Bài học quá lớn từ tách cà phê nhỏ bé…
Mỗi một ly cà phê đều có một hương vị riêng. Mỗi một người sẽ cảm nhận theo cách riêng của mình. Nhưng tất cả các ly cà phê đều có có một điểm chung là đắng và ngọt, hòa quyện mà không xen lẫn vào đâu được.
Bài học từ sự yêu thương – anh rể tôi có thói quen uống cà phê vào mỗi sáng sớm. Nếu chị quên, thì tôi nhớ để pha cho anh, nhưng cho dù có là ai pha thì tôi và chị đều có một điểm chung là sẽ thử một ngụm trước khi đưa cho anh để đảm bảo cà phê đủ ngon. Chỉ là cà phê hòa tan nhưng anh tôi lại thích cho thêm một ít sữa đặc vào cho hơi béo và ngậy, anh tuyệt đối không uống nếu không có sữa. Ly cà phê của anh không nhạt nhưng cũng sẽ không ngọt sắc. Ly cà phê anh không thể nào tìm được ở bên ngoài, vì đó là ly cà phê của sự quan tâm mà tôi và chị dành cho anh, trong ly cà phê đó tôi học được sự kiên nhẫn. Vì chỉ khi thực sự dành tình cảm cho một người nào đó bạn mới để ý đến những thói quen nhỏ của họ. Và ly cà phê đó cũng chỉ có tôi và chị mới có thể pha “chuẩn” cho anh.
Bài học của sự thảnh thơi – đừng bao giờ hâm lại cà phê, vì khi đó bạn sẽ khiến tách cà phê của mình trở nên đắng ngắt. Quá khứ cũng vậy, cái gì thuộc về ký ức thì đừng bao giờ lục lọi lại, chỉ khiến cho lòng mình thêm đắng mà thôi. Khép lại và bước qua, để rồi một lúc nào đó khi nhìn lại bạn sẽ thấy nó như một chấm nhỏ trên con đường dài của mình. Để rồi bạn thấy mình nhẹ nhàng, không chút vương vấn, không chút hận thù, khinh khi hay ghét bỏ. Khi đó bạn đang thực sự thảnh thơi.
Bài học của sự vị tha – cuộc đời cũng giống như một tách cà phê, ngoại trừ bản thân ra đâu ai có thể pha cho bạn một tách cà phê đủ ngọt, đủ đắng, đủ ngon như mình mong đợi. Nếu xem cuộc đời là cà phê đen thì lòng vị tha lại chính là những giọt sữa khiến cuộc sống của mình trở nên ngọt ngào hơn. Thêm ít hay nhiều là do chính tâm của bạn, đừng ôm mãi cái ghen ghét, hận thù để rồi chính bản thân mình lại đắng hơn ai hết.
Bài học của sự tích cực – ly cà phê chỉ thực sự ngon khi được pha bằng những hạt cà phê tươi mới, tròn và đẹp nhưng đâu phải hạt nào cũng hoàn hảo. Ai rồi cũng sai, cuộc đời chả ai tròn trịa. Bước qua sai lầm, nhận ra thất bại để đừng bao giờ lặp lại. Thay vì đầu hàng với số phận hãy đứng lên và làm lại từ đầu, khi đó bạn mới thực sự là một hạt cà phê đầy giá trị.
Bài học của lòng tự trọng – hạt cà phê tưởng chừng như giống nhau, nhưng chỉ khi chú ý kỹ chúng ta mới thấy rõ rằng không hạt nào giống hạt nào, mỗi hạt đều có kích thước và mùi thơm riêng. Lòng tự trọng là khi phải tôn trọng chính bản thân mình, bạn là hạt cà phê duy nhất trên cuộc đời này và sẽ không bao giờ có hạt thứ hai giống bạn. Hãy khiến mình trở thành hạt cà phê thơm nhất, đẹp nhất và chất lượng nhất vì khi sinh ra bạn đã là “nhất” rồi.
Bài học của thích nghi – một ly cà phê ngon cần có tỉ lệ của nước và cà phê, sự hòa quyện của cà phê và sữa, sự quyến rũ của cà phê và đường. Cuộc sống cũng vậy, muôn màu muôn vẻ, có những lúc hạnh phúc đến ngập tràn nhưng rồi cũng có những khoảnh khắc đau đớn đến tột cùng. Khi đó chúng ta cần học cách chấp nhận mọi thứ để vượt qua như cách mà những hạt cà phê đã bước qua đau đớn, qua nước sôi để rồi khiến mình trở thành nữ hoàng của mọi loại thước uống làm say đắm lòng người, với hương thơm đầy mê hoặc và hương vị say mê.
Bài học kiểm soát bản thân – ly cà phê chỉ ngon khi được pha ở một nhiệt độ thích hợp. Nước quá nguội hạt cà phê sẽ không thể bung nở để khoe mình, nhưng ngược lại nước quá nóng sẽ khiến những hạt cà phê chết đi, khi đó ly cà phê sẽ trở nên đắng ngắt khó chịu. Cuộc sống cũng vậy, sẽ có những lúc bạn tưởng chừng như mình đang bị đun sôi trong áp lực và căng thẳng, khi đó chúng ta cần phải học cách chế ngự cảm xúc của mình.
Bài học của sự trân trọng – với một người sành uống cà phê, họ sẽ không thích cà phê đá, càng không ưa với cà phê sữa. Với họ một tách cà phê còn nóng, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ mới khiến họ “yêu”. Hãy sống một cách đáng sống, quý giá từng phút giây của mình và đừng bao giờ để chúng nguội lạnh rồi trôi qua một cách vô nghĩa.
Video đang HOT
Bài học của sự chấp nhận – cà phê chỉ ngon khi được xay đúng cách, hạt cà phê không được quá to nhưng cũng không quá mịn khiến cho ly cà phê bị “lợn cơn”. Tùy từng loại cà phê, từng loại hạt sẽ được chế biến một cách riêng. Cuộc sống cũng vậy, có những việc chúng ta có thể hoàn thành một cách xuất sắc nhưng cũng có lúc chúng ta thấy mình trở nên thật “vô dụng”. Khi đó hãy biết từ bỏ đúng lúc. Chấp nhận những thứ không thể xảy ra, chấp nhận thất bại cũng là lúc bạn đang dần thành công.
Bài học quá lớn từ những hạt cà phê nhỏ bé vỡ vụn…
Theo Guu
Xoá bóng dáng người cũ của anh ấy
Tôi đã hiểu, một người mang niềm đau cũ chưa hẳn đã còn yêu "người cũ". Thành phố vừa có thêm một niềm vui mới.
Thành phố hình như mừng rỡ sau cuộc chia tay của anh và níu giữ được anh ở lại nơi này. Thành phố đã chứng kiến quá nhiều nước mắt của một cuộc tình, không phải của người con gái anh yêu. Là của anh. Sự ủy mị của anh, thành phố như cuốn nhật ký đã ghi lại tất thảy. Hay vì tâm hồn nghệ sĩ đa cảm đã nhào nặn ra một người đàn ông yếu mềm ấy?
Cô gái cũ và những dấu ấn của cô ấy vẫn còn đâu đó trong ngôi nhà, tâm hồn của người đàn ông (Ảnh minh hoạ)
- Sao anh lại lựa chọn hoạt hình mà không phải một loại nghệ thuật khác?
- Vì tôi yêu trẻ con. Và cô ấy thì không. Cô ấy ghét trẻ con đến độ, chỉ nhìn những bức vẽ một đứa trẻ của tôi thôi cũng khiến cô ấy khó chịu.
- Vậy anh sẽ không treo những bức vẽ ấy trong phòng mình ư? Hoặc sẽ giấu chúng đi khi cô ấy đến?
- Không. Tôi vẫn treo chúng khắp phòng với hy vọng một ngày nào đó, cô ấy sẽ yêu những bức vẽ và yêu trẻ con. Nhưng tôi đã thất bại. Thay đổi một người phụ nữ khó hơn tôi tưởng tượng, dù cho đó là điều tích cực. Cô ấy khăng khăng rằng sẽ không bao giờ sinh con nếu chúng tôi cưới nhau. Điều duy nhất cô ấy có thể đồng ý, đó là nhận con nuôi. Nhưng cô ấy sẽ không chăm chúng. Trẻ con là một sự phiền toái hết sức, cô ấy bảo vậy. Còn cô, sao cô lại lựa chọn hoạt hình?
- Vì tôi cũng yêu trẻ con.
***
Hình như thành phố mừng rỡ một lần nữa, sau khi cuộc hôn nhân của anh tan vỡ. Với tôi! Như một cơ duyên, kịch bản lần này của tôi lại do anh vẽ và đạo diễn. Anh bảo thích kịch bản của tôi, vì câu chuyện tôi kể là về tình cha con.
Trong những cơn say, anh thường gọi tên "người cũ", cái tên cứ cứa vào lòng tôi nhức nhối bao lần. Nhưng tôi sẽ không bao giờ nói cho anh biết về điều đó, bởi tôi muốn anh nhớ đến tôi nhiều hơn.
Công việc của tôi và anh có một sự hòa quyện, gắn bó nhất định. Tôi viết kịch bản và anh làm đạo diễn. Nhưng một tổ ấm sẽ không thực sự ấm nếu nó chỉ có sự gắn bó của công việc. Dù có thể tổ ấm này cũng bền. Nhưng chỉ bền thôi, không đủ.
***
Anh không nhắc về "người cũ" từ ngày lấy tôi, trừ khi say nhưng trong căn nhà luôn có bóng dáng của cô ấy, thói quen của cô ấy và cả hơi thở của cô ấy. Tôi đã nghĩ mình có thể chấp nhận điều đó cho đến khi sống trong căn nhà này. Mọi thứ thật khó chịu, không đơn giản như cô ấy khó chịu khi bắt gặp những đứa trẻ, bởi đó là cảm giác khó chịu trong tim. Tôi không biết mình sẽ cố gắng từ đâu để kéo anh ra khỏi cuộc tình đau khổ ấy?
- Chúng mình chuyển nhà đi anh!
- Vì sao hả em?
- Em cũng không biết vì sao nữa. Nhưng em cảm giác không hợp với căn nhà này.
- Nhưng nó đã gắn bó với anh rất nhiều năm rồi. Nó đã cho anh nhiều cảm hứng và ý tưởng.
- Em sẽ đi phượt vài ngày. Em muốn đi tìm cảm hứng cho kịch bản đang viết dở.
- Ừ, em cứ đi đi.
Và tôi đi. Thành phố như giấu một nỗi buồn.
Hạnh phúc của riêng họ nảy nở khi sinh linh bé nhỏ bắt đầu (Ảnh minh hoạ
***
Vài ngày sau, tôi trở về, vì một sinh linh bé bỏng đã tượng hình trong tôi. Đứa trẻ đến như một phép màu. Anh vui đến nỗi vồ vập lấy tôi ôm hôn. Trong hạnh phúc bất ngờ, tôi đã nghe anh nói yêu tôi. Căn nhà chợt như rộng ra và ấm áp. Bờ vai anh mà tôi chạm vào giây phút ấy sao mà vững chãi quá!
Theo Đan Dương /Phunuvietnam
Mỹ muốn vô hiệu hóa quyền phủ quyết của Nga, Trung Mỹ muốn đảm bảo rằng, bất cứ thỏa thuận hạt nhân nào giữa Iran và các cường quốc, gồm cả khả năng khôi phục lệnh trừng phạt nếu Tehran phá thỏa thuận, sẽ không phải đối mặt với nguy cơ bị Nga và Trung Quốc phủ quyết, Reuters dẫn lời một quan chức cấp cao Mỹ cho hay. Ngoại trưởng Mỹ và Iran...