Bài học “vỡ lòng” trước hôn nhân
Dẫu biết rằng, người ta sống bên nhau ngày ngày tháng tháng, đâu phải bởi người bên cạnh tốt đẹp thế này, vượt trội thế kia. Nhưng, cái chúng ta cần vẫn là dạy nhau sự sẻ chia, thấu hiểu…
Trên đời này, không có người đàn ông vô tâm hoàn toàn, khô khan một trăm phần trăm. Chỉ vì không quan trọng nên mới không để tâm, chỉ vì không hứng thú nên mới thấy khó chịu. Là vì không yêu, nên mọi sự đều không thể.
Không một người đàn ông nào sinh ra đã có thể hiểu phụ nữ, biết cách chiều chuộng, chăm sóc và yêu thương phụ nữ. Tôi dám chắc thế. Ngoại trừ khi nào “phần nữ” trong anh ấy vượt trội hơn mới có thể bẩm sinh sở hữu các tố chất tuyệt vời trên – mà tuýp này, hầu hết đều không có tí ti hứng thú với phụ nữ. Đa phần đàn ông biết quan tâm và thấu hiểu tâm tình phụ nữ đều là đã ít nhiều trải qua đôi ba cuộc tình đẫm nước mắt: khi người nữ đau đáu mong chờ những cử chỉ vuốt ve, còn người nam hời hợt, vô tâm vì… đâu có biết!
Cho nên người phụ nữ hạnh phúc và thông minh hơn mấy chục tỉ người, chính là biết cách khiến người đàn ông cái-gì-cũng-không vì mình mà trở thành “người đàn ông 8 điểm” – biết yêu, biết thương, biết chiều, biết nể, biết vun vén, biết tôn trọng cá tính riêng, biết trách nhiệm và biết trân quý hạnh phúc đang có. Những đổi thay từ không thành có, và có rất nhiều, là cả một hành trình. Từng chút một đón nhận sự yêu thương, chiều chuộng ấm áp, giống như con nhện nhỏ, mỗi ngày nhả thêm một sợi tơ, càng vững tin vào công trình bền chặt mình đang xây đắp.
Vợ chồng cần lắm sự sẻ chia, thông cảm và thấu hiểu (Ảnh: static).
Người ta từ tình yêu vững bước vào hôn nhân, tất thảy đều phải bước qua ngưỡng cửa của việc chấp nhận lẫn nhau, vì nhau mà thay đổi. Cá tính của bản thân là điều cần giữ, nhưng những thói quen, hành động có thể từ bỏ để cả hai thấy thoải mái, hạnh phúc hơn – là điều ai cũng biết, nhưng không phải ai cũng làm. Người ta hay nghĩ về hôn nhân như một cột mốc hoành tráng – ngang ngửa ngày Việt Nam chính thức mở cửa năm 1986, rằng khi đó chúng ta sẽ tự nhiên tốt hơn lên, tự khắc, tự giác mà thay đổi mình. Chờ mong quá nhiều, mơ mộng quá nhiều và kỳ vọng quá nhiều, … vào tương lai chính là con đường ngắn nhất để một cuộc hôn nhân đi vào ngõ cụt.
Video đang HOT
Dẫu biết rằng, người ta sống bên nhau ngày ngày tháng tháng, đâu phải bởi người bên cạnh tốt đẹp thế này, vượt trội thế kia. Nhưng, cái chúng ta cần là dạy lẫn nhau bài học vỡ lòng trước hôn nhân – biết chấp nhận những tốt – xấu của người “đầu ấp tay gối”, biết tôn trọng, sẻ chia, lắng nghe và quan tâm… để thấu hiểu trọn vẹn những chờ mong, những khao khát. Bởi “một nửa” cho dù có hiểu biết và thấu hiểu bạn đến mấy, cũng không thể có khả năng kì diệu đọc suy nghĩ, hiểu nhu cầu! Những người đàn ông luôn-luôn-thấu-hiểu chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết diễm tình. Đối mặt với từng vấn đề, mỗi người đều dùng cá tính, kĩ năng và kinh nghiệm… của mình để xử lý; những “cơ sở vật chất” đó thì trên đời không ai giống ai, nên càng không thể đòi hỏi người khác tự hiểu. Chính những lúc như thế, chúng ta mới cần chia sẻ, mới cần trao đổi để đáp ứng lẫn nhau.
Tôi đã từng đọc ở đâu đó, một câu nói thế này: “Chìa khóa cho một mối quan hệ lâu dài không nằm ở việc tìm đúng người để yêu mà là học cách yêu người ta đã chọn”. Đây mới chính là chân lý là chân trời của hạnh phúc. Vì chỉ khi bỏ qua tất cả những lời nói có cánh, kịch bản gallant ngọt ngào… ta vẫn có thể an tâm đặt tay mình vào tay người đó, có thể nhẫn nại chờ đợi, khắc phục điểm yếu của nhau và mỉm cười hạnh phúc thì mới có thể bên nhau trọn đời.
Theo Emdep
Hạnh phúc sao giữ được khi một trong hai ta ngừng cố gắng!
Em cảm thấy chuyện tình đôi mình có thể dựng thành phim được. Và cuối phim là một kết thúc có hậu: Chúng mình sẽ ở bên nhau mãi mãi, có những đứa con xinh và ngôi nhà ấm áp bão dừng sau cánh cửa...
Em không nhớ mình đã nghe ở đâu câu nói "hạnh phúc không phải điểm đến, mà là một hành trình". Hành trình tìm hạnh phúc đã khó, hành trình giữ hạnh phúc còn khó hơn.
Hai đứa mình đã từng "vênh mặt" tự hào khoe với bạn bè, mình vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện về cuộc sống gia đình, sao giờ hai chữ hạnh phúc như đang dần biến mất khỏi tầm tay anh và em. Đúng là, sẽ không có gia đình hạnh phúc, nếu một trong hai chúng ta ngừng cố gắng, đúng không anh.
Phải chăng vì mình quen nhau trong một ngày mưa, nên để đến được với nhau, hai đứa đã phải cố gắng rất nhiều, cũng khóc rất nhiều. Bao nhiêu hiểu nhầm cứ liên tiếp đến, người thứ ba cố ý xen ngang, rồi cả sự ngăn cấm, phản đối của đôi bên gia đình...
Nghĩ lại quãng thời gian bốn năm từ lúc quen đến lúc cưới, em cảm thấy chuyện tình đôi mình có thể dựng thành phim được. Và cuối phim là một kết thúc có hậu: Chúng mình sẽ ở bên nhau mãi mãi, có những đứa con xinh và ngôi nhà ấm áp bão dừng sau cánh cửa...
Nhưng đời không như phim. Bộ phim kết thúc bằng đám cưới đẹp, còn cuộc đời thì không dừng lại ở đó.
Ảnh minh họa.
Sau đám cưới, vợ chồng mình còn cả một hành trình dài. Hành trình ấy bắt đầu với chuỗi ngày hai đứa hạnh phúc tay trong tay, cùng ăn, cùng ngủ, cùng ngắm sao hàng đêm. Rồi khi em có thai, hai vợ chồng mình lại song hành học cách làm cha, làm mẹ.
Em ước, thời gian quay lại, để đôi ta mãi sống trong ngọt ngào của những cặp vợ chồng son. Nhưng thời gian sao quay lại được, nó cứ trôi. Ba năm sau ngày cưới, hai công chúa lần lượt ra đời. Và hạnh phúc xưa hình như cũng theo đó lần lượt nhạt phai.
Thời gian của em dường như còn chẳng đủ để quay cuồng với hai con. Còn thời gian của anh là dành cho công việc. Em trách anh ban ngày mải mê công việc, ban đêm "lăn quay" ra ngủ không giúp em chăm con được chút nào. Anh trách em mải mê con cái không quan tâm anh, không cùng anh sẻ chia nỗi lo tiền bạc.
Từ một đường, hai đứa mình dần đi sang hai ngả lúc nào không ai hay. Những lần cãi vã, những tuần im lặng trong "chiến tranh lạnh" ngày càng nhiều. Em mệt mỏi, anh cũng chẳng khá hơn. Không khí gia đình mình bây giờ ảm đam quá, may mà vẫn còn có tiếng nói cười của hai con.
Ảnh minh họa.
Người ta bảo, vợ chồng mình đang trong giai đoạn khủng hoảng hôn nhân, nghĩa là cả hai đều đang thấy chán nản, không tìm đươc tiếng nói chung nữa. Em tự hỏi, chữ hạnh phúc xa dần khỏi gia đình mình từ bao giờ vậy. Có phải từ ngày em nghỉ làm ở nhà nội trợ chăm con, hay là từ ngày anh được lên làm sếp.
Em không trả lời đươc, anh có trả lời được không? Chắc cũng không. Mình không biết mình đã dần quên cách ôm nhau từ khi nào, quên cách trao nhau những nụ hôn ngọt ngào, những cái nhìn âu yếm từ khi nào nữa.
Hai đứa cứ mải chạy theo công việc, nghĩa vụ của riêng mình, nên quên mất cần dành cho nhau một góc trong cuộc sống. Nên giờ đây, hai chữ "hạnh phúc" gần như không còn tồn tại trong gia đình mình nữa rồi. Anh có thấy tiếc nuối, có thấy hối hận như em không?
Nếu có, nghĩa là vợ chồng mình vẫn có cơ hội làm lại, vẫn có thể lấy lại hạnh phúc như thuở ban đầu. Còn nếu không, thì mình đành tiếp tục đường ai nấy bước. Em se sót, dằn vặt những đêm dài khi nghĩ về chuyện của mình. Những giọt nước mắt của em đã không còn xa lạ với đêm đen tĩnh mịch, lúc anh và các con say ngủ...
Hạnh phúc sẽ không còn nếu một trong hai ta bỏ cuộc, ngừng cố gắng vun đắp, giữ gìn tình yêu, hôn nhân, đúng không anh. Anh có muốn được cùng em trở về chung lối bước?!...
Theo Emdep
Phụ nữ khôn ngoan sẽ không bao giờ xen vào hạnh phúc của người khác Những điều có thể giành trên tay một người khác thì chắc chắn cũng sẽ có lúc bị cướp đi. Đơn giản vì những thứ có thể giành được sẽ không bao giờ chịu ở yên bên cạnh ta. Đàn ông cũng vậy, vì thế phụ nữ khôn ngoan đừng dại mà giành giật hạnh phúc của ai khác. Đàn bà khôn ngoan...