Bác sĩ về hưu rơi vào lưới tình của osin, giờ muốn thoát cũng không xong
Tôi năm nay 66 tuổi, vốn là bác sĩ. Dù về hưu từ 5 năm trước, nhưng tôi vẫn ở lại làm việc theo hợp đồng cho một bệnh viện tư.
Tôi rất sợ cảnh về hưu buồn, nếu không có việc gì làm tôi sẽ bị trầm cảm mất. Có công việc, con cái tôi cũng yên tâm hơn.
Bác sĩ về hưu rơi vào lưới tình của osin, giờ muốn thoát cũng không xong. Ảnh minh họa
Tôi có hai đứa con gái, một cháu sống ở TP.HCM và một cháu đã định cư bên Đức. Các cháu đều đã có gia đình riêng, do đó chỉ hai vợ chồng tôi sống cùng nhau ngoài Hà Nội nên cũng thấy cô đơn.
Nhiều lần, các con muốn chúng tôi chuyển vào TP.HCM sống gần con, đặc biệt là vợ tôi bị huyết áp cao nên bà ấy cũng có vẻ ưng thuận. Và rồi để tránh những mùa đông lạnh giá miền Bắc, chúng tôi quyết định di cư vào Nam ở gần con đã được hơn 1 năm nay.
Khi vào TP.HCM, để vợ chồng tôi nhàn hơn, con gái út thuê hẳn một giúp việc về đỡ đần vợ tôi. Công việc hàng ngày của vợ tôi không phải làm gì ngoài tưới hoa, chăm cây và đi tập dưỡng sinh. Cơm nước, chợ búa có ôsin lo cả. Dường như vợ tôi cũng rất quý cô giúp việc này, vì cô ấy hiền lành chịu khó và 2 người cũng có vẻ… hợp chuyện. Được biết, cô ấy có cậu con trai lớn đang học Đại học Vinh, rất ngoan và hiếu thảo với mẹ.
Video đang HOT
Từ tháng 4 năm nay, vợ tôi bị cơn tai biến nhẹ. Từ đó, các con muốn tôi nghỉ việc làm thêm bênh viện tư khác trong này, ở hẳn nhà để chăm sóc vợ cũng như có thời gian thư thả. Hơn 40 năm đi làm vậy đã là quá đủ rồi, bởi tôi đi làm cũng chỉ để không thấy mình thừa thãi và cảm thấy mình già mà thôi. Hơn nữa tôi đành đồng ý, bởi sợ vợ ở nhà một mình với osin sẽ buồn.
Tôi ở nhà nhưng cũng không vì thế mà ngơi tay, khi thì khám giúp các cháu nhỏ hàng xóm, khi thì thăm nom cho những ông bạn cũng tuổi hưu như tôi nơi khu phố. Cuộc sống vợ chồng già cũng vì thế mà rất vui vẻ. Vợ tôi thấy chồng nghỉ hưu hẳn cũng vui hơn, nhờ đó sức khỏe bà ấy cũng tốt hơn.
Tuy nhiên, do thể trạng tôi còn khá tráng kiện và vẫn có nhu cầu chuyện vợ chồng, nhưng vợ tôi thì không thể nữa nên hai chúng tôi đã không sinh hoạt từ cách đây 3 năm. Thế rồi, một lần vợ tôi đi họp lớp 40 năm ngày ra trường. Tôi ủng hộ vợ tôi đi gặp bạn bè cho khuây khỏa, còn tôi thì ở nhà một mình xem ti vi nên lần đầu tiên trò chuyện với cô osin.
Hôm ấy, cô giúp việc như thường ngày lau dọn bếp núc. Cô ấy thấy tôi ngồi xem tivi nên hỏi tôi muốn ăn gì cho bữa trưa. Tôi bảo ăn gì cũng được, bởi tôi không quá câu nệ chuyện ăn uống. Hơn nữa, dù giúp việc nhà tôi khá lâu nhưng tôi cũng không hay nói chuyện với cô ấy. Nếu có, chỉ là vài câu chào hỏi xã giao những khi chạm mặt.
Nhưng hôm nay nhà chỉ có 2 người, tôi hỏi chuyện con trai của cô ấy cũng như hỏi kỹ hơn hoàn cảnh quê nhà. Như bon miệng và có người tâm sự, cô ấy nói do chồng mất sớm nên đi vào đây làm việc cũng có “nhân tình” đang làm thợ xây ở bên ngoài, gọi là để bù đắp nỗi buồn. Hóa ra, thi thoảng cô xin phép ra ngoài có việc riêng là chuyện này.
Tôi vốn là bác sĩ nên khi nghe cô ấy tâm sự, tôi cũng thấy bình thường bởi chuyện sinh lý con người là nhu cầu có thực và tôi cũng đang có nhu cầu nhưng không hề có đối tác. Nói chuyện được lúc lâu, tôi thấy mình bắt đầu khó chịu khi bản thân vốn cũng bị bỏ đói lâu ngày. Tôi chủ động hỏi cô ấy là có thể vui vẻ được không và rất bất ngờ cô ấy đồng ý và nói rằng, tôi được cô ấy thầm thương trộm nhớ ngay từ ngày đầu về làm giúp việc.
Sau lần ấy, chúng tôi bắt đầu lén lút quan hệ từ đó. Khi thì ở nhà, khi thì đi nhà nghỉ. Đến nay đã 6 tháng trôi qua, tôi như kẻ “ăn quen” nên dù muốn chấm dứt cũng khó vì lần nào cũng ham muốn dâng trào và vì lén lút nên lại càng ham muốn. Nhưng tôi sợ các con mình biết thì sẽ mất mặt lắm, hơn nữa lại làm cái chuyện ăn vụng ngay trước mặt vợ khiến tôi cũng rất áy náy.
Chính vì vậy, tôi muốn dừng lại nhưng cô ấy ngày càng lấn tới và chẳng muốn dừng. Không nhưng vậy, viện lí do con sắp ra trường cần tiền xin việc nên cô ấy còn đòi tôi trả thêm lương “làm thêm” 5 triệu đồng/tháng ngoài tiền công giúp việc con gái tôi đang trả hàng tháng. Thế là, cả tiền tôi đưa và tiền công giúp việc cũng cả chục triệu mỗi tháng. Có lần cô ấy nửa đùa nửa thật rằng, nếu không đưa cô ấy sẽ nói sự thật với vợ tôi là bị tôi dụ dỗ, ức hiếp.
Tôi sai là đã chủ động dụ dỗ cô ấy, nhưng đến giờ dứt ra cũng rất khó bởi đó là chuyện nhu cầu của cả hai. Gần đây, con trai cô ấy biết cô ấy đang đi lại với tôi, nó còn chủ động gọi điện trực tiếp, nhắn tin đòi tôi hỗ trợ xin việc làm khi ra trường và chuyển vào TP.HCM sống. Tôi thấy mẹ con cô ấy ngày càng thái quá, nhưng tôi lại đang rất khó khăn để chấm dứt hẳn mối quan hệ tơ vò này.
Ông bạn tôi biết chuyện đã mắng bảo tôi “già rồi còn chơi trò trống bỏi”. Tôi thấy mình thật sự đã sai, nhưng muốn gỡ ra cũng khó quá và không biết nên làm sao. Tôi có nên khai thật với vợ mình và cho cô giúp việc thôi việc?
M.H (Hà Nội)
Theo infonet.vn
Ta đối với người thân
Hôm cuối tuần, tôi đưa con trai mình đi thi chứng chỉ ngoại ngữ. Giữa trưa, hai mẹ con lặn lội từ một quận vùng ven sang quận 3. Gần tới nơi, thằng bé hốt hoảng nói: Mẹ ơi, con để hộp bút ở nhà rồi!
Luôn bên cạnh và an ủi con cái. Ảnh: HOÀNG HÙNG
Nghĩ, cũng còn may là nó không quên phiếu báo danh! Dù ghé nhà sách lựa vài thứ viết thước không phải là chuyện quá lớn, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất bực mình với cái sự đểnh đoảng của con. Dặn con thi xong thì vào văn phòng nhờ gọi cho mẹ, tôi cau có chạy xe đi.
Phải tới khi yên vị ở một cái quán mát rượi, uống ngụm nước lạnh cho tỉnh táo, tôi mới sực nhớ ra, mình quên chúc con thi tốt. Cả tuần nay, tối nào hai mẹ con cũng đều ôn bài với nhau, thằng bé rất kỳ vọng vào đợt thi này. Chắc vì hồi hộp quá nên con mới quên. Thế mà tôi, từ nãy giờ chưa hề an ủi con câu nào, chỉ toàn mắng mỏ cau có. Ngay cả một lời động viên dịu dàng cũng không có. Con tôi, chiều nay hẳn là vào phòng thi với tâm trạng buồn rượi, mặc cảm vì có lỗi, bị mẹ tức giận... Mà chuyện gì to tát đâu cơ chứ! Nghĩ tới đây, lòng tôi trĩu nặng, cảm giác hối hận ngập tràn.
Tôi lại nhớ tới một chi tiết trong bộ sách nổi tiếng rằng, có bà mẹ nọ trước khi tiễn mấy bố con đi coi một giải đấu thể thao quốc tế của giới phù thủy đã mắng mỏ bọn trẻ vì các lỗi lầm lặt vặt. Ai dè, ở nơi diễn ra các trận đấu ấy đã xảy ra bạo động. Báo chí đăng tin cầm chừng, không đầy đủ. Người mẹ ở nhà như ngồi trên đống lửa. Khi mấy bố con quay về, xuất hiện an toàn ở cổng làng, bà đứng đón mà bật khóc. Vừa ôm con, người đàn bà khốn khổ ấy vừa nói: "Mẹ lo quá. Lỡ như có chuyện gì, thì mẹ hối tiếc biết chừng nào. Mẹ đã la rầy các con, nói những lời cay nghiệt". Trời ơi, nếu như con không về thì những lời cuối cùng mẹ dành cho con mình là như vậy đó ư!
Chẳng hiểu sao, tôi cứ bị câu chuyện đó ám ảnh. Để rồi băn khoăn với câu hỏi: Mỗi khi chúng ta rời khỏi nhà, tạm biệt nhau, chia tay nhau ở đâu đó, mình sao biết còn gặp lại. Liệu số phận có mang con cái, bạn bè, người thân của chúng ta đi xa mãi không?
Chưa kể, đối đãi với người ngoài, mình thường lịch sự, dễ thương, biết chuyện hơn hẳn. Từng bao lần tôi phải đợi đối tác, khách hàng, đồng nghiệp... lâu lắc mà chẳng dám phản ứng gì. Trách móc ư? Quên đi nhé! Thậm chí còn xua tay ra điều thông cảm, bảo: Không sao, tôi hiểu mà, đường sá xe cộ đông đúc, tới được đã là rất vui rồi. Vậy nhưng, có lần tôi ngồi chờ chị gái mình ở bến xe. Chị ấy tới trễ đôi chút và tôi cứ chốc chốc lại xem đồng hồ, cảm thấy muốn giận ghê gớm. Lúc chị đến, tôi mặt mũi nặng như chì, lẳng lặng hờn dỗi mãi...
Chao ơi! Một anh bạn của tôi đã kể câu chuyện khiến anh ấy áy náy mãi. Là trên cái ban công be bé nhà mình, anh có trồng được mớ rau sạch. Bữa nọ, cô người yêu ngỏ lời muốn lên chơi, nhân tiện xin hái một ít rau mang về. Anh ấy dứt khoát từ chối. Miệng bảo, rau đợt này chưa có nhiều, đợi dịp khác. Người yêu tiu nghỉu buồn. Sẽ càng buồn hơn, nếu cô biết, anh bạn tôi định để dành cho khách khứa tới thăm, họ có chút niềm vui thu hoạch. Người thân cứ tính sau, chẳng phải nên thế sao? Một người khách đã quay clip khoe cảnh hái rau lên mạng. Định mệnh thế nào, mà cô người yêu của bạn tôi xem thấy. Chẳng lẽ chỉ vì một mớ rau mà phải chia tay nhau ư? Anh bạn tôi mãi vẫn không hiểu được sự "kỳ cục" của phụ nữ. Nhưng lý lẽ của cô gái khiến cho người khác phải suy ngẫm: Chưa kết hôn, với người yêu mà anh còn xem nhẹ từ mớ rau như thế thì mai này, anh sẽ đối đãi với vợ con, người nhà thế nào? Đặt vợ con sau ưu tiên bạn bè, các mối quan hệ bia rượu xã giao khác, đúng không?
Muốn an ủi anh bạn, mà tôi thật cũng cảm thấy người phụ nữ trẻ kia cũng có lý của cô ấy. Chúng ta, khi nào thì mới bớt hời hợt vô tình, xuề xòa quấy quá với tình thân nhỉ?
HOÀNG MY
Theo sggp.org.vn
Nhìn thấy bố mẹ cãi nhau, con trai tôi hét lên: "Bố về nhà của bố đi" khiến tôi sững sờ không tin vào tai mình Giá như tôi dành nhiều sự quan tâm cho vợ con hơn thì con đã không có những suy nghĩ bất thường ấy. Vợ chồng tôi cãi nhau thường xuyên trước mặt con. (Ảnh minh họa) Vợ chồng cãi nhau là chuyện thường ngày của chúng tôi, như mẹ tôi đã nói là " cặp đôi khắc khẩu". Tôi nóng tính, vợ tôi...