“Bài ca không quên” và không thể nào quên
“ Bài ca không quên” là thông điệp bình dị và thiêng liêng mà nhạc sỹ Phạm Minh Tuấn đã gửi gắm, nhắc nhở những thế hệ con cháu cần phải biết nỗi đau của chiến tranh và phải biết trân quý nền hòa bình.
Trong bài hát , có một phần nỗi đau riêng của gia đình
Là một giáo viên Sử, tôi thấy mình thật may mắn khi có nhiều lần gặp gỡ, chuyện trò với Nhạc sỹ Phạm Minh Tuấn trong những sự kiện lớn về lịch sử mà ông tham gia với góc độ là chứng nhân của lịch sử.
Cuối năm 2019, trong 1 lần công tác tại Thành phố Hồ Chí Minh, tôi được nhạc sỹ mời đến nhà riêng của ông ở Thủ Đức.
Tôi và ông đã trò chuyện với nhau không chỉ là một giáo viên Sử với 1 nhạc sỹ, mà là sự kết nối, sẻ chia giữa 2 thế hệ từ một nhân duyên: người dạy sử với người chép sử bằng những nốt nhạc, lời ca.
Ở cái tuổi gần 80, nhạc sỹ Phạm Minh Tuấn – tác giả của bài hát “Bài ca không quên” vẫn luôn minh mẫn không nguôi nhớ về những khoảng khắc đau thương, những thời kỳ oanh liệt của hàng triệu người con đã chiến đấu và hy sinh cho Tổ quốc, trong đó có nỗi đau riêng của gia đình ông.
Khi nhắc đến hoàn cảnh ra đời của ca khúc “Bài ca không quên”, ông tâm sự : “Trong bài hát , có một phần nỗi đau riêng của gia đình tôi trong nỗi đau chung của đất nước, nỗi đau xé lòng khi tôi mất đi đứa con gái mới 6 tháng tuổi và nỗi đau âm thầm, dai dẳng của bà xã Hồng Cúc”.
Ông sẻ chia: “Năm 1964, con gái đầu của tôi chào đời. Cả hai vợ chồng cùng hoạt động bí mật trong rừng nên phải nuôi con trong điều kiện chiến tranh vô cùng vất vả, khó khăn.
Một hôm, tôi đang đi công tác ở Bến Tre, vợ tôi dẫn đoàn cán bộ 18 đồng chí đi qua đoạn có địch phục kích ở vùng giáp ranh Tây Ninh. Sợ con khóc sẽ bị lộ, địch có thể phát hiện ra đoàn của mình, vợ tôi đành chọn cách cho con bú và áp thật sâu con vào bầu ngực.
Nào ngờ, khi trận càn của địch đã đi qua thì vợ ông phát hiện con gái đã bị ngạt thở. Cháu đã ra đi đau thương như vậy. Còn gì đau hơn nữa khi mất con rồi lại phải để lại một mình tấm thân bé bỏng mới 6 tháng tuổi giữa rừng sâu trong đạn bom.
Trong thời điểm chiến tranh lúc đó, vợ chồng tôi không thể chôn cất cho con chu đáo được. Sau đó, rất nhiều lần trở lại chiến trường xưa nhưng tôi vẫn chưa tìm thấy phần mộ con gái mình nằm ở đâu. Tôi đã giấu nỗi đau này hơn nửa thế kỷ qua, mỗi khi có ai đến chơi và hỏi lại chuyện đó, tôi đều không dám để vợ trả lời”. Nhạc sỹ nghẹn ngào nói.
Sáng ngày 30.4.1975, nhạc sỹ Phạm Minh Tuấn, lúc đó đang cùng với những người bạn nghe tin qua Đài tiếng nói Việt Nam báo tin Sài Gòn giải phóng, họ đã ôm lấy nhau mà cười trong nước mắt.
V iết cho tất cả sự hy sinh của những người con anh dũng vì Tổ quốc
Sẻ chia về hoàn cảnh lịch sử, lý do sáng tác “Bài ca không quên”, nhạc sỹ xúc động kể: “Những năm căng thẳng sau biến cố đó và trong suốt 15 năm sau, tôi còn phải chứng kiến nhiều sự hy sinh của đồng đội, đồng chí, đồng bào của mình.
“Bài ca không quên” tôi viết cho tất cả sự hy sinh của những người con anh dũng vì Tổ quốc. Rất nhiều hoàn cảnh đau thương trong chiến tranh mà chỉ nghe kể lại thôi, chúng ta phải soi mình trong đó, để hiểu có hòa bình hôm nay, chúng ta đã mất nhiều mồ hôi, nước mắt và tính mạng, nên “tôi không quên, không thể nào quên”.
Video đang HOT
Thời “không quên” ấy không chỉ là những kỷ niệm đẹp mà còn là nhiều ký ức đau đớn vì mất mát bởi chiến tranh. Không một vạt rừng nào trong khu căn cứ còn nguyên vẹn bởi đạn bom, hố bom chồng chéo lên hố bom.
Rất nhiều lần mà người nhạc sỹ, chiến sỹ ấy không thể nhớ nổi phải tự tay mình đào huyệt giữa rừng già và còn rất nhiều đồng đội khác không còn thân xác sau những trận mưa bom. Vết thương lòng lớn nhất chẳng bao giờ lành là nỗi đau mất đứa con gái đầu lòng mới chỉ 6 tháng tuổi của ông trong một lần đoàn cán bộ rơi vào ổ phục kích của địch.
Biến đau thương thành hành động, nhạc sỹ Phạm Minh Tuấn gác lại nỗi đau gia đình, cùng Đoàn văn công Giải phóng phục vụ chiến đấu khắp các chiến khu Nam bộ trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước. Ông đã “kiêm” đủ nhiều vai của đoàn từ sáng tác đến biểu diễn, từ nhạc công ghi ta đến cả diễn viên cải lương “bất đắc dĩ”.
Liên tiếp trong nhiều năm “không quên” đó là nhiều chuyến lưu diễn phục vụ các đơn vị quân đội, dân công, du kích và đồng bào vùng giải phóng. Những đêm hành quân vựợt qua nhiều đầm lầy, những khu rừng già, con sông, con suối giữa mưa giông, nắng cháy, đổ nhiều mồ hôi và xương máu nhưng thật ấm áp tình người, nghĩa đồng đội, tình quân dân.
Hiểu cuộc đời của ông, hiểu những tháng năm chiến đấu ác liệt trong bom đạn càng luận giải sâu sắc tại sao ông lại sáng tác bài hát đó thành công đến như vậy, xúc động đến như vậy.
Hiểu bối cảnh lịch sử ra đời của bài hát và những gì mà tác giả đã gửi gắm cảm xúc lòng mình trong bài hát để lý giải tại sao nhạc sỹ Phạm Minh Tuấn lại liên tục dùng nhiều điệp từ, điệp ngữ “không quên”, “không bao giờ quên” đến như vậy.
Tất cả đến từ những “lời mẹ ru con đêm đêm”, là “rừng lạnh sương đêm trăng suông”, “tháng ngày vất vả” ở những nơi ” đất rừng xứ lạ”, “những mùa nước đổ”, để “gót mòn hành quân hối hả”, “em chống xuồng vượt qua pháo nổ”, tuy trong “bước đường hành quân đói lả” nhưng vẫn “gạo cầm hơi, một điếu thuốc cũng chia đôi”, là cảm xúc về “những người đã ngã” của những người “ôm súng giữ biên cương”…
Giáo viên dạy sử Trần Trung Hiếu và nhạc sỹ Phạm Minh Tuấn
N gười chép sử bằng âm nhạc
Sáng ngày 30.4.1975, nhạc sỹ Phạm Minh Tuấn lúc đó đang cùng với những người bạn từng ở chiến trường tụ tập trước Trường âm nhạc Việt Nam ngóng chờ giây phút lịch sử và khi nghe tin qua Đài tiếng nói Việt Nam báo tin Sài Gòn giải phóng, họ đã ôm lấy nhau mà cười trong nước mắt.
Tất cả sự kết nối, xâu chuỗi của lịch sử đất nước và sự trải nghiệm bằng chính cuộc đời của một nhạc sỹ sau khi miền Nam được giải phóng, đất nước được thống nhất, ông đã đau đáu nỗi niềm, đã trăn trở nhiều suy tư mang theo những “nỗi nhớ mênh mông” với “quê hương, với bạn bè, với cả cuộc đời”, để năm 1981, nhạc sỹ đã “gửi trọn đời cho tất cả” vào ca khúc bất tử “Bài ca không quên”.
Và “Bài ca không quên” cùng với rất nhiều ca khúc nổi tiếng khác như “Tiếng hát dân công” (1961), “Qua sông”(1963), “Bài ca người nữ tự vệ Sài Gòn” ( 1968)…và các ca khúc sáng tác sau năm 1975 như “Việt Nam người ơi” (1975), “Đường tàu mùa xuân” (1976) ” Thành phố tình yêu và nỗi nhớ” (1980), “Dấu chân phía trước” (1981), “Mùa xuân’ (1983), “Khát vọng”, “Đất nước”, “Sao biển” (1985)…đã tạo nên bộ sưu tập khổng lồ cho hành trang hơn 50 năm bền bỉ lao động và cống hiến cho nghệ thuật của một nhạc sỹ tài hoa.
Sẽ không quá lời khi nói, nhạc sỹ Phạm Minh Tuấn là người chép sử bằng âm nhạc gắn liền với nhiều ca khúc đi cùng năm tháng. Bài hát “Bài ca không quên” càng khó quên hơn khi gắn liền với một bộ phim cùng tên và cũng là tên những chương trình nghệ thuật “Bài ca không quên” của Truyền hình Quốc phòng đã dàn dựng rất thành công, tạo nên ấn tượng sâu sắc cho hàng triệu khán thính giả trong nhiều năm qua mỗi khi đến các ngày lễ kỷ niệm 30/4, 27/7, 22/12.
Theo tôi, thông điệp bình dị và thiêng liêng mà nhạc sỹ Phạm Minh Tuấn đã gửi gắm và muốn gửi gắm, nhắc nhở những thế hệ con cháu sinh ra và lớn lên trong thời bình là cần phải biết nỗi đau của chiến tranh và phải biết trân quý nền hòa bình, cái ý nghĩa của độc lập, thống nhất non sông, cái tình của đồng đội, đồng chí, đồng bào mỗi khi nhắc đến sự kiện ngày 30.4 hàng năm.
Thế hệ trẻ sinh ra khi đất nước đã im tiếng súng, được may mắn hưởng thụ “giây phút bình yên” đừng bao giờ quên tất cả những gì mà cha ông mình đã gian khổ chiến đấu cho quê hương, đã dũng cảm hy sinh cho đất nước, để tưởng nhớ và tri ơn, để đừng bao giờ quên những ký ức hào hùng, thiêng liêng ấy.
Trong lịch sử âm nhạc cách mạng Việt Nam, có những được- mất trong cuộc đời riêng hòa quyện với niềm vui, nỗi đau chung để làm nên những khúc hát ấm nồng tình người, tình đất nước.
Có những bài ca vừa sâu nặng một ký ức bi hùng, vừa bừng sáng niềm tin khát vọng không chỉ của thế hệ từng làm nên lịch sử, làm nên thắng lợi của cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước.
Với “Bài ca không quên”, nhạc sỹ Phạm Minh Tuấn đã hát lên với cả lòng mình, hát cho quê hương, cho đồng đội và cho những người thân yêu của ông.
Phóng viên thể thao 'đói' dài mùa dịch
Hàng loạt giải đấu thể thao trong nước và quốc tế bị hủy bỏ do dịch Covid-19, có lẽ chưa bao giờ, các phóng viên theo dõi lĩnh vực thể thao lại rơi vào tình cảnh "đói" thông tin như thời điểm hiện tại.
Và cũng chẳng thể phủ nhận, những khó khăn ấy còn ảnh hưởng cả đến cuộc sống riêng của cánh phóng viên thể thao vốn đã chẳng dư dả gì, dù không ai muốn nói ra...
Nhà báo Trương Anh Ngọc - Báo Thể thao & Văn hóa/TTXVN
Các phóng viên vốn đang quen với nhịp sống sôi động của thể thao thế giới thì giờ đây mọi thứ đã bị đóng băng bởi dịch bệnh. Hàng loạt các giải đấu bị hoãn lại và gây ra sự hụt hẫng không chỉ với các đội bóng, người hâm mộ mà cả với những người hoạt động trong lĩnh vực báo chí thể thao.
Lúc này, việc lấp đầy các trang báo hay lấp đầy sóng các chương trình truyền hình thể thao là điều không hề đơn giản chút nào bởi không có các hoạt động thể thao thì các thông tin cũng trở nên khan hiếm và sẽ thiếu đi những thông tin hấp dẫn như trước.
Trong vai trò Thư ký tòa soạn, tôi cùng các đồng nghiệp của mình vẫn cố gắng bám sát mọi diễn biến của đời sống thể thao để đem tới cho các độc giả thông tin mới nhất. Ngoài ra, tìm thêm các đề tài, các vấn đề để tiếp tục khai thác đem tới cho độc giả những góc nhìn mới hơn về những câu chuyện đã diễn ra. Tất cả chúng ta đều mong dịch bệnh sẽ sớm được kiểm soát và đời sống trở lại bình thường. Thể thao giờ đây đã trở thành món ăn tinh thần không thể thiếu trong cuộc sống và rõ ràng khi thiếu các trận đấu, các giải đấu, cuộc sống trở nên khá tẻ nhạt.
Bình luận viên Vũ Quang Huy - Đài truyền hình KTS VTC
Việc các giải đấu thể thao trong nước cũng như quốc tế buộc phải hoãn trong thời điểm dịch Covid-19 đang bùng phát ở nhiều nơi là điều hết sức cần thiết bởi sức khỏe, tính mạng và sự an toàn của mọi người tham gia là điều quan trọng nhất.
Việc dừng, hoãn các giải đấu cũng giúp cho việc phòng, chống dịch được hiệu quả hơn và tất cả mọi người hãy cùng nhau chia sẻ về điều đó. Ở đây, những nhân vật chính của đời sống thể thao như các HLV, VĐV, các CLB, các đội bóng là những nhân tố bị ảnh hưởng mạnh mẽ nhất về mọi mặt, họ cũng rất cần được chia sẻ và tiếp sức để vượt qua khó khăn hiện tại.
Với các phóng viên, biên tập viên, bình luận viên thể thao ở thời điểm hiện tại chắc chắn công việc cũng sẽ bị ảnh hưởng nhưng chúng ta ít bị tác động hơn những người thường xuyên hoạt động ở lĩnh vực thể thao. Thông tin khan hiếm, thiếu thốn song có lẽ những người làm nghề lâu năm đều tìm ra được cách hiệu quả nhất để có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Với cá nhân tôi, thời điểm các trận đấu, giải đấu bị hoãn thì khối lượng công việc cũng giảm sút nhưng bù lại mình có thời giản để sống chậm lại. Với các dịp cuối tuần trước đây bận bịu với các trận đấu thì giờ đây thời gian đó có thể giành cho việc đọc sách, thư giãn, tập luyện thể thao và sinh hoạt cùng với gia đình.
Được sống trong bầu không khí sôi động của thể thao, chuyển tải thông tin đến cho độc giả là niềm vui lớn nhất của các phóng viên thể thao nước nhà. Ảnh: Tuấn Hữu
Phóng viên Nguyên Khôi - Báo Tuổi trẻ TPHCM
Dịch Covid-19 khiến hoạt động tác nghiệp của các phóng viên thể thao bị ảnh hưởng rất nhiều khi toàn bộ các giải đấu bị hoãn hoặc hủy bỏ. Khó khăn lớn nhất hiện nay là tìm kiếm thông tin để cung cấp cho độc giả vì dù không có sự kiện nhưng mỗi phóng viên vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ được giao về tin bài hàng ngày.
Trong lúc này, ngoài việc bám sát tình hình thời sự thể thao, tôi tìm kiếm thêm các đề tài về các vấn đề, rồi viết về chân dung, gương mặt tiêu biểu, các câu chuyện thể thao. Với mỗi phóng viên thể thao lúc này, đây là khó khăn chung và đòi hỏi mọi người đều phải nỗ lực để hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Trước đây, mỗi chiều cuối tuần, các phóng viên thể thao trong nước thường tề tựu tác nghiệp ở các sân bóng trên cả nước. Mọi người gặp nhau, cùng làm việc, trao đổi công việc và hòa mình vào không khí sôi động trên sân cỏ nhưng lúc này điều đó không còn nữa.
Lúc này, cá nhân tôi thực sự cảm thấy rất nhớ nghề, nhớ những cảm xúc đó. Rất mong dịch bệnh sẽ nhanh chóng kết thúc để mọi hoạt động trở lại bình thường và không khí sôi động của thể thao sớm trở lại, đem lại niềm vui cho tất cả mọi người và phóng viên thể thao nói riêng.
Phóng viên Nguyễn Quyết Thắng - Báo điện tử Vietnamnet
Những ngày có dịch quả thật hết sức buồn chán, đặc biệt với phóng viên thể thao những người quanh năm được hòa mình vào bầu không khí sôi động của các giải đấu. Những năm gần đây, phóng viên thể thao là những người hết sức bận rộn khi bóng đá và thể thao Việt Nam liên tiếp gặt hái được thành công vang dội trên các đấu trường và đến lúc này khi các hoạt động bị đình trệ thì nhịp làm việc sôi động đó cũng mất đi. Đối với tôi khối lượng công việc, nội dung thông tin ở lĩnh vực thể thao so với trước đã sụt giảm đáng kể chỉ còn lại khoảng 30%.
Để đảm bảo hoàn thành khối lượng công việc, chỉ tiêu tin bài được giao hàng tháng, mình phải nỗ lực hơn nữa, tìm kiếm thêm các đề tài. Anh em phóng viên thể thao vẫn nói vui với nhau, đây là thời điểm cần mang "lương khô" (đề tài nguội) ra "xài", kết hợp cùng việc bám sát thời sự liên quan đến lĩnh vực thể thao để chuẩn bị cho mọi thứ khi trở lại bình thường.
Ngoài ra, cá nhân tôi cũng sẵn sàng tham gia tăng cường ở các lĩnh vực thông tin khác nếu tòa soạn có yêu cầu. Nhưng dù sao đi nữa, những ngày này cũng vẫn rất tẻ nhạt và nếu là phóng viên thể thao, có lẽ ai cũng có cảm giác chung là "thèm" được ra sân bóng và nhớ bầu không khí náo nhiệt của các giải đấu thể thao.
Nhà báo Nguyễn Việt Anh - Đài Tiếng nói Việt Nam
Công việc của một phóng viên thể thao trong bối cảnh các giải đấu bị hoãn bị ảnh hưởng khá nhiều bởi khi không có hoạt động sẽ thiếu các thông tin hấp dẫn. Dù vậy, bất cứ phóng viên nào cũng đều phải hoàn thành nhiệm vụ được cơ quan giao về tin bài hàng ngày, đảm bảo bản tin được phát sóng bình thường để cung cấp thông tin cho độc giả.
Khi các giải đấu bị hoãn, các hoạt động thi đấu ngừng trệ song vẫn còn rất nhiều các thông tin liên quan đến các đội bóng, các CLB, rồi các hoạt động khác của thể thao diễn ra hàng ngày và thông tin đó vẫn hết sức hữu ích đối với mọi người.
Ngoài việc cung cấp thông tin cho độc giả, tôi nghĩ rằng, mỗi phóng viên thể thao còn một nhiệm vụ khác cũng quan trọng không kém, đó là truyền cảm hứng về việc tập luyện thể thao, khuyến khích mọi người cùng tham gia tập luyện thể thao nâng cao sức khỏe thông qua những bài viết, những việc làm của mình.
Lúc này, bảo vệ sức khỏe là điều hết sức cần thiết và dù các giải đấu không diễn ra vì dịch bệnh, song việc tập luyện thể thao với mỗi người vẫn có thể diễn ra hàng ngày và đây là thời điểm thích hợp để truyền tải những thông tin đó.
Theo Thethaovanhoa.vn
Tạm hoãn Giải Futsal HDBank VĐQG 2020 vì Covid-19 Giải Futsal HDBank VĐQG 2020 do VOV phối hợp với VFF tổ chức sẽ tạm thời bị hoãn lại do ảnh hưởng của dịch Covid-19. Theo những thông tin mới nhất từ VFF, một số giải đấu bóng đá cấp quốc gia diễn ra trong tháng 3 sẽ bị hoãn lại. Trong số các giải đấu bị hoãn có giải Futsal HDBank VĐQG...