Bài học từ người xưa về ba sai lầm lớn nhất trong cuộc đời con người
Tôi đã phạm phải ba lỗi lầm cực kì lớn, thế như đến bây giờ mới tỉnh ngộ. Thế nhưng giờ có hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi.” ” Ba lỗi lầm ư? Có thể nói cho tôi nghe được không? Hy vọng rằng đó có thể là bài học cho chúng tôi.”
Khổng Tử một lần đi đến nước Tề, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc rất đau lòng. Khổng Tử nói với người phu xe rằng:
” Tiếng khóc này, nghe thì có vẻ bi thương nhưng lại chẳng phải là tiếng lòng bi thống của người có người nhà bị mất.”
Người phu xe liền đi tiến lên thêm một đoạn đường, thì thấy một người rất không tầm thường, tay cầm một cây liềm có cán dài, đeo khăn trắng, khóc hết sức đau lòng mà chẳng phải là tiếng khóc đau thương.
Khổng Tử dừng xe hỏi :
” Xin hỏi, ông là ai vậy?”
Người đó đáp rằng:
” Tôi tên là Thê “
Video đang HOT
” Anh không mặc đồ tang mà sao lại khóc lóc bi thảm như vậy?”
” Tôi đã phạm phải ba lỗi lầm cực kì lớn, thế như đến bây giờ mới tỉnh ngộ. Thế nhưng giờ có hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi.”
” Ba lỗi lầm ư? Có thể nói cho tôi nghe được không? Hy vọng rằng đó có thể là bài học cho chúng tôi.”
“Tôi khi con trẻ rất thích học hành, thế nhưng đợi đến khi đi khắp nơi tìm thầy học bạn đi khắp nơi về thì cha mẹ đều đã mất rồi. Đây là lỗi lầm đầu tiên của tôi. Khi tôi còn trẻ, tôi phục vụ cho nước Tề, phục vụ cho ông vua kiêu ngạo bạo lực. Đánh mất đi lòng dân, tôi không làm đúng chức trách của mình, đây là lỗi thứ hai. Tôi rất coi trọng bạn của mình. Thế nhưng giờ thì chẳng còn người bạn nào bên cạnh mình nữa. Đây là lỗi lầm thứ ba.”
Nói rồi lại ca thán nói:
” Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ chẳng còn. Những việc đã qua rồi chẳng thể lấy lại được đó chính là tuổi tác. Có muốn gặp mặt cha mẹ mình cũng chẳng thể gặp lại nữa đó chính là cha mẹ! Tôi chẳng thể nào nhìn thấy họ lần cuối để từ biệt họ.” Nói đến đây người đó lại không kìm được nức nở.
Khổng Tử thở dài nói với các đệ tử mình rằng:
” Các con nên ghi nhớ những lời này, những lời này đáng giá để các con ghi nhớ và nhắc nhở bản thân mình.”
Bài học rút ra: Mỗi một đứa trẻ trung thực thật thà đều có một chữ ” Hiếu” đối với cha mẹ của mình. Tin tưởng vào ngày rộng tháng dài, tin vào bản thân mình sẽ có một ngày áo gấm về quê mà quên rằng sự thật quá tàn khốc, cuộc sống quá ngắn, quên rằng có những ân tình mà mãi mãi chẳng thể nào báo đáp được. Quên rằng bản thân mình mới nhỏ bé và mềm yếu biết bao nhiêu trước sự biến đổi của cuộc đời. Hiếu thảo không cần sự hời hợt qua loa mà là hạnh phúc khi những người quanh mình cũng hạnh phúc. Hiếu thảo là trân trọng thời gian cùng cha mẹ, chăm sóc họ khi họ về già.
Theo Một Thế Giới
Ngỡ ngàng khi gặp lại người xưa của chồng...
Người đàn bà ấy xinh đẹp, sang trọng, còn tôi thì là ai chứ? Tôi bây giờ già nua, có cố gắng mấy cũng không cứu vãn nổi nhan sắc. Thật tình, tôi vô cùng mệt mỏi, chán nản...
Tôi còn nhớ như in ngày anh bỏ người đàn bà ấy đến với tôi. Lúc đó tôi mới hãnh diện biết bao, tự hào biết bao. (ảnh minh họa)
Tôi còn nhớ như in ngày anh bỏ người đàn bà ấy đến với tôi. Lúc đó tôi mới hãnh diện biết bao, tự hào biết bao. Tôi tự tin vì người đàn bà ấy thua kém tôi nhiều điểm và tất nhiên, anh sẽ chọn tôi. Một cô gái xinh đẹp, gia đình có điều kiện như tôi chắc chắn sẽ là lựa chọn hàng đầu của đàn ông. Nên tôi thường nghĩ, chỉ cần tôi thích anh nào thì anh ấy nhất định phải thích tôi. Dù biết anh có người yêu, tôi cũng bất chấp tất cả cướp đi người đàn ông đó của cô ta.
Tôi biết, những ngày tháng ấy thật nông nổi và hiếu thắng nhưng tôi nào có hiểu được cho đến tận ngày hôm nay. Hôm nay, tôi đã thấm được cái sự thế nào là kiêu ngạo, thế nào là tự hào. Tôi những tưởng người đàn bà ấy đã là dĩ vãng, đã quay lưng đi, đã không còn vương vấn gì bên cạnh chồng tôi. Nhưng thật không ngờ...
Tôi gặp lại cô ấy, một người hoàn tòan khác, xinh đẹp, dịu dàng, vẻ đẹp đằm thắm và đầy sang trọng. Còn tôi giờ đây nhìn như kẻ rách rưới, lôi thôi, thật khó thể so sánh khi tôi đứng cạnh cô ta trong một tiệc cưới của bạn bè. Dù tôi cũng cố gắng khoác lên người những bộ đồ tôi cho là đẹp và sành điệu nhưng ở bên cạnh người ấy, tôi nhìn bé nhỏ, nhìn như một bà nhà quê.
Cô ấy không khinh khỉnh mà lại bắt tay chào tôi, đon đả, vui vẻ làm tôi càng ngại. Chồng tôi đứng bên cạnh, không nói câu gì nhưng sự ngường ngùng của anh khiến tôi hiểu anh đã bối rối thế nào khi thấy vẻ đẹp của người cũ. Người xưa của chồng giờ đã khác, đã không còn là cô gái giản dị quê mùa, không còn là người con gái nhút nhát, e thẹn không dám đấu tranh vì tình yêu nữa. Nghe nói, giờ cô ấy đã giàu có lắm, đi xe hơi sang, có nhà lầu và là giám đốc của một công ty lớn. Tôi không biết tại sao cô ấy lại giỏi như thế nhưng không phải cô ấy dựa hơi ai cả. Bằng sự nỗ lực của bản thân, người phụ nữ ấy đã chứng minh cho người khác thấy, có lẽ là cho chồng tôi thấy...
Trước, tôi tưởng mình sành điệu, tưởng mình giàu có sang trọng nhưng giờ, đứng bên cạnh người cũ của chồng, tôi chỉ thấy mình nhỏ bé, tự ti biết bao nhiêu. Thái độ ứng xử của người ta lại càng khiến tôi nể phục, khắc hẳn với thái độ coi khinh người khác cách đây mấy năm của tôi. Tôi có tiền, ngày ấy là tiền của bố mẹ, tôi dựa hơi bố mẹ mà tiến lên. Còn giờ cô ấy có tiền là do hai bàn tay tự kiếm được, giàu có sang trọng. Tôi vẫn dựa vào chồng, công việc thì chẳng ra sao, đồng lương ba cọc ba đồng đâu có gì để so sánh với người ta. Tôi cũng không thể có được sự quan tâm yêu thương của chồng dành cho tôi nhiều như bao người phụ nữ khác. Vì sự thật là, cuộc hôn nhân của chúng tôi bao nhiêu năm qua nào có ngọt ngào gì.
Anh phản bội cô ấy lấy tôi vì tôi xinh hơn, giàu có hơn nhưng tôi hiểu, bao năm qua, anh vẫn giấu tôi nhớ nhung và có thể là hối hận. Vậy mà giờ đây, cô ấy lại xuất hiện trước mặt anh lộng lẫy như thế này, tôi phải làm gì đây?
Tôi đang lo sợ, thật sự là hèn yếu vì sợ mất chồng. Tôi sợ cô ấy sẽ cướp mất người đàn ông của tôi chẳng vì gì cả, chỉ vì hận trong lòng. Hoặc không thì, chồng tôi sẽ lại một lần nữa dành trọn trái tim cho người đàn bà mà anh đã từng yêu. Giờ trong mắt anh, vợ anh là người đàn bà xập xệ đã hai con, không còn sức hấp dẫn gì cả. Anh có thể sẽ lại xao xuyến với tình yêu mới. Người ta có thể không cướp chồng tôi nhưng tôi thì lại lo mất chồng, hoặc là sẽ không còn tình yêu dành cho tôi sau khi gặp lại người xưa của chồng nữa.
Người đàn bà ấy xinh đẹp, sang trọng, còn tôi thì là ai chứ? Tôi bây giờ già nua, có cố gắng mấy cũng không cứu vãn nổi nhan sắc. Thật tình, tôi vô cùng mệt mỏi, chán nản... (ảnh minh họa)
Đời tôi có lẽ sẽ bước sang một trang khác, gồng mình giữ chồng. Không lẽ, tôi cũng phải đi làm đẹp, đi giữ dáng, đi giảm cân, đi tân trang ngoại hình để cho bằng chị, bằng em? Tôi muốn lắm nhưng với tất cả những gì tôi có hiện tại là một khoản chi tiêu nhỏ cho gia đình, tiền bạc thì ít ỏi, nhan sắc có hạn thì tôi làm sao thắng được người xưa của chồng?
Người đàn bà ấy xinh đẹp, sang trọng, còn tôi thì là ai chứ? Tôi bây giờ già nua, có cố gắng mấy cũng không cứu vãn nổi nhan sắc. Thật tình, tôi vô cùng mệt mỏi, chán nản...
Trước đây, tôi đã từng khinh miệt người ta, chê bai người ta nghèo khó quê mùa nên không giữ được người yêu. Giờ thì tôi lại rơi vào hoàn cảnh ấy, cũng lại lo lắng vì chồng mình sẽ phản bội mình. Ai dám chắc rằng anh không quay lại với cô ta hoặc tìm một người đàn bà khác vì cảm thấy có lỗi và quên đi nỗi nhớ nhung người cũ? Anh cũng đã từng là kẻ phản bội, ai đảm bảo cho anh sự thủy chung son sắt?
Tôi như người chết đuối, lúc nào cũng chới với trong cuộc hôn nhân này. Bây giờ thì tôi bắt đầu ân hận vì ngày đó đã phỉ báng tình yêu của họ và quá hiếu thắng, tự vỗ ngực khen mình vì đã có đủ bản lĩnh cướp người yêu của người khác. Có thể, đây chính là quả báo dành cho tôi. Đúng là, ông trời luôn luôn nhìn thấy mọi việc và có thể, đây là bài học thích đáng cho một kẻ kiêu ngạo...
Theo Eva
Hôn nhân đừng có người xưa Nhiều người có thói quen so sánh người hiện tại với người xưa mà không hề biết, đó chính là thuốc độc giết chết tình yêu, hôn nhân của mình. Đau đầu vợ hay so sánh chồng với người xưa (ảnh minh họa) Trong hôn nhân, dù là đàn ông hay đàn bà, họ rất kị khi mình bị mang ra so sánh...