân’ của tình yêu
Trong “Ếch và Chuột” – một ngụ ngôn dành cho trẻ nhỏ, khi được một chú Chuột nhờ dẫn đường, con Ếch lắm trò đã buộc Chuột vào chân mình bằng một sợi dây thật ngắn. Rồi trong chuyến dạo chơi, Ếch dở trò lao xuống nước, cố tình kéo theo và nhấn chìm chú Chuột đang bị buộc ở đầu kia sợi dây. Hồi ấy, ngoài dòng chữ “Đừng chơi với bạn xấu” được in nghiêng dưới câu chuyện như một bài học, đứ.a tr.ẻ sáu tuổ.i là tôi đã lờ mờ nỗi sợ hãi “sợi dây”
“Sợi dây” trách nhiệm
Sau này, tôi được nhắc về “sợi dây” ấy lần nữa trong một ngụ ngôn cùng tên của Rumi. Viết lại mô típ ấy, Rumi đã biến Ếch và Chuột thành đôi bạn tình, buộc chân nhau bằng một sợi dây thật dài, để nếu Ếch xuống nước (bản năng của loài lưỡng cư), thì Chuột vẫn tự do vui chơi trên bờ. Vì quá yêu quý nhau, chúng làm thế, để mỗi lần nhớ nhau thì chỉ cần giật dây thôi.
Có phải, từ câu chuyện ngụ ngôn xưa cũ (trước công nguyên) của Aesop đến dụ ngôn của Rumi, là một sự cách tân trực diện mà tinh tế trong ngôn ngữ về những cự ly, giới hạn của mọi sự gắn bó? Kỳ thực, tình thân, tình bạn, tình yêu, hay mọi loại tình cảm trên đời đều dễ đưa người ta vào một sợi dây ràng buộc, mà càng thân thiết, càng ràng chặt.
Hôn nhân lại càng thế!
Có những người trẻ hễ kết hôn là mất hết bạn bè. Vì sao? Vì tan giờ làm đã phải leo lên xe bạn đời, về tổ ấm. Đâu phải chỉ “vài lần đón đưa”, còn lại là khoảng trời tự do bè bạn như thuở còn yêu đương.
Có hàng tỷ lý do để người ta phải có nhau từng phút giây trong một cuộc hôn nhân. Ngày ấy, hễ ba nhận lời ra đán.h cờ tướng với ông bạn hàng xóm, mẹ tôi lập tức ngăn lại bằng mấy câu hỏi: “Anh tưới mấy cây lan ngoài cửa chưa?”, “Thức ăn em nấu xong rồi, anh không ở nhà ăn với con cho vui?”.
Rồi mẹ còn hàng trăm lý do liên quan đến con cái, nào là “Thằng lớn không biết sao mà cứ thấy rầu rầu, anh không ở nhà trò chuyện với con?”, “Con bé Út bữa nay học hành thế nào rồi, anh biết không?”. Là người có trách nhiệm, chỉ cần mẹ “đặt vấn đề” kiểu ấy, ba tôi chẳng còn hứng thú ra ngoài mà lặng lẽ quay vô với vợ con. Mà, mấy chuyện không thể thiếu bàn tay đàn ông mới thật đắt giá, khi nó cứ hay xảy đến, và không thể đặng đừng ngay lúc ba đang muốn đi chơi.
Video đang HOT
Có lần, ba đem ý định “đăng cai” tổ chức một cuộc nhậu của mấy ông bạn cờ ra bàn bạc trong bữa ăn, mẹ tôi lập tức thở dài. Khi ấy tôi đã lớn, đã bắt đầu hiểu sự tù túng, ngột ngạt của ba trong những “mật ngọt ràng buộc” của vợ. Vậy nên, tôi cũng… đứng tim trước “nước cờ” quyết định của mẹ với người chồng đang háo hức.
Mẹ nói: “Thằng lớn sắp có vợ rồi mà mình chưa mua nổi cho nó một miếng đất, anh có vui vẻ gì mà tiếp đãi người ta?”. Rồi miếng-đất-chưa-đủ-tiền-mua ấy ngăn cách ba tôi với mọi cuộc chơi bời. Đến khi đã mua được cho anh trai tôi miếng đất, thì lại đến lượt tôi – với bao nhiêu việc mà ba phải (từ bỏ vui chơi) để cùng mẹ lo lắng.
Cuộc đồng hóa vĩ đại
Có lẽ, những gì mẹ tôi đã làm là một phương cách ngọt ngào nhất để “tước đoạt” tự do của bạn đời. Nhưng còn có bao người tự mình vùi lấp tự do, sở thích, và dâng hiến cả cái tôi của mình, như một sự mặc định khi bước vào hôn nhân.
Bạn tôi 27 tuổ.i. Cuộc hôn nhân cô vừa trải nghiệm trong hai năm qua là một cuộc đồng hóa vĩ đại. Cô thôi yêu màu xanh, từ bỏ thú vui nuôi mèo, sợ thức ăn dầu mỡ. Bởi đó là những điều không có trong từ điển của chồng cô. Sau ngày cưới, cô đem mọi sở thích, quan điểm của hai vợ chồng lên “bàn cân”, có điểm nào còn chưa vừa vặn, cô lại tự sửa mình đi. Mấy lần hiếm hoi bạn bè gặp lại nhau, cô đều dắt theo chồng, rồi gượng gạo kéo anh vào những đề tài của chúng tôi. Có lẽ, vì nhận ra rằng không gian của một nhóm bạn gái không vừa vặn cho một cặp vợ chồng mỗi lúc tụ tập, nên cô dần lảng đi, rồi biệt tích.
Bẵng đi một thời gian, tôi lại được cô chủ động liên lạc, rồi nhì nhằng than thở về chuyến du lịch nhạt nhẽo cô vừa trải qua. Du lịch chưa bao giờ là thú vui của chồng cô. Vậy nên, dù có cố gắng cùng vợ xách vali lên mà đi trong dịp lễ, anh cũng không thể hào hứng khi cứ cảm thấy cuộc vui gượng gạo ấy đang lấy mất của mình những ngày nghỉ.
Chuyện ấy làm cô thất vọng não nề. Bởi, có một vấn đề trọng đại đã được đặt ra trong những ngày ngao du buồn tẻ. Cô nói: “Đến cả chuyện đó anh cũng không thể làm vì vợ, thì lấy gì để chứng tỏ anh ấy yêu mình đây?”.
Thực ra, cuộc sống nhiễu sự này thiếu gì những người đàn bà dằn vặt đau khổ, chỉ vì chồng không cùng mình xem một bộ phim, ăn một món ăn, đến một nơi nào đó… một cách vui vẻ? Diễm phúc từ một cuộc hôn nhân hoàn hảo nào đó, nơi mà mọi thứ đều nhịp nhàng, đồng điệu cứ khiến người ta tự “gọt giũa” mình đi, rồi đòi hỏi ở bạn đời những sự đồng lòng khiên cưỡng. Thế là, nếu vợ thích đi du lịch, chồng đương nhiên cũng phải thích ngao du. Nếu chồng thích xem kịch nói, thì vợ cũng phải từ bỏ mấy bộ phim cô thích để dành thời gian cho sở thích của bạn đời. Vậy mới đích thực là tình yêu?
Chuyện này khiến tôi cảm thấy tình yêu từ mấy trăm năm trước trong dụ ngôn của Rumi mới thật là hiện đại – khi nó không bắt một loài lưỡng cư phải từ bỏ ao hồ, hay một chú chuột phải lao xuống nước… một cách vui vẻ. Đành rằng, hôn nhân được khởi đi và duy trì bởi những đồng điệu nào đó giữa hai con người. Nhưng không ai có thể hoàn toàn chung sống trong mọi sở thích của một người khác, dù đó là bạn đời. Vì thế, sở thích, tự do là điều mà người ta không thể nhân danh một mối quan hệ nào để tước đoạt của người khác. Và, tất cả những khác biệt ấy chỉ là biểu hiện sức mạnh của đời sống riêng tư nơi bạn, chứ không phải minh chứng cho độ sâu đậm của bất kỳ một loại tình cảm nào.
Vậy mà, xưa nay, không chỉ những khác biệt, mà ngay cả những điều thuộc về quyền riêng tư tối thiểu của một con người cũng không dễ được bạn đời tôn trọng. Ví tiề.n, điện thoại di động, sổ tay cá nhân, các tài khoản online… thường được người ta đồng nhất với những điều được đồng sở hữu trong hôn nhân. Và mọi động thái bảo vệ quyền riêng tư, đều dễ trở thành biểu hiện của một thái độ chung sống tồi.
Trong cuộc nhậu khá say sưa, một người phụ nữ đã trút hết mọi khủng hoảng trong đời sống hôn nhân của chị. Xung đột bắt đầu ngay từ những ngày đầu tiên, khi anh đột ngột và ngang nhiên mở tung cửa lúc chị đang dùng phòng tắm. Hoảng hốt, chị hét lên như một phản xạ. Khi nhận thấy chồng mình không lỡ tay mở nhầm, chị chủ động đóng sầm cửa lại, rồi rưng rức khóc. Chị kể, suốt những ngày tháng sau này, chị cũng không bao giờ quen với việc có một ai đó bất ngờ mở cửa phòng tắm, dù đó là chồng chị. Anh lấy đó làm bực bội, rồi kết luận rằng chị không yêu chồng.
Đương nhiên, hình ảnh riêng tư của nhau sẽ chẳng còn xa lạ khi người ta đã là vợ chồng.Thế nhưng, một con người văn minh bất kỳ nào cũng đều có quyền từ chối hay đồng thuận mọi sự tác động lên hình ảnh và không gian riêng của họ. Và việc một người phụ nữ sốc, cảm thấy tổn thương khi bạn đời xâm phạm một cách thô lỗ vào không gian cá nhân của mình – là một việc không quá khác thường. Chỉ có một điểm khá trớ trêu, là tất cả những nỗ lực trân trọng và gìn giữ những riêng tư đẹp đẽ ấy, lại xung đột với thói quen sở hữu của hầu hết mọi người, trong mọi cuộc hôn nhân.
Tự bao giờ, người ta đã quên đi cách yêu một ai đó bằng tất cả những nét đẹp và những lô gic riêng của họ. Người ta quen nhân danh tình yêu mà can thiệp thô lỗ vào tinh cầu riêng tư đã khiến họ phải lòng trong những phút đầu của tình yêu. Để khi hôn nhân trở thành một “cam kết tình cảm” khiến ta bức bối, kiệt quệ, ta lại gào lên rằng “hôn nhân là nấm mồ của tình yêu”.
Hôn nhân không giế.t chế.t tình yêu. Sự tù túng, ngột ngạt, và thậm chí kiệt quệ của một cuộc tình, là “sản phẩm” của những người tình ích kỷ. Chúng ta thường có cảm giác đã hoàn thành một điều gì đó vào ngày kết hôn, rồi mất hết động lực nuôi dưỡng, vun đắp, chỉ chăm chăm giữ gìn. Từ ngày thành hôn, chúng ta dần thu cho “sợi dây” ngắn lại, biến hôn nhân thành nấm mồ, rồi tự rơi vào đấy, chung thân…
Theo Baophunu
Chồng dùng kéo đâ.m nhiều nhát giế.t v.ợ, bỏ lại đứa con 6 tuổ.i
Sáng 9.6, TAND tỉnh Tây Ninh xét xử sơ thẩm lưu động tại xã Bàu Đồn, huyện Gò Dầu, tuyên phạt bị cáo Trần Văn Hậu (31 tuổ.i, ngụ xã Tân Thới Nhì, huyện Hóc Môn, TP.HCM) mức án chung thân về tội "Giế.t ngườ.i" khi cướp đi mạng sống của vợ mình.
Bị cáo Hậu thành khẩn khai báo
Theo cáo trạng, Hậu và Trần Thị Vũ Thanh kết hôn vào tháng 6.2008, chung sống với nhau được 1 con 6 tuổ.i. Cả 2 vợ chồng cùng làm công nhân ở khu công nghiệp Phước Đông (thuộc xã Phước Đông, huyện Gò Dầu). Hậu nghi ngờ vợ ngoạ.i tìn.h nên nhiều lần uống rượu xong kiếm chuyện gây gỗ với vợ. Do vợ chồng thường xuyên mâu thuẫn nên Thanh bỏ về nhà cha mẹ ruột sinh sống.
Khoảng 19 giờ ngày 20.2.2015, Hậu chạy xe máy chở con từ nhà cha mẹ ruột mình ở H.Hóc Môn (TP.HCM) đến nhà cha mẹ Thanh (xã Bàu Đồn, H.Gò Dầu) để thăm vợ. Khi đến khu vực khu công nghiệp Phước Đông, Hậu vào tiệm tạp hóa mua một cây kéo bỏ vào túi áo khoác.
Hậu chở con đến nhà một người bà con rồi nhờ người này gọi điện thoại nhắn cho vợ Hậu qua thăm con, tuy nhiên, Thanh không ra. Hậu tức giận gửi con lại rồi đi thẳng vào nhà cha mẹ vợ tìm Thanh. Trong lúc cãi vã, Hậu dùng kéo đâ.m nhiều nhát vào đầu, ngực, bụng vợ rồi bỏ chạy.
Sau đó, Hậu chở con đến nhà bạn ở H.Củ Chi (TP.HCM) thì được bạn động viên, Hậu ra đầu thú. Ngày 21.2.2015, Hậu ra Công an xã Tân Thới Nhì, huyện Hóc Môn đầu thú. Riêng Thanh, đã t.ử von.g khi được đưa cấp cứu tại trung tâm y tế huyện Gò Dầu.
Tài tòa, Hậu thành khẩn khai báo và nhận tội. Bị cáo cũng khai nhận vì quá thương vợ nên để hành động quá nông cạn dẫn đến hậu quả này.
Hội đồng xét xử cũng tuyên buộc bị cáo Hậu bồi thường cho gia đình bị hại 41,5 triệu đồng.
Tin, ảnh: Dương Phan
Theo Thanhnien
Nhiều án "dân kiện quan" bị hủy: Con kiến mà kiện củ khoai? Theo báo cáo tổng kết ba năm thi hành Luật tố tụng hành chính của ngành tòa án thì năm 2014, tỷ lệ các bản án, quyết định bị hủy là 4,64%. Lâu nay nói đến án hành chính, chúng ta thường nghĩ đó là loại án khó. Vì theo cách hiểu đơn giản đó là án "dân kiện quan" nên phần yếu...