Bài học ‘cay đắng’ khi yêu người đàn ông có vợ
Hóa ra tình yêu hoàn hảo chỉ là một mình tôi ảo tưởng, còn anh chỉ coi tôi là người lấp chỗ trống.
Mẹ tôi mất sớm, bố tôi sợ cảnh mẹ ghẻ con chồng, tôi lại là người chịu khổ nên không muốn tái giá, sống cảnh gà trống nuôi con.
Bố tôi công việc rất bận rộn, không có nhiều thời gian chăm sóc tôi, mọi việc đều nhờ 1 tay bảo mẫu của gia đình lo liệu.
Tôi hiểu đàn ông coi trọng sự nghiệp, nên thông cảm cho bố nhưng bản thân lại không kìm nén được cảm xúc tủi thân, luôn khao khát tình yêu thương của bố.
Ảnh minh họa
Không có mẹ, thiếu vắng quan tâm của bố, tôi học cách kiên cường, học tự lập. Một lần, trong lúc sơ ý bị nước sôi dội bỏng chân, tôi cũng không gọi điện báo cho bố mà tự mình tập tễnh bắt xe đến bệnh viện.
Cũng chính tại đây tôi gặp được người đàn ông định mệnh của đời mình.
Lúc tôi đang loay hoay với 2 chân băng bó phải chống nặng và 1 bịch thuốc lỉnh kỉnh trước cổng bệnh viện, anh bất ngờ xuất hiện bên cạnh, giúp tôi vẫy taxi, dìu tôi vào trong xe, còn ân cần hỏi han mấy câu.
Tôi nói với anh, em không có mẹ, bố thì rất bận nên em tự mình đi bệnh viện. Anh nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi ngỏ ý muốn đưa tôi về nhà. Ngay khi nhìn vào ánh mặt dịu dàng của anh, tôi như chết chìm trong đôi mắt sâu thẳm, trong vắt đó.
Tôi quyến luyến sự ấm áp trong giọng nói của anh, vì rất lâu rồi không có ai lo lắng, quan tâm đến tôi như thế. Có lẽ đây chính là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Để một người đàn ông xa lạ đưa về là điều không nên nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy anh, tôi đã biết mình chẳng thế nào từ chối anh được.
Anh đưa tôi về, giúp tôi lên nhà còn ở lại nấu cơm cho tôi ăn, chờ tôi uống thuốc xong mới yên tâm về. Hôm đó, chúng tôi đã trò chuyện rất vui vẻ. Căn nhà vốn vắng lặng quạnh quẽ bỗng đầy ắp tiếng cười.
Video đang HOT
Bố tôi thường xuyên đi vắng, anh trở thành khách quen của nhà tôi. Ngày nào anh cũng đến hỏi thăm, cho đến khi chân tôi hoàn toàn lành lặn. Để cảm ơn anh, tôi làm 1 bữa cơm thịnh soạn mời anh. Bữa cơm này là tôi dày công chuẩn bị, có cả nến và rượu vang.
Sau bữa ăn, tôi đề nghị cùng anh khiêu vũ một bản. Trong nền nhạc du dương, ánh nến mờ ảo, anh đỏ mặt ngỏ lời yêu tôi.
Tôi hạnh phúc trào nước mắt, tôi đã chờ đợi câu nói này từ rất lâu rồi. Sẵn có men rượu trong người, chúng tôi quấn quít lấy nhau, cả hai đều ngất ngây trong men say hạnh phúc.
Sáng hôm sau, khi tỉnh táo lại, anh thú nhận với tôi anh đã có vợ nhưng vợ anh đang làm nghiên cứu sinh ở Mỹ. Thấy tôi bàng hoàng, anh vội ôm lấy tôi, hứa hẹn đợi vợ anh về nước sẽ ly hôn, sau đó cho tôi một tình yêu chân chính. Tôi tin anh, cũng chờ đợi một ngày sẽ có được hạnh phúc trọn vẹn.
Từ đó trở đi, chúng tôi không nhắc đến chuyện người vợ kia của anh nữa, mà anh cũng thể hiện là 1 người yêu hoàn mỹ, dịu dàng che chở, săn sóc cho tôi, ngày ngày đều dùng xe máy chở tôi đi ngắm cảnh.
Tôi thầm mong cuộc đời sẽ mãi là những tháng ngày lãng mạn, ngọt ngào và bình yên như thế.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi đó chấm dứt theo sự biến mất của anh. 3 ngày liền anh không đến, tôi gọi cho anh cách nào cũng không được.
Đang lúc tôi hoang mang tìm anh, bố tôi trở về, nhìn tôi rất lâu rồi hỏi, có phải tôi đang qua lại với 1 người đàn ông? Tôi toan kể cho bố nghe về anh, xong nhớ ra anh còn chưa ly hôn với vợ, tôi đành nín nhịn lắc đầu.
Bố đưa cho tôi xem một tập ảnh, toàn bộ đều là ảnh nhạy cảm của tôi và anh. Sắc mặt bố nặng nề, nói cho tôi biết lần này bố đang phụ trách một hạng mục quan trọng, có 2 nhà thầu đều rất tốt, cạnh tranh nhau bất phân thắng bại.
Bố tôi đang phân vân chưa biết chọn bên nào, thì một nhà thầu lén gửi cho bố tôi xấp hình này đe dọa, bằng mọi giá muốn đoạt lấy hạng mục kia.
Nghe đến đây, tôi ngã ngồi trên đất, đầu óc tôi trống rỗng, mọi thứ như quay cuồng chao đảo trước mắt. Tôi không thể tin được, người đàn ông mà tôi hết lòng yêu thương, sẵn sàng dâng hiến tất cả lại có thể đê tiện như vậy.
Tôi điên cuồng lao đến công ty dự thầu kia, xông thẳng vào phòng giám đốc để hỏi xem, anh ở đâu? Tình yêu của anh ở đâu? Những lời thề non hẹn biển của anh, ở đâu?
Tôi đang rất tuyệt vọng khi bị anh lợi dụng
Giám đốc nói với tôi, họ cũng không biết anh hiện ở đâu. Ngày đó, vì muốn trúng thầu, họ cho người theo dõi tôi, phát hiện ra tôi và anh đang lén lút hẹn hò.
Họ tìm đến anh, cho anh một số tiền thật lớn để hợp tác với anh, cài camera chụp lại những tấm hình đó. Xong việc, họ trả anh tiền, mà anh cũng đã rời đi.
Tôi thất thểu ra khỏi công ty kia, thì di động vang lên tiếng tin nhắn. Là anh. Từng chữ trong tin nhắn như từng nhát dao cứa vào tim tôi. Anh nói: Lam, xin lỗi em, anh thật sự đã có vợ nhưng vợ anh không đi Mỹ, cô ấy vẫn luôn ở bên anh.
Cô ấy nghiện ma túy, vì muốn cứu cô ấy, anh phải tìm mọi biện pháp. Đúng lúc đó thì công ty kia tìm đến anh, họ nói cho anh rất nhiều tiền. Anh đã đồng ý.
Lam, em là một cô gái tốt, anh cũng thật lòng thích em. Nhưng anh không đành lòng bỏ mặc vợ anh, cô ấy vì anh đã phải chịu khổ rất nhiều, cũng vì anh cô ấy mới nghiện ma túy. Anh muốn dùng số tiền này, giúp cô ấy cai nghiện. Anh yêu em, nhưng cô ấy cần anh.
Đọc xong những dòng tin nhắn ấy, tôi thẳng tay ném điện thoại xuống đất. Điện thoại vỡ thành từng mảnh, lòng tôi tan nát, giấc mộng tình yêu của tôi cũng tan thành mây khói. Tôi đang rất tuyệt vọng.
Theo Tinngan
Anh ở đâu khi em cần anh nhất?
Phải chăng vì quá cô đơn, nên em đã cho phép con tim mình lạc nhịp, đập những nhịp đập hoang đường, ảo tưởng như thế? Lại tội nghiệp em, anh nhỉ?
"Chưa cần yêu" là lời tự an, lời biện hộ hay ho nhất mà em nghĩ ra vào lúc đó, để đỡ muối mặt trước chúng bạn thôi mà. (Ảnh minh họa)
Anh ạ,
Nhóm bạn thân của em, đứa nào cũng có một người để thương, để nhớ, để nũng nịu, để dỗi hờn và để tốn tiền rồi đấy. Còn em, em cứ mãi cui cút với cái bóng của chính mình vậy.
Nhiều lúc, chúng nó nửa đùa nửa thật với em: " Sao mày không kiếm lấy một chàng cho vui cửa vui nhà?". Lòng hơi chạnh, nhưng em cũng hồn nhiên: "Chẳng qua tao chưa cần yêu lúc này. Tin không, chỉ cần tao bật đèn xanh...". Em tỏ ra tự đắc như thế trong tiếng cười giòn tan chất chứa đầy sự mai mỉa của bọn bạn. Tội nghiệp em, anh nhỉ?
Anh biết chứ,
"Chưa cần yêu" là lời tự an, lời biện hộ hay ho nhất mà em nghĩ ra vào lúc đó, để đỡ muối mặt trước chúng bạn thôi mà. Con gái đôi mươi như em, sao lại nói là chưa cần yêu được. Đã từng thao thức nhiều đêm ròng để vẽ ra các viễn cảnh đẹp đẽ như trong drama Hàn, rằng sẽ gặp anh ở canteen trường, hay vô tình thấy được anh khi hai đứa cùng rút một cuốn sách trong thư viện... Phải chăng vì quá cô đơn, nên em đã cho phép con tim mình lạc nhịp, đập những nhịp đập hoang đường, ảo tưởng như thế? Lại tội nghiệp em, anh nhỉ?
Anh ơi,
Sao người ta thường bảo, "Muốn thấy được cầu vồng phải chờ hết cơn mưa"?. Em đã chờ không biết bao nhiêu cơn mưa trong suốt mùa mưa dai dẳng, rồi có khi hứng chịu cả những giọt mưa hối hả xô bám, quất ngang dọc thân thể, mà cầu vồng vẫn ỉm im trong mây, chẳng chịu ló rạng. Thế đấy, đâu phải em không cố gắng tìm kiếm, đón đợi cầu vồng cơ chứ. Một lần nữa, thật tội nghiệp em, anh nhỉ?
Sao người ta thường bảo, "Muốn thấy được cầu vồng phải chờ hết cơn mưa"? (Ảnh minh họa)
Anh chẳng biết đâu,
Em cứ phải ngoảnh mặt làm ngơ, cố tình tỏ ra bình tĩnh trước một cặp đôi em bắt gặp. Em ngượng lắm ấy, khi họ thơm má nhau. Em ngưỡng mộ lắm ấy, khi họ dành cho nhau những quan tâm yêu thương, những han hỏi ân cần. Và em cũng buồn tủi lắm ấy, khi em cứ mãi là kẻ đứng nhìn khờ dại. Vẫn cứ là tội nghiệp em, anh nhề!
Em tội nghiệp thế, mà anh còn lỡ ngó lơ. Ghét anh thật đấy, chàng trai chưa biết tên à =='
Anh ở đâu mới được cơ chứ!
Theo blogtamsu
Những sai lầm của con gái khi yêu Bạn sẽ chỉ nhận ra chân lý khi mà bạn đã trải qua vô số những trải nghiệm sai lầm. Trong tình yêu cũng vậy, nếu một cô gái chưa từng nhận ra bản thân mình trong khi yêu, cô ấy sẽ bị "trả giá" để biết được mình đang có sai lầm gì trong cuộc tình ấy. Nhận lời quá sớm Một...