Bài 3: Đêm kinh hãi đầu tiên của “gái ngoan”
Để khẳng định “đẳng cấp” ăn chơi, nhiều vị khách bày ra những kiểu “xài hàng” mà ngay cả những chân dài chuyên nghiệp, dày dạn “trận mạc” nhất cũng “trầy trật”.
Với những tiếp viên mới thì đó thực sự là những bài học kinh hãi bắt đầu cho hành trình khẳng định “đẳng cấp” và vị thế của mình sau này.
Kinh hoàng cách dạy “gái ngoan” thành hot girl phòng VIP
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng nhân viên, bóng chiều vàng vọt hắt qua khe vách, rọi thứ ánh sáng le lói cuối ngày lên mặt Thụy Vân đang ngồi co ro lạc lõng giữa căn phòng ngổn ngang, bừa bộn. Nhờ nước da trắng nổi bật, hài hòa với vẻ mộc mạc đúng chất miền Tây của mình, cô gái quê gốc Bến Tre dù mới bước chân vào nghề nhưng đã nhanh chóng trở thành một “đặc sản” của quán. Cái cách Vân nhìn tôi đủ cho thấy sự hãi hùng của buổi tiếp khách đêm hôm trước vẫn còn ám ảnh cô.
Vân kể: Mọi chuyện bắt đầu bằng việc cô được điều đi trực phòng VIP 8. Vừa mở cửa bước vào đã thấy 4 vị khách nam và 3 cô gái ăn diện vô cùng bốc lửa. Dàn karaoke được vặn loa to hết công suất, gần chục người trong phòng đang “lắc”, la hét điên cuồng trong trạng thái không được tỉnh táo. Do thiếu một người chưa có cặp nên gọi thêm Vân vào.
Ăn lót dạ để chuẩn bị vào “ca”.
Dấn bước chân vào phòng, chưa kịp định hình điều gì thì Vân đã bị một bàn tay giật mạnh rồi kéo thốc vào trong. Một gã thanh niên đội mũ phớt vừa giật lắc theo điệu nhạc vừa gảy nắp chai ken rất điệu nghệ rồi dúi vào tay cô, nhưng khi chưa kịp đón lấy cái chai thì gã đã giật lại rồi thọc tay vào chiếc túi mini juyp của người con gái đi cùng lấy ra hai nửa viên thuốc đã được bẻ sẵn thả vào miệng chai bia. Nửa viên thuốc chưa kịp trôi xuống đáy chai hắn đã ấn vào miệng Vân bắt uống.
Quá bất ngờ trước sự việc Vân mím chặt miệng đẩy ra, nhưng dường như sự bất tuân đó càng kích động gã thanh niên đang trong trạng thái “giật điên cuồng”. Hắn ép Vân vào tường rồi cứ thế tống thẳng chai bia vào miệng. Chỉ đến khi thấy Vân ho sặc sụa hắn mới nới tay rồi từ từ nhét miệng chai vào cổ áo cô. Sự sợ hãi làm cô đứng im như trời trồng mặc gã thanh niên khua khoắng cổ chai trong áo mình cho đến khi ướt đẫm.
Chiếc áo mỏng ướt bia bó sát vào cơ thể Vân, gã thanh nhiên thoáng khựng lại rồi hắn ngửa cổ cười sặc sụa, hét vào tai các chiến hữu chiến công của mình vì vừa phát hiện ra Vân mặc… nội y màu đỏ. Đến lúc này tay quản lý mới đẩy cửa bước vào. Thoáng liếc qua một lượt hắn như đã hiểu qua sự việc. Gã thanh niên đội mũ phớt lúc nãy mới “tách tốp” gạt đống bát đũa thức ăn qua một bên rồi kéo tay quản lý ra góc phòng. Sau vài lời phân bua, hắn khéo léo nhét một “tờ xanh” vào túi người quản lý rồi vỗ vai tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngay sau buổi thác loạn đó, Vân bị đuổi việc vì lý do “không biết chiều khách VIP”. Thế nhưng dù chưa hết hãi hùng vì màn hành xác đó Vân vẫn quyết.. xin ở lại. Tâm sự với tôi, Vân nói trong nước mắt: “Nhà em ở quê nghèo lắm, đến ăn cũng bữa no bữa đói, nói gì đến chuyện học hành”.
Học chưa hết lớp 9 cô đã phải bỏ học giữa chừng. Bước chân lên đất Sài Gòn này, không bằng cấp, nghề ngỗng gì. Mọi thứ trong thành phố này với Vân là những điều hết sức xa lạ. Chọn cho mình “nghề” này, Vân đã xác định những đêm kinh hãi như thế sớm muộn gì cũng phải trải qua. Cô cũng đã “thử việc” qua một vài quán, thế nhưng chưa quán nào thu nhập được cao như tại đây.
Câu chuyện của Vân cũng giống như rất nhiều câu chuyện khác cùng mô tip mà tôi đã từng nghe. Thế nhưng cá nhân tôi tin là cô nói thật. Khuôn mặt loang nước mắt của Vân và chiếc môi rướm máu, dấu tích của đêm kinh hãi đầu tiên ấy, có lẽ sẽ ám ảnh tôi trong một thời gian dài nữa.
Video đang HOT
“Sướng khổ” với nghề
Những vụ kiểu như của cô gái tên Thụy Vân vừa rồi thường được quản lý và khách dàn xếp rất êm xuôi. Bởi với những nhà hàng này thì những mối khách VIP luôn là “thượng đế” theo đúng nghĩa đen. Như thế với những cô gái đã xác định bức chân vào “nghề” thì bài học đầu tiên đó chính là việc phải nhẫn nhịn đến cùng cực dù là trước những đòi hỏi hết sức “quái dị” của một số khách VIP.
Bên trong phòng VIP luôn là cảnh “một kèm một”.
Thu Hồng, cô tiếp viên dày dặn kinh nghiệm nhất nhà hàng, vừa tháo lô trên tóc vừa kể: “Trước tao làm bên T.K có thằng cha mỗi lần xỉn vô thì lại đòi đổ bia lên tay tiếp viên rồi … húp. Có khi hắn lại “đổ nhầm” cả lên áo ngực… gớm muốn ói. Nhưng mà thằng đó boa sộp lắm, có hôm vui vui, nó boa cho tao cả triệu bạc. Kệ, ,ráng chịu một chút mà được tiền!”.
Như lời của các “đàn chị”, cũng như theo quan sát của tôi thì cách boa phổ biến nhất là nhét tiền vào ngực. Tôi cũng suýt bị một lần nhưng may mắn cúi người né kịp. Có lần, tôi trực chung phòng với Thanh Tuyền, đến lúc tàn cuộc, lão khách nhét tiền vào khoảng ngực lồ lộ của Tuyền, nhưng cứ giữ tay mãi không buông. Đến khi Tuyền chịu không nổi, phải thỏ thẻ vào tai lão ta điều gì đó thì hắn mới rút tay ra khề khà cười tít mắt. Lúc dọn bàn, Tuyền nhìn tôi tủm tỉm cười rồi bảo ban kinh nghiệm: “Lúc nãy cha già sờ mó lâu quá mà không chịu hở tiền ra, tao chịu không nổi mới giả bộ!”.
Có hôm, tôi thấy Linh Loan, cô tiếp viên khá trầm lặng, ngoài công việc ở đây, ít ai biết cô còn là một sinh viên năm thứ 2 của một trường Cao đẳng. Ngồi nép trong góc phòng vệ sinh khóc một mình, các tiếp viên khác nhìn một cách ái ngại rồi bước ra, không ai dám lại gần.
Riêng tôi chìa cho Loan tờ khăn giấy, chẳng hiểu sao Loan càng khóc to hơn. Nước mắt vơi dần, Loan nói trong tiếng nấc: “Nhục lắm chị ạ, lúc mới vô làm, em khinh mấy “con” PR lắm, em nghĩ rằng mình làm tiếp viên nhưng miễn giữ mình được là ngẩng cao đầu. Nào ngờ càng làm, càng lún sâu. Lúc nãy thằng đó sờ nắn chán chê rồi bày trò hỏi em mặc quần trong màu gì. Em chỉ muốn vùng ra mà tát nó một cái, nhưng không hiểu sao em vẫn cười giỡn được với nó chị ạ. Nhục ghê gớm!”.
Khá nhiều cô gái ở đây tỏ ra bất nhẫn với nghề, sau khi xuống ca trực họ thường chửi bới rất thậm tệ các vị khách của mình, nhưng tiền boa thì ai cũng nhận cả. Kể ra, đâu có ngành nghề nào chỉ một đêm mấy tiếng đã kiếm được mấy trăm, có khi cả triệu bạc như nghề tiếp viên. Hôm trước, có cô bé tên Trang, mới làm tiếp viên được mấy ngày, cũng bốc lửa, cũng “quậy” tới bến và chiều chuộng khách cái khoảng đụng chạm thân xác hết mực, nhưng lại bị “xù boa”. Trang mếu dở vì đi làm cả ngày mà chẳng được đồng nào.
Nghe chuyện, chị Huệ – là tiếp viên lớn tuổi nhất trong quán, dằn mạnh ly nước xuống bàn, đặt tay lên vai Trang chỉ bảo: “Khốn nạn nhất là mấy thằng vuốt ve, rờ rẫm cho sướng tay xong tìm cách “xù boa”. Lúc đó tụi bay đừng làm dữ, mà phải kéo nó lại, kể nghèo, kể khổ bắt tụi nó phải lòi tiền ra. Đừng có nghĩ xin tụi nó là nhục, công mình làm, mình phải được hưởng!”. Nói xong Huệ nhét tờ 50 ngàn vào tay Trang, bảo có chút giải xui cho mày, khỏi ngại…
Dân tiếp viên quán nhậu thường ăn nói bỗ bã, sẵn sàng đáp trả những ai cạnh khóe về cái nghề của bản thân bằng những lời rất cay độc. Nhưng bề ngoài mạnh mẽ bao nhiêu thì cái tính bốc đồng, dễ bùng nổ lại tố cáo sự yếu đuối ẩn sâu bên trong con người họ. Mới thấy họ cười, lúc sau đã thấy khóc, nước mắt chưa kịp khô đã ngẩng cao đầu ráo hoảnh…
Sống bằng thứ nghề nhạy cảm, mập mờ ranh giới giữa bán sức lao động hay là bán thân khiến tâm lý họ trở nên phức tạp cũng là điều dễ hiểu. Lắm khi chị em đều ngà ngà trong men rượu, tự nhiên bá vai nhau cười chua chát rồi tự động viên: Rằng, ráng nhịn nhục để kiếm tiền, có tiền rồi sẽ không còn ai chê cười mình nữa; rằng, mình xứng đáng được hưởng những đồng tiền đó, vì dù sao cũng đớn đau, cực khổ, chênh vênh trên những gót giày cao ngất, rồi phát bệnh vì nốc quá nhiều rượu bia; … tự an ủi rồi lại tự khóc, tự cười…
*Tên các nhân vật trong bài đã được thay đổi
Theo Người đưa tin
Gian nan "đặc sản chân dài bàn nhậu"
Tưởng đâu chỉ cần sở hữu ngoại hình kha khá là có thể xin được làm tiếp viên ở các quán nhậu hạng sang, nhưng nào ngờ quá trình tìm việc của tôi lại có lắm gian truân và cũng gặp không ít những điều cười ra nước mắt...
Giáp mặt "cò" tiếp viên
Tôi đỗ xe trước nhà hàng H.L, một quán nhậu sang trọng thuộc hạng nhất nhì tại quận Gò Vấp (TP. HCM). Mới tầm 9h sáng, tôi đoán rằng nhà hàng chưa có khách nên từng nhóm nhân viên nữ túm tụm nhau trang điểm, đùa giỡn, thấy có người lạ các cô khựng lại ít phút.
Một cô chạy lại hỏi: "Đi đâu vậy?", tôi bảo rằng xin làm tiếp viên, cô nàng nhìn qua bên kia đường hét lên lanh lảnh: "Ê, có người xin việc kìa cha nội!" rồi quay sang tôi vừa nói vừa chỉ tay: "Qua quán cà phê cóc bên kia đi, gặp cái thằng cha để râu quai nón. Đó, nó đang ngoắc qua kìa!".
Một chân dài bàn nhậu đang "tác nghiệp".
Tôi khập khiễng trên đôi giày cao gót, bước từng bước qua đường. Người đàn ông đá cái ghế nhựa sang một bên, vứt điếu thuốc trên môi, lấy gót giày dụi dụi rồi hất mặt ra hiệu bảo tôi ngồi xuống. Một cảm giác ngượng ngùng bùng lên khó tả, vì lần đầu tiên tôi phục trang với chân váy ngắn và chiếc áo khá "mát mẻ", cố thu vén thế nào cũng hở ra những khoảng da thịt vốn không quen phơi bày.
Người đàn ông có dáng người đậm thấp, da ngăm và để râu quai nón. Ông ta nhìn tôi vài giây, ánh nhìn xoi mói, ngập tràn "tà ý" khiến tôi gai mình. Tôi giới thiệu tên tuổi, kinh nghiệm làm việc, ... nhưng hắn ta không quan tâm chỉ mon men xích lại gần. Tôi cố ý né ra, thì hắn ta hất hàm: "Sợ hả cưng, nói cho em biết, anh không phải là quản lý, nhưng phải qua tay anh giới thiệu thì mấy đứa mới có "vé" làm trong này. Cưng từng đi làm, cưng cũng thừa biết, nhà hàng cỡ này thì mỗi tháng tiền boa của cưng chắc không dưới 10 triệu đồng!".
Nói xong cười tít mắt, đến nụ cười cũng khiến người ta phải khó chịu, tôi trấn tĩnh, ra vẻ sành sỏi, nhìn thẳng vào mắt hắn và hỏi: "Vậy giờ em phải làm sao?". Hắn ngả người ra ghế cười ha hả: "Cô em làm sao coi được thì làm!". Thấy tôi nhăn mặt, hắn dịu giọng: "Ngoài tiền boa ra thì cưng còn có lương cứng, mỗi tháng đưa hết lương cứng cho anh. Mấy đứa ở nhà hàng này, đứa nào biết điều anh dắt cho toàn khách VIP, chỉ đích danh, tháng kiếm mười mấy triệu là chuyện bình thường. Còn nếu tiếc tiền, thì đi Vũng Tàu chơi với anh 3 ngày nhé!".
Trong đầu tôi lờ mờ nhận ra đây cũng là một dạng "cò". Hắn cúi sát người tôi, tôi khó chịu nhích ra, bảo rằng phải suy nghĩ thêm rồi qua đường lấy xe về thẳng. Mấy ngày sau hắn vẫn gọi điện cho tôi để ... gạ tình.
Cảm thấy có nhiều bất ổn, tôi và đồng nghiệp tiếp tục đóng vai người đi xin việc để xác minh thêm thông tin về dạng "cò" này. Tuy hoạt động không quá rầm rộ, nhưng hầu hết ở các khu tập trung nhiều quán cà phê, quán nhậu kiểu đèn mờ, "nửa nạc nửa mỡ" như khu quận 5, Bình Chánh, Thủ Đức ... thì ít nhất có một đến hai "cò" tiếp viên. "Cò" tiếp viên ngoài việc giới thiệu các cô gái vào các quán hạng sang còn đảm nhận thêm "nhiệm vụ" tìm kiếm những cô gái có ngoại hình, thương lượng hay "dụ" vào làm tiếp viên ở các quán nhỏ hoặc tầm trung để hút khách, và được chủ nhà hàng trả công.
Đối tượng chủ yếu của kiểu "cò" này là các nữ công nhân, hoặc những cô gái chưa có kinh nghiệm làm tiếp viên, vì tiếp viên "chuyên nghiệp", lại có thêm chút nhan sắc thường "đầu quân" cho các nhà hàng, quán nhậu hạng sang để được nhiều tiền boa.
Xếp hàng dài thi tuyển vào... quán nhậu
Vẫn nhắm vào mục tiêu là các nhà hàng, quán nhậu hạng sang tôi tiếp tục trang điểm thật đậm, ăn mặc "mát mẻ" để gây ấn tượng với người tuyển dụng. Hôm nay, tôi tranh thủ đến xin việc vào buổi sáng, vì giờ này các quán nhậu không có khách nên quản lý cũng khá thảnh thơi tiếp chuyện. 8h30', theo hướng dẫn của một bảo vệ tại quán nhậu T.N, tại quận 5 TP.HCM tôi rón rén đẩy cửa phòng nhân viên để vào chờ quản lý.
Căn phòng tầm mười mấy mét vuông, được ngăn làm đôi bằng một tấm màn kéo mỏng, bên này phòng có 7 cô gái, ăn mặc sang trọng có, "mát mẻ" có, đang đứng tựa vào tường. Nhìn qua khe hở của bức màn, tôi thấy khoảng 5 người đang nằm ngủ la liệt, tôi đoán rằng họ là tiếp viên thuộc diện bao ăn ở tại quán. Sau vài phút quan sát, tôi lại gần hỏi một cô gái đang đứng và được biết họ cũng đang chờ được gặp quản lý như tôi.
Ảnh minh họa.
Khoảng 30 phút sau, một số cô mỏi chân đã ngồi bệt xuống. Tôi lân la lại gần một cô bé có vẻ mặt khá non "gạ" chuyện. Cô bé tên là Thúy Ái, quê ở Bạc Liêu, thi tốt nghiệp phổ thông không đậu, mới lên thành phố được hơn 3 tháng. Ra giọng từng trải, tôi khuyên Thúy Ái nên tìm công việc tốt hơn, thì cô cất đôi môi đỏ mọng chúm chím: "Làm gì chị, em không có bằng cấp, lại không biết làm gì hết. Chị họ em làm bên T.K ở Gò Vấp, mấy tháng đầu em làm chung với bả, bả nói em mới vào nghề, trực chung với bả cho vui, vậy mà lần nào cũng chia tiền boa cho em ít hơn, em ghét, bỏ qua đây luôn!".
Hất mấy cọng tóc rơi rơi trước mặt, Thúy Ái tiếp tục liến thoắng kể về vô vàn "mánh khóe" moi tiền khách, những chiêu ăn chặn tiền boa của các cô "đồng nghiệp" khác, vẻ mặt cô khá sinh động, khi thì bĩu môi, lúc thì nhăn mặt, cộng thêm cái giọng lao khao và cử chỉ huơ tay múa chân của Thúy Ái làm tôi liên tưởng đến ... mấy bà đòi nợ mướn. Thúy Ái vẫn liên tục nói, phần tôi cười buồn, vậy ra Thúy Ái mới học xong lớp 12 mà đã sành đời và có quá nhiều kinh nghiệm trong thế giới của bia rượu, đàn ông và đồng tiền rơi vãi...
Đợi thêm một lúc thì lại có 2 cô gái bước vào, nếu tính thêm tôi thì tròn 10 người đang chờ quản lý đến, ai cũng bắt đầu có vẻ sốt ruột, một cô bực mình văng tục: "M..., không làm chỗ này đi làm chỗ khác, đây đếch cần!", rồi mở cửa bỏ ra ngoài. Cô gái ngồi kế tôi tên Thu Phương bĩu môi nhìn theo nói: "Chứ không phải thấy bên này toàn khách sang mà bỏ quán H.P chạy qua đây à, tưởng mình ngon lắm sao, bày đặt!".
Đúng 10h, tôi và các cô vẫn mòn mỏi đợi, nhận được điện thoại của cơ quan tôi đứng dậy ra về. Tôi cố tỏ vẻ sành điệu bằng cách ngẩng cao đầu, vừa hất tóc vừa đi ra cửa, mới bước có mấy bước đã nghe tiếng cười giễu của một nhóm ba cô gái vẫn ngồi chung với nhau từ đầu buổi đến giờ: "Cái đồ cận thị, chân to mà cũng đòi...". vẫn cố diễn cho tròn vai bằng cách xoay người lại, liếc ngang rồi dập cửa đi thẳng.
Hôm sau, tôi đến một quán nhậu mới mở tại quận Gò Vấp. Tuy mới mở nhưng nghe đồn quán khá đông khách và có khá nhiều phòng VIP - là những căn phòng kín, trang bị máy lạnh, rất riêng tư nên là điểm lý tưởng của nhiều khách nhậu hạng sang. Tôi đi cùng một đồng nghiệp nam, đã gọi điện trước nên quản lý ra đón tôi ngay từ cửa.
Anh quản lý tầm 30 tuổi, dáng người mập mạp, vừa thấy tôi đã cười nói cởi mở: "Ơ! Có bạn trai làm tài xế kia à, sướng thế! Mời cả anh ấy vào đây!". Anh quản lý chỉ tôi ngồi vào một cái bàn dài trước sân, đã có khoảng mười mấy cô gái khá xinh đẹp cùng ngồi ở đó. Hỏi ra mới biết họ đều đến đây để xin được làm tiếp viên quán nhậu.
Hóa ra, có rất nhiều cô gái trẻ chọn nghề làm tiếp viên quán nhậu với mong muốn kiếm được nhiều tiền. Một người bạn của tôi làm tiếp viên ở quán N.R, Thủ Đức nói: "Làm tiếp viên dễ kiếm tiền muốn chết, nên con nào mà chẳng mê. Hôm nào quán treo biển tuyển nhân viên là nguyên ngày đó có tầm chục đứa ra ra vào vào xin việc!".
Anh quản lý ngồi vào bàn, nhìn khắp một lượt, rồi gật gù nói: "Anh tên T. là quản lý ở đây. Quán không thiếu phục vụ, các em có làm "PR" thì làm. Ai đồng ý làm, mai 3h lên làm luôn. Nhớ mặc váy ngắn, đi giày cao gót, và trang điểm nhìn sao cho được!". "PR" trong quán nhậu là từ dùng để chỉ những "tiếp viên đặc biệt" vừa phục vụ vừa ngồi tiếp khách để nhận tiền boa. "PR" thường rất "quậy" và chiều khách, tuy nhiên chiều theo kiểu "có mức độ" chứ tuyệt đối không được "tới bến" tại quán.
Tôi lại gần quản lý xin cho làm "tiếp viên bình thường" khoảng mấy bữa để quen việc rồi lên làm PR. Hơi khó chịu, nhưng anh ta vẫn đồng ý và nhắc tôi chỉ được thử 2 ngày thôi. Tôi cười chào và cùng anh đồng nghiệp ra cửa. Không ngờ quản lý cất giọng the thé nói với theo: "Em ơi! Anh người yêu dễ thương quá, hôm nào dắt ảnh lên chơi với T. nha...", vẻ "nữ tính" trong câu nói khiến tôi và đồng nghiệp không khỏi lạnh người.
Theo Nguoiduatin
Khát... nổi tiếng Mơ ước trở thành người nổi tiếng là một ước mơ đẹp của rất nhiều bạn trẻ. Nhưng nổi tiếng bằng tài năng và nổi tiếng bằng những "độc chiêu" lại hoàn toàn khác nhau. Sự thèm khát nổi tiếng của một bộ phận giới trẻ, sinh ra những hành động xấu, đã ảnh hưởng đến hình ảnh đẹp của tuổi trẻ, đến...