“Bác sỹ để em bón nốt cho vợ bát phở, có sức mới đẻ được chứ!”
Mới ăn được 4 thìa thì vợ tôi kêu đau. Bác sỹ chạy tới bảo tình hình này chắc phải mổ vì đã quá lâu rồi. Tôi thấy bác sỹ chuẩn bị băng ca để đưa vợ đi thì kéo tay lại bảo: “Bác sỹ để em bón nốt cho vợ bát phở, có sức mới đẻ được chứ! Vợ em đang đói”.
Công cuộc sinh con của vợ chồng tôi quả là lắm chuyện khôi hài. Ban đầu, dù cưới đã lâu nhưng vợ tôi mãi vẫn không có bầu. Mẹ tôi thì suốt ngày tìm thầy này thuố.c nọ để chữa trị cho cả hai vợ chồng. Tôi hết vào Nam lại ra Bắc. Cuối cùng sau 4 năm cưới nhau, chúng tôi chính thức bỏ cuộc. Tôi nói với vợ rằng, con cái là lộc trời cho, trời không cho vợ chồng mình thì đành chịu.
Thế mà không ngờ lúc vợ chồng tôi bỏ cuộc thì lại được trời thương. Ban đầu, tôi cứ thấy vợ mình kêu khó chịu rồi nôn ọe suốt. Vợ tôi nghĩ thời gian chữa trị vừa qua chắc đã làm ảnh hưởng đến dạ dày cô ấy. Đến khi đi khám mới biết, vợ tôi đã có bầu 2 tháng.
Khỏi phải nói, cả nội ngoại hai bên đều vui mừng như thế nào khi biết tin vợ tôi mang bầu. Còn tôi thì chỉ thiếu nước đội vợ lên đầu. Tôi bảo vợ nghỉ ở nhà nhưng cô ấy không chịu, thế là hằng ngày tôi đều giành việc đèo vợ đi làm. Đưa vợ đến tận văn phòng, tiễn vợ vào chỗ ngồi xong tôi mới tức tốc phóng xe đi làm. Báo hại, tháng nào tôi cũng bị phạt vì thường xuyên đi muộn.
(Ảnh minh họa)
Nhưng tôi tình nguyện, tôi làm mọi thứ là vì vợ con tôi. Tôi biết vợ tôi đã rất khó khăn mới có bầu được nên tôi hết sức giữ gìn cho cô ấy. Ngay cả chuyện vợ chồng, dù nghe bác sỹ bảo chỉ nên kiêng mấy tháng đầu nhưng tôi cam tâm tình nguyện kiêng hết. Tôi không thấy khổ, tất cả mọi điều tốt đẹp, tôi đều muốn làm cho vợ con mình.
Việc nhà các kiểu tôi cũng tình nguyện giúp vợ. Đến nỗi, cô ấy nói rằng trông cô ấy như nữ hoàng từ khi có bầu bởi cứ suốt ngày đi làm rồi về nằm khểnh ăn uống, chả phải mó tay vào việc gì.
Video đang HOT
Được cái vợ tôi ăn khỏe lắm. Tôi nấu gì vợ tôi cũng ăn. Các bà bầu khác toàn bảo “hôi”, ghét món này món nọ chứ vợ tôi thì ăn tuốt. Nàng khi nào cũng kêu đói bụng. Trước khi đi làm, tôi phải chuẩn bị hết đồ ăn cho nàng đề phòng nàng bị đói. Nếu ban đêm nàng muốn ăn món gì tôi cũng tình nguyện đi mua dù có xa xôi đến đâu đi chăng nữa. Mỗi tội nàng ăn nhiều nên cân nặng tăng vùn vụt.
Đến ngày đi đẻ, tôi chuẩn bị hết quần áo, đồ dùng cần thiết cho nàng và không quên xách theo một túi bánh kẹo. Thằng con tôi chắc biết bố mẹ trông ngóng nó từng giây nên không chịu ra. Suốt 10 tiếng ở bệnh viện, vợ tôi rên la đủ kiểu làm tôi như ngồi trên đống lửa. Xui cho tôi là hôm vợ đẻ, bà nội bà ngoại đều ốm nên một mình tôi xoay sở hết.
Đến nửa đêm, vợ tôi kêu đói. Tôi chạy ra ngoài mua phở vào đút cho vợ ăn. Mới ăn được 4 thìa thì vợ tôi kêu đau. Bác sỹ chạy tới bảo tình hình này chắc phải mổ vì đã quá lâu rồi. Tôi thấy bác sỹ chuẩn bị băng ca để đưa vợ đi thì kéo tay lại bảo: “Bác sỹ để em bón nốt cho vợ bát phở, có sức mới đẻ được chứ! Vợ em đang đói”.
(Ảnh minh họa)
Lúc đó, ông bác sỹ mặt hằm hằm quay lại mắng tôi một trận: “Anh bị thần kinh à? Đẻ mổ còn ăn uống cái gì? Có tránh ra cho tôi làm việc khồn? Hay là thích ngồi đây ăn phở?”. Tôi đứng ngớ người, bát phở nóng hổi vẫn cầm trên tay. Tôi vội đặt xuống, chạy theo vợ nhưng bị chặn lại ở phòng mổ.
Sau mấy tiếng sốt ruột đứng ở ngoài chờ đợi, cuối cùng tôi cũng nghe tiếng thằng con lỳ lợm của tôi khóc oe oe. Khoảnh khắc đó khiến tôi vô cùng sung sướng, nước mắt tôi cứ thế ứa ra.
Vợ tôi được chuyển qua phòng hậu phẫu, sau mấy tiếng, tôi được vào thăm vợ. Nhìn thấy vợ nằm thiêm thiếp, tôi thương nàng vô cùng. Tôi chạy ra ngoài tìm bác sỹ rồi hỏi: “Bác sỹ cho em hỏi bây giờ đã ăn được chưa ạ, trước giờ vợ em hay đói lắm, em sợ cô ấy chịu không nổi. Để em đi mua cái gì đó cho vợ ăn…”.
(Ảnh minh họa)
Không đợi tôi nói hết câu, ông bác sỹ già đã cầm tập bệnh án đậ.p vào tay tôi cái “bốp” rồi cười bảo: “Anh đúng là như chàng ngốc ấy. Nhưng chắc vợ anh phải hạnh phúc lắm vì có một người chồng như anh. Chưa ăn được nhé. Cứ từ từ”.
Tôi chạy vào thăm vợ, cầm tay cô ấy xoa xoa rồi bảo: “Em khỏe nhanh đi, em muốn ăn gì anh đều mua cho em”. Vợ tôi hỏi lại: “Anh không sợ em béo lên ư?”. Tôi nghe cô ấy nói rồi chỉ mỉm cười bảo: “Không, chỉ cần em khỏe là được”. Giây phút đó, tôi mới thấy ở hai khóe mắt của vợ chảy ra hai dòng nước mắt.
Theo Một Thế Giới
14 năm nay, chồng của tôi chưa một lần quên mua băng vệ sinh cho vợ
Nếu hỏi tôi điều gì ở cuộc hôn nhân 14 năm này khiến tôi hạnh phúc và tự hào nhất thì tôi sẽ trả lời đó là chồng tôi cho đến tận bây giờ vẫn luôn nâng niu, trân trọng tôi từ những thứ riêng tư nhất.
ảnh minh họa
Chúng tôi gặp nhau trên giảng đường đại học, anh hơn tôi 3 tuổ.i nhưng lại học cùng khóa bởi thi đại học 3 lần mới đỗ. Anh thì luôn lấy đó làm điều để xấu hổ và tự giễu mình còn tôi thì thấy ấn tượng bởi sự kiên trì, nhẫn nại của anh, mấy ai có thể quyết tâm đến thế sau nhiều lần vấp ngã? Chúng tôi bắt đầu một tình bạn thân thiết. Anh ít nói, dáng vẻ lúc nào cũng ngố ngố, ngốc ngốc, dù hơn tuổ.i tôi nhưng nhiều lúc tôi cảm thấy mình như bảo mẫu của anh vậy.
Tôi là cô gái có ngoại hình, lại khá thông minh và tháo vát, gia đình điều kiện tốt nên được nhiều người theo đuổi. Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, dù đối phương có là người đẹp trai, tài giỏi đến thế nào, tôi vẫn chỉ nhớ thương mỗi người con trai ngốc nghếch kia. Lời tỏ tình cũng là tôi nói ra, vào một chiều đông thật lạnh và mãi sau đó nhiều ngày anh mới thú nhận còn yêu đơn phương tôi từ rất lâu trước đó rồi.
Gia đình tôi không muốn tôi yêu và lấy anh. Bố mẹ tôi không tin tưởng anh có thể làm trụ cột gia đình và bảo vệ tôi cả đời. Mẹ tôi còn nói: "Mày lấy nó về để nó làm vợ còn mày làm chồng hả con?". Dù có chút lo lắng tôi vẫn cố chấp thuyết phục đến cùng vì tôi tin rằng muốn hạnh phúc thì phải lấy người mình yêu.
Niềm tin của tôi không sai. Từ ngày lấy nhau, anh khiến tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Anh không giỏi giang xuất chúng nhưng ý chí của anh thì thật đáng trân trọng. Làm việc anh không leo chức nọ chức kia ngay nhưng đồng nghiệp ai cũng quý mến và vị trí của anh tại công ty thì vô cùng chắc chắn. Thậm chí anh còn được cất nhắc cho đi tu nghiệp nước ngoài thế nhưng anh từ chối ngay vì không muốn bỏ tôi ở lại. Người khác nói anh không có chí tiến thủ, không biết xây dựng nghiệp lớn nhưng anh chỉ cười lắc đầu, vì anh cần tôi hơn.
Hồi con gái mỗi tháng đến ngày tôi luôn đau bụng quằn quại, đau đến mức chỉ có thể nằm bẹp dính trên giường, không ra nổi khỏi phòng. Anh luôn là người mua cháo, mua thuố.c tới rồi chăm sóc tôi. Sau này sinh con xong chẳng hiểu sao lại không bị đau bụng nữa, thành ra tính tôi bất cẩn hay quên ngày, cũng là anh nhớ và mua băng vệ sinh để sẵn. Tôi hỏi anh đi mua đồ phụ nữ mà không ngại à, anh bảo chẳng sao, mua cho vợ anh sao anh lại phải ngại.
Càng sống bên anh lâu tôi lại càng thấy dường như mình không cần phải trưởng thành nữa, cứ trẻ con, mè nheo anh một chút vì anh luôn bao dung và dang tay ra vỗ về. Phụ nữ chẳng phải kiếm tìm cả đời cho được một người đàn ông giúp cô ấy không phải trưởng thành nữa sao? Nếu phụ nữ càng mạnh mẽ, càng độc lập, càng nhiều lần kinh qua phong ba bão táp, ấy là vì người đàn ông bên cạnh cô ấy chưa đủ tốt. Còn tôi, tôi đã có được người chồng trên cả tuyệt vời rồi.
Theo Motthegioi
"Bác sỹ ơi... phải nhìn thấy mặt em thì vợ em mới dễ đẻ" "Bác sĩ ơi cho em vào trong với, phải nhìn thấy mặt em thì vợ em mới dễ đẻ. Lúc nãy nhìn mặt em cô ấy mới lên cơn đau đấy không thì chắc vẫn chưa đẻ ngay đâu". Mình vừa mới sinh con đươc 1 tuần, hai mẹ con giờ nằm trong nhà ấm áp nên chẳng biết ngoài trời nó lạnh...