Bài học cho cô gái ham lấy chồng phố: Hôn lễ vàng đeo đầy cổ, người người đón rước nhưng hôm sau đã phải rách rưới xuống bếp làm ô sin
Chưa dừng lại ở đó, Long vừa đi khỏi thì mẹ chồng Hương cũng xồng xộc xông vào phòng. Trái với sự niềm nở khi sáng, bà hằn học.
Ý thức được bản thân mình có nhan sắc hơn người nên Hương không bao giờ thèm để ý đến đám trai làng. Mấy gã trai lương ba cọc ba đồng ấy, nhìn thì luộm thộm, quê mùa, rách rưới, làm sao xứng đáng được với nhan sắc lộng lẫy của Hương. Mục tiêu của Hương là nhưng anh chàng nhà mặt phố, bố phải làm to kia.
Tốt nghiệp phổ thông, Hương chẳng có ý định đi học lên cao. Người ta chẳng nói “hồng nhan bạc tỷ” đấy hay sao? Hương cần gì phải đi học. Cái nhan sắc mà Hương đang sở hữu là quá đủ để Hương tìm một cuộc sống đủ đầy rồi. Bố mẹ Hương thì không nghĩ như vậy. Ông bà khuyên con gái nên chú tâm chuyện học hành, giàu từ bàn tay mình mới bền chứ trông chờ vào người khác không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng Hương bỏ ngoài tai mọi lời khuyên nhủ ấy. Hương cho rằng đó là những suy nghĩ cổ lỗ sĩ, cổ hủ, thời đại nào rồi mà còn nghĩ ngợi như vậy. Và quyết tâm lấy chồng phố chưa bao giờ ngừng nghỉ trong ý chí của Hương. Có vẻ như số phần của Hương đã được sắp đặt trước hết rồi thì phải.
Thứ tình yêu mà hơn một tháng qua Long dành cho Hương chỉ là ham muốn bồng bột nhất thời. (Ảnh minh họa)
Trong một lần lên phố chơi cùng vài người bạn, Hương đã gặp Long. Ngay từ ánh mắt đầu tiên chạm phải nhau, Long gần như đã bị Hương thu hút bởi vóc dáng quá hoàn hảo của thiếu nữ 18. Công nhận, dù không ăn mặc lộng lẫy nhưng dáng người như hoa hậu kia của Hương đã khiến cả khu phố phải lác mắt. Nhanh chóng, Long tận dụng lợi thế của mình để làm quen với Hương. Còn Hương, hình như cũng đã tìm được con mồi của mình nên nhanh chóng bắt sóng. Cả hai trao đổi số điện thoại cho nhau.
Có được địa chỉ nhà Hương, Long liên tục về thăm và gửi tặng những món quà đắt tiền. Và chỉ trong vòng một tháng, Hương gần như đã đổ gục trước Long. Còn Long, Long đã say Hương ngay từ cái ngày đầu tiên gặp mặt rồi. Và khi Long ngỏ lời cầu hôn, Hương đã gật đầu đồng ý. Đám cưới được tổ chức như cưới chạy dù cho Hương và Long chưa từng đi quá giới hạn. Hương cũng khôn lắm, phải đợi mọi sự rõ ràng, chắc chắn thì mới để “gạo nấu thành cơm”.
Trong hôn lễ, Hương cười không ngậm được miệng khi vàng được mẹ chồng đeo cho nặng cổ, lại còn được người người nâng váy, đón rước như bà hoàng nữa. Bỗng chốc Hương trở thành niềm ngưỡng mộ của tất cả mọi người. Bản thân Hương cũng nghĩ rằng, bắt đầu từ hôm nay, cuộc đời Hương sẽ bước sang một trang mới tươi sáng rực rỡ. Nhưng…
Vàng được mẹ chồng đeo cho nặng cổ, lại còn được người người nâng váy, đón rước như bà hoàng (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Đêm tân hôn, sau khi có được đời con gái của Hương, Long ung dung bỏ ngoài uống rượu. Hương chạy theo giữ lại thì Long gạt tay Hương ra:
- Đến mẹ tôi còn không cản tôi. Cô chỉ là vợ tôi mà cho mình cái quyền ấy ư?
Hình như Hương bắt đầu nhận ra. Thứ tình yêu mà hơn một tháng qua Long dành cho Hương chỉ là ham muốn bồng bột nhất thời. Thứ càng có được dễ dàng thì người ta càng không biết trân trọng hay sao ấy? Chưa dừng lại ở đó, Long vừa đi khỏi thì mẹ chồng Hương cũng xồng xộc xông vào phòng. Trái với sự niềm nở khi sáng, bà hằn học:
- Mang hết vàng cưới ra đây cho tôi. Tôi làm cho đẹp mặt cô thôi chứ cái ngữ gái quê mùa, thất việc như cô không xứng lấy nổi một chỉ trong số ấy!
Nước mắt Hương lăn dài khi mẹ chồng giật lấy số vàng cưới, hùng hổ bước ra ngoài. Không phải Hương tiếc mà vì Hương nhận ra mình đã quá sai lầm khi bước chân vào cuộc hôn nhân chóng vánh này. Nước mắt cứ thế rơi đến sáng, Long vẫn chưa về và tiếng đập cửa ầm ầm:
- Còn ngủ trương thây lên à, mau dậy dọn dẹp nhà cửa đi? – Tiếng mẹ chồng Hương quát tháo
Hương vừa mở cửa ra, bà đã ném cho Hương một bộ quần áo cũ và kêu Hương xuống bếp lau dọn. Hương chợt nhận ra họ coi Hương cũng chỉ như ô sin nhà họ mà thôi. Cười cay đắng, hôn lễ vàng đeo đầy cổ, người người đón rước nhưng hôm sau đã phải rách rưới xuống bếp làm ô sin. Đây liệu chăng là cái giá mà Hương phải trả khi ham mê lấy chồng phố hay ư?
Theo Một thế giới
Bạn gái ngoại tình với bạn thân trước hôn lễ, nhưng tôi vẫn cưới vì...
Tôi rất thích một câu nói thế này: "Nếu yêu hai người cùng thời điểm thì hãy chọn người thứ hai, vì nếu yêu người thứ nhất thật lòng, bạn sẽ không dễ dàng động lòng với người thứ hai". Đây là câu triết lý thích hợp với chuyện tình của tôi mà trong đó, tôi đã kết hôn và ly hôn chỉ trong một ngày duy nhất, để lại sự hối tiếc muôn đời cho hai con người phản bội.
Tôi là một người đàn ông vừa ly hôn 3 tháng. Ngày kết hôn của chúng tôi đã diễn ra trong đầu tháng 6 chiều mưa, thật đẹp và cũng thật bi thương cho một mối tình. An - một người con gái dịu dàng, thông minh và tinh khôi mà tôi đã đánh mất trái tim trong "giao dịch" không tên này. Cam tâm tình nguyện làm mọi thứ để cô ấy trở thành ngườiphụ nữ hạnh phúc nhất khi lấy tôi.
Một hôm, khi chúng tôi đang lên kế hoạch cho tuần trăng mật sắp tới, An thì như con bướm bướm nhỏ nhào vào lòng tôi nũng nịu. Rồi đến giờ, An phải đi tắm nên tôi đành một mình ngồi coi các địa điểm gợi ý vừa đợi cô ấy. Khoảng hai phút sau, điện thoại An vang lên tin nhắn, nhìn phớt qua thì cái tên người gửi khiến lòng tôi dâng lên dự cảm không lành, rất ngạc nhiên. Đó là, Tuấn - người bạn thân duy nhất mà tôi đã nhờ cậu ấy dạy An một khoác học tiếng Anh khi tôi không có thời gian.
Là bạn bè với nhau thì có số điện thoại không lạ lùng gì, nhưng việc đáng chú ý là nội dung tin nhắn vô cùng mập mờ: "Về đây nhé, anh vẫn cảm thấy rằng...". Chỉ thế thôi, tôi mang máng hiểu được giữa họ câu chuyện đã bắt đầu rồi. Và đó cũng là đêm viên mãn duy nhất cho hạnh phúc duyên phận giữa tôi và An. Sóng gió đã nổi lên...
Quay lại thời gian một chút, có lẽ vấn đề đã xảy ra từ lâu mà tôi không nhận ra khi mỗi thứ 7, cô ấy đều từ chối mọi cuộc hẹn hò từ tôi chỉ để đến lớp học 2 người. Ngày cuối tuần phải dành cho nhau thì cô ấy chỉ nhẹ nhàng nói rằng: "Anh à, anh Tuấn đã chịu trích thời gian dạy cho em, thì em tranh thủ học, nghỉ hoài không hay". Và rồi cứ thế, thứ 7 của cô ấy dành trọn cho "khóa học" với người anh em của tôi.
Không vội tra hỏi, lòng nghĩ sẽ thầm điều tra xem vụ việc đến đâu. Họ càng muốn lén lút, tôi càng muốn vạch trần cho cả thế giới xem. Hai ngày sau, Tuấn đến nhà chơi và phụ giúp một vài việc chuẩn bị cho đám cưới. Ngồi trong thư phòng, tôi thấy rấtnực cười, đã yêu nhau mà khi nhìn thấy người con gái mình yêu chuẩn bị đám cưới vẫn nhịn nhục đến giúp đỡ. Nếu muốn diễn kịch thì tôi sẽ diễn đến cùng hoặc cũng có khi tôi đã quá đa nghi. Tôi phải suy xét kỹ trước khi hành động.
Từ thư phòng bước ra thì thấy bóng dáng hai người ấy ngoài ban công. Nếu giây phút trước còn nghi ngờ, thì từ khoảnh khắc ấy trở đi, người tôi tin tưởng nhất và người tôi yêu nhất - họ phản bội tôi. Nhìn thấp thoáng có thể thấy rằng An khó xử, vùng vẫy đôi chút, nhưng lại không từ chối nụ hôn của Tuấn và Tuấn thì vẫn phong độ và mãnh liệt đến ngất ngây.
Nhìn xem hình ảnh ấy được tôi quay lại như một đoạn phim đẹp đến nhường nào, đẹp đến đau lòng người. Và kết thúc bằng một mật khẩu họ dành riêng cho nhau mà tôi có thể nghe loáng thoáng rằng: "Quay về nhé!"
Nếu hai người đã tặng tôi một món quà vô giá, tôi cũng tặng họ một trò chơi. Sự lừa dối là sự tổn thương nhất với tôi và cha mẹ hai bên. Tôi quyết định dời ngày cưới sớm hơn dự tính. Trong mười lăm ngày trước khi cưới, tôi không tài nào chợp mắt, nhìn thấy An mặc áo cưới đứng trước mặt mình, tôi cảm giác như một "trò đùa số phận" vậy. Đã yêu một người, chớp mắt lại yêu người khác. Lý do gì nhỉ? Tôi bật cười và nói:
- Nếu em cần tự do, hãy nói với anh. Hỏi em lần cuối, em có muốn suy nghĩ lại không?
- Anh nói gì lạ thế, làm vợ anh là điều em mong muốn nhất.
Và ngày cưới cũng đến, khi đứng trước quan viên hai họ, bạn bè và đồng nghiệp, cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng và bảo: "Em yêu anh, dù thế nào em cũng không hối hận với quyết định này."
Tôi mỉm cười và dẫn cô ấy lên bục đứng và lấy micro đi đến bàn Tuấn và nắm tay cậu bạn dậy, quả nhiên "cô dâu mới" của tôi y như dự đoán lập tức cứng nhắc và đá mắt cho Tuấn mau rút lui. Thế nhưng, tôi không cho phép điều đó xảy ra, tôi nói:
- Xin lỗi cha mẹ và mọi người, tôi chỉ có thể đi được đến đây thôi, hôm nay tôi xin cưới và cũng xin ly hôn cô An, tôi sẽ trao cô ấy cho người bạn thân nhất của tôi. Chiếc áo cưới này, vì em mà tôi đã tự tay chọn từng mảnh vải và muốn nhìn em mặc, nhưng thật tiếc rằng, em mặc vì một người khác. Lời yêu của em quá muộn rồi và tôi cũng không nhận nữa. Biết vì sao tại đây tôi lại để cho mọi người chứng kiến không? Bởi vì tôi muốn em nhớ, chính tay em và người bạn thân nhất của tôi đã từng làm một người tổn thương. Tôi cũng không muốn mọi người không biết nguyên nhân gì chúng ta đổ vỡ. Nhớ kỹ, từ giờ em tự do và đừng quay đầu lại, bởi vì khi em quay đầu, tôi đã không còn ở đây nữa. Quà cưới tôi để trong phòng tân hôn của "chúng ta" đấy.
Thật tiếc vì tôi cuối cùng lại chọn cách kết thúc như thế này. Nhưng hôn lễ vẫn sẽ được tiếp tục nếu chú rể đích thực đồng ý. Tôi chỉ muốn hai người biết, tôi không phải là trò cười trong cuộc tình này.
Món quà chính là tấm hình 3 người chúng tôi chụp thật vui vẻ, kế bên một tấm hình tôi chụp hai người hôn nhau với dòng chữ: "Chúc hai người hạnh phúc, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho hai người, chúng ta không nên gặp mặt trên đường đời nữa."
Tôi bỏ đi nghỉ dưỡng một khoảng thời gian và chỉ liên lạc duy nhất với mẹ để người không lo lắng. Nghe nói em suy sụp nhiều, nghe nói không có đám cưới nào diễn ra, nghe nói Tuấn cũng bỏ đi thật xa, nghe nói hôm ấy ba mẹ em ngã quỵ, nghe nói ở phương xa em luôn đợi tin tôi, nghe nói em mong tôi tha thứ và nghe nói em yêu tôi, từ hôm ấy, em đã nhận rõ lòng mình và quyết định đám cưới, lãng quên những giai phút lạc đường kia, nhưng tôi lại không cho em cơ hội, nghe nói... Rất nhiều, tôi chỉ có cười nhẹ và bước tiếp thôi.
Giữa người với người, không có ai không thể rời xa ai. Chỉ có ai không trân trọng ai mà thôi. Cho dù là cố hữu hay hồng nhan, chỉ cần một người quay lưng đi đã thành hai người của hai thế giới.
Lạ lùng lắm các bạn à, phàm ở đời, cứ 10 người phụ nữ ngoại tình là có 8 -9 người mãi mãi không quay về được, họ đã chấp nhận ngoại tình là chấp nhận mất hết tất cả, dù sau này họ hối hận hay nhận ra...
Vì đàn ông tính kiêu ngạo và sỹ diện rất cao, họ ngoại tình thì vẫn có thể quay về thủ thỉ vì phụ nữ tình cảm sâu đậm, nhẹ lòng, nhưng phụ nữ "phản bội" thì mất hết.
Đàn ông không chấp nhận việc họ bị "gắm sừng", mà còn là sự phản bội của chính bạn thân mình. Cái bản ngã đó, họ không bước qua được. Đó là vì sao, tôi đã không còn giận cô ấy và Tuấn từ ngày đi qua Pháp rồi, nhưng để như xưa thì không bao giờ. Tôi - một thằng đàn ông không bao giờ cầu xin tình yêu hay dùng thứ dơ bẩn để trả thù.
Có thể nói tôi nhẫn tâm, có thể nói tôi chơi không quân tử, nhưng đây là cách tôi muốn họ nhớ tôi từng đau đến thế nào. Tôi không cho rằng ai cũng hoàn mỹ, so với giờ đây, tôi mới là hoàn mỹ, tâm hồn buông thả, "danh chín ngôn thuận" đi tìm cô gái cùng tấn số với mình.
Cám ơn mọi người chịu giành thời gian đọc câu chuyện của tôi, cũng xin cám ơn lời góp ý phê bình của những người không quen biết đã lắng nghe tôi. Từ hôm nay, ai đúng ai sai hãy để nó qua, vì họ vốn "không đáng" mà, không phải sao?
Theo Kul
Thấy tình cũ mặc váy cưới đến dự hôn lễ, chồng tôi đã nói một câu khiến cô ấy lẳng lặng cúi đầu ra về Ngày hôn lễ diễn ra, ngày mà tôi xinh đẹp nhất sánh bước bên chồng thì người yêu cũ của anh cũng xuất hiện trong chiếc váy cưới. Mặt tôi biến sắc còn chị ấy rạng rỡ và dương dương tự đắc. Cả tôi và anh đều là mối tình thứ 2 của nhau và là lựa chọn cuối cùng cho bến đỗ...