Bại hoại vì… cô vợ đẹp
Làm giám đốc chi nhánh của một danh nghiệp lớn, tôi ao ước lấy được một cô vợ đẹp, chân dài như người mẫu.
Sung sướng vì lấy được vợ đẹp
Làm giám đốc chi nhánh của một danh nghiệp lớn, tôi ao ước lấy được một cô vợ đẹp, chân dài như người mẫu. Thế nên, rất nhiều em ngã vào lòng mà tôi vẫn chưa ưng. Vì các em đó chưa đạt tiêu chuẩn của tôi. Tuy nhiên, họ cũng nằm trong danh sách dự bị. Nói thêm, tôi không phải là hạng ăn chơi chát táng. Cũng không phải gã trai giàu có, có tí tiền rồi gái gú. Chỉ là, tôi muốn lấy được một cô vợ cho ra vợ. Để người đời thán phục, ngợi ca.
Người ta nói, đàn ông ngoài yêu vợ còn coi vợ là món đồ trang sức thật chẳng sai chút nào. Tôi muốn có một người vợ để phục vụ cho công việc kinh doanh của mình. Đi đâu có vợ đẹp, khéo ăn khéo nói đi cùng còn mở mày mở mặt. Biết đâu, những người đẹp như thế lại giúp sức cho mình trong công việc làm ăn.
Thế rồi cuối cùng, tôi cũng chọn được cô người yêu như ý. Cảm thấy em thật đẹp. Chẳng phải nhân vật nổi tiếng gì nhưng em đẹp hơn khối cô nàng đó. Chân dài, lại khéo ăn khéo nói, giao tiếp tốt. Ngoại ngữ thì biết mấy tiếng. Nhìn em tóc dài thướt tha, giống người mà tôi mơ tưởng. Tôi yêu em và chiều chuộng, chăm sóc em hết mực. Càng ngày em càng xinh ra, lại được khoác lên mình những bộ đồ đắt tiền, nhìn em sang trọng hơn hẳn. Đi bên tôi, em tỏa sáng, khiến tôi mát mặt với bạn bè. Và chỉ hơn 5 tháng yêu nhau, chúng tôi tính chuyện cưới xin một cách nhanh chóng.
Em lười khó tả. Về tới nhà, cởi bỏ bộ trang phục lộng lẫy và các phụ kiện sang trọng, em mặc bộ quần áo ngủ, nhìn luộm thuộm và lôi thôi. (ảnh minh họa)
Vợ đẹp chỉ biết son, phấn và váy vóc
Những ngày mới làm vợ chồng, chúng tôi hạnh phúc vô cùng. Tôi cho em đi trăng mật nước ngoài, chiều em hết chỗ nói. Tiếp quan khách, đi đâu tôi cũng cho em đi. Tôi cho em hẳn một cái thẻ chỉ để xài tiền cho việc mua sắm, làm đẹp. Thế là, đi với tôi, ai cũng phải ngước nhìn em. Em bước ra từ xe hơi giống như một thiên thần. Em giao tiếp tốt, tiếp khách cũng tốt… chỉ là, mọi thứ chỉ dừng ở đó.
Em lười khó tả. Về tới nhà, cởi bỏ bộ trang phục lộng lẫy và các phụ kiện sang trọng, em mặc bộ quần áo ngủ, nhìn luộm thuộm và lôi thôi. Em vắt chân lên ghế, ngồi ăn, ngồi xem tivi, sai ô-sin thì thôi rồi. Tất cả mọi việc trong nhà em không động một tí. Dù cả quần áo trong của chồng, em cũng không giặt. Ô-sin lo từ cái tất cho chồng, từ cái quần ngủ, cái khăn tắm. Nhìn em, bắt đầu tôi thấy ngán.
Video đang HOT
Tháng nào em cũng nói tôi chuyển tiền vào tài khoản để đi spa với bạn, vì ly do dạo này em xuống sắc nhiều. Em bảo, nếu không làm đẹp, sợ tôi không hài lòng. Em cứ như một siêu sao. Tủ đầy váy và quần áo. Mỗi ngày em diện một bộ và nhất định trong tháng đó, em sẽ không mặc lại một bộ nào. Bộ nào bị chê xấu, em lập tức cho, hoặc là vứt xó, không bao giờ động tới, dù có đắt tiền thế nào đi chăng nữa. Giầy thì cả tủ, em có đủ các loại luôn, đủ các kiểu và màu sắc nữa. Cứ cái nào có mẫu mới ra là em lại cập nhật ngay lập tức.
Chán ngán ‘bà’ vợ chân dài (ảnh minh họa)
Em có sở thích sưu tập nước hoa. Thế nên, mỗi lần đi công tác hay đi đâu là em bắt tôi mua cho em đủ thứ nước hoa. Dùng chán loại này em lại thay loại khác. Có khi mỗi ngày một mùi, mà nước hoa thì có rẻ gì cho cam.
Sổ tiết kiệm tôi giao cho em cầm. Giờ thì, tiền trong tay em sẵn, em vung tứ tung, làm đủ việc, nhất là việc tô son, đánh phấn làm đẹp. Em có học đấy, nhưng lại lười, không chịu đi làm. Em nói, đi làm áp lực công việc, ắt sẽ già đi. Vì thế, chỉ nên ở nhà lo chuyện làm đẹp. Vả lại, chồng đã làm nhiều tiền rồi, chồng giàu rồi thì cần chi phải tiền nữa, làm nhiều ai tiêu. Cái triết lý sợ làm nhiều không có người tiêu của em mà tôi phát ngán. Tại sao em lại có tư tưởng ấu trĩ, trì trệ như vậy. Tôi cảm thấy mệt mỏi quá với cô vợ tiểu thư này rồi.
Giờ thì, tôi làm bao nhiêu tiền cũng đều phục vụ cái cô vợ đẹp này. Em sống ngày càng phóng khoáng, tiền tiêu như nước. Ăn mặc sang trọng quen rồi, giờ mặc đồ bình dân không chịu nổi. Đi làm đẹp quen rồi, giờ không làm cảm thấy khó chịu, xấu xí. Ôi trời, cái sự này sẽ lặp đi lặp lại cả đời, bảo đi làm thì không đi, chỉ ngồi ăn bám thì còn vợ con gì. Đã thế, lại không chịu sinh con mặc dù bố mẹ tôi đã thúc giục quá nhiều. Vì sinh con xong sẽ xấu, và cũng chẳng thích hình dáng lúc có bầu, mất eo. Tôi nghĩ mà chán nản vô cùng.
Vợ đẹp thế đấy, giờ thì tôi chán ngấy rồi. Tôi hối hận vì đã cung phụng em quá nhiều. Tôi giờ lại muốn một cô vợ hiểu tôi, luôn luôn quan tâm, lo lắng cho tôi. Tôi cần người vợ biết chăm sóc chồng mọi lúc, mọi nơi và không nề hà chuyện gia đình, biết tự chăm lo cho hạnh phúc, từ vất chất đến tinh thần. Sau này, tôi còn có con, còn phải tính chuyện tương lai, lo cho con cái. Em như thế, liệu có thể làm được người mẹ tốt hay không? Tôi thật sự thấy bại hoại rồi. Giờ thì vợ đẹp đúng chỉ là để làm cảnh.
Theo VNE
"Em, con và những cuộc vui bên ngoài, anh phải chọn một"
Tôi là con một, ba mẹ tôi ly hôn khi tôi mới 6 tháng tuổi. Mẹ tôi buôn bán ngoài chợ, một mình nuôi tôi ăn học. Tôi tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định, từ đó tôi là người lao động chính trong gia đình có 3 người phụ nữ (bà ngoại tôi nữa).
Anh mất mẹ khi đang học Đại học ở TPHCM. Ba anh có vợ hai nên không lo gì cho anh nữa. Anh bất mãn với ba, bỏ dở chuyện học hành. Và anh rất thương mẹ. Có lẽ điều này khiến tôi đồng cảm và yêu anh. Chúng tôi cưới nhau và ở nhà tôi luôn (chồng tôi quê ở tỉnh khác).
Tôi khuyên anh đi học lại, có bằng cấp sẽ dễ xin việc hơn. Anh thi đậu trường Đại học kinh tế tại chức (học buổi tối). Anh nghỉ việc chỗ cũ vì bất đồng với chủ. Tôi nhắc chuyện tìm việc làm mới thì anh bảo, bây giờ nửa thầy nửa thợ, khó tìm việc quá.
Và anh nói xin được việc làm rồi. Nhưng vài tháng sau tôi gọi điện tới công ty thì họ bảo anh nghỉ lâu rồi. Cứ thế anh qua mấy công ty, suốt mấy năm trời. Một mình tôi lo chi phí cho cả gia đình. Tiền tôi để trong tủ anh tự ý lấy tiêu mà không hề nói với tôi. Rồi tiền lo học phí, rồi giỗ chạm nhà anh... Tôi sợ anh mặc cảm, tự ái nên không dám nhắc đến chuyện tiền bạc nhiều.
Anh cũng tháo vát, nhanh nhẹn lắm, việc nhà anh cũng không ngại việc gì. Chúng tôi có con, bé lớn 4 tuổi, bé nhỏ vừa qua thôi nôi và cả 2 bé đều là bé gái. Anh chăm con, dạy con, chơi đùa với con nên các con cũng mến ba lắm. Đó là trước kia, lúc anh ở nhà. Còn bây giờ, từ khi có bé nhỏ, anh rất ít ở nhà.
Anh bảo vì anh cứ bám rễ ở nhà nên thất nghiệp càng thất nghiệp. Thế nên dù không đi làm, mỗi sáng anh vẫn xách cặp đi. Còn tối anh đi học tới khuya mới về. Bây giờ học xong rồi, chờ lấy bằng thôi, nhưng tối anh vẫn đi.
Tôi đi làm, bé lớn đi học, bé nhỏ nhờ mẹ trông. Mẹ tôi đã ngoài 60, lại có tiền sử tai biến, lại phải lo cho bà ngoại ngoài 90 tuổi, bị lẫn, nằm một chỗ. Nhưng vì thương con, thương cháu mẹ cố gắng đỡ đần cho con.
Ngày làm việc của mẹ con tôi bắt đầu từ 5h sáng và kết thúc là lúc 11 giờ đêm. Mẹ con tôi không dám sắm sửa gì cho bản thân, tiết kiệm từng chút mới trang trải nổi chi phí cho cả gia đình 6 người từ lương của một mình tôi.
Khi có bé nhỏ, chi phí càng nhiều, tôi không đưa tiền cho anh tiêu vặt nữa thì anh kiếm chuyện đòi vàng cưới bán tiêu hết. Nói tới thì cãi vã, anh đã 2 lần tát tôi, gia đình xáo trộn, mẹ tôi lại phát bệnh.
Mẹ tôi vất vả việc nhà, lại xót con nên sức khỏe càng giảm sút. Vậy mà anh vô tư đi chơi, khuyên hoài cũng không được. Sáng tôi dặn chiều về chở con đi khám bệnh thì anh nhậu quên hẳn, gọi điện không bắt máy. Có lần con sốt 41 độ, tôi sợ co giật nên gọi anh về đề phòng phải chở đi viện gấp. Vậy mà anh đi đến 12 giờ khuya về trong tình trạng say khướt.
Anh đi tần suất ngày càng nhiều, anh đi thường xuyên, về nhà lúc các con đã ngủ say, có ngày không về nhà. Nhưng khi mệt mỏi ngoài đường, về nhà thì anh cưng 2 đứa con gái cưng của anh. Anh giặt đồ, tắm rửa, cho ăn, đút sữa nên con tôi vẫn thương ba. Tối nào chúng cũng khóc nhớ ba và nói: "Ba ơi ba về với con đi ba, mẹ ơi con nhớ ba, mẹ gọi điện cho ba về ngủ với con đi mẹ. Sao người ta có ba mà con chưa có ba vậy mẹ?".
Con tôi gọi cho anh thì anh không bắt máy. Con tôi cứ ngây ngô hỏi: "Mẹ ơi, sao ba không nói chuyện với con vậy mẹ?". Con trẻ ngây thơ đâu biết mỗi lời con là vết dao cắt vào lòng tôi. Tôi làm mẹ chỉ biết ôm hai con khóc và xin lỗi con.
Tôi kể cho anh nghe thì anh bảo: "Em phải dạy con chứ, con khóc thì em giận anh là sao?". Đến sáng con tự nói với ba là: "Ba đừng đi chơi nữa nha, ba đi hoài là con gái nhớ ba lắm đó". Hôm đó anh đi không thèm về nhà luôn.
Tình cảm là thứ không xin được nên tôi không bao giờ dạy con phải nói xúc động cho ba ở nhà với con. Nhưng chính là con muốn thế nên mới nói. Nhưng ba chúng không hề xúc động trước tình cảm của các con.
Anh nói là anh thích chơi cờ, khi chơi cờ anh quên hết mọi chuyện, chứ anh vẫn thương vợ con lắm. Tôi vẫn hi vọng thế. Nhưng cuộc sống vất vả, tôi không có thời gian và tâm trí để chờ đợi trong vô vọng.
Tôi đã ra tối hậu thư: "Em, con và những cuộc vui bên ngoài của anh, anh phải chọn một". Nhưng anh vẫn thế, tôi không chịu nổi nữa rồi.
Tôi yêu cầu đồng thuận ly hôn thì anh không đồng ý. Nếu đơn phương ly hôn thì hồ sơ sẽ kéo dài và phức tạp hơn nếu anh cố tình không hợp tác.
Vì muốn con có cha, tôi đã quên bản thân mình, quên đi sự vất vả của người mẹ đã hi sinh cả đời cho con, giờ lại hi sinh cho cháu. Nhưng các con tôi được gì?
Các bạn ơi, hãy chia sẽ với tôi. Tôi cần nhận xét của những người khách quan trước khi tôi đưa ra quyết định cho cuộc đời mình.
Theo VNE
Ngoại tình cho chồng biết mặt tôi Lúc nào tôi cũng thương yêu và chăm sóc từ khi về làm vợ anh. Thật ra, ai cũng có quá khứ, tôi cũng vậy, cũng từng yêu 2-3 người trước anh nhưng chẳng đi đến đâu. Và sau cùng, chúng tôi lấy nhau cung là do duyên số. Tôi hơn hẳn người phụ nữ kia, người ta bảo vậy, vì tôi vừa...