Bác sĩ ái ngại thông báo tôi vô sinh thì vợ lại hớn hở khoe tin sét đánh
Sự thật éo le khiến tôi không biết xử lý thế nào. Tôi nên dội nước lạnh cho vợ hay âm thầm nuôi con người như con của mình?
Ảnh minh họa
Vợ chồng tôi đã cưới nhau hai năm rồi. Trong hai năm ấy, vợ tôi luôn sốt sắng mong chờ rồi thất vọng mỗi khi thấy tháng. Cô ấy mong có con, mong được làm mẹ đến khủng khiếp. Rồi tuần trước, cô ấy cầm chiếc que thử thai hai vạch cười rạng rỡ khoe với tôi: “Ơn trời, chúng mình sắp có con rồi”. Lúc đó, chân tôi như muốn khuỵu xuống.
Năm hai lăm tuổi tôi từng yêu một người, mối tình kéo dài suốt ba năm và chúng tôi đã dự tính đến chuyện làm đám cưới. Chỉ có điều trong suốt ba năm yêu nhau, chúng tôi đã vượt quá giới hạn nhiều lần mà không dính bầu. Thời gian đầu chúng tôi dùng biện pháp tránh thai. Sau này khi dự tính kết hôn, cô ấy bảo không cần tránh thai nữa, đằng nào cũng sắp cưới, có thai càng tốt.
Dẫu vậy, điều đó đã không xảy ra. Vì lo lắng, bạn gái đã đề nghị cả hai cùng đi kiểm tra sức khỏe sinh sản để nếu có vấn đề gì có thể chữa trị trước khi đi đến hôn nhân. Thực ra lúc đó cả hai chúng tôi chỉ là lo xa, không có lý gì chúng tôi khỏe mạnh, sung sức, trẻ trung như vậy mà lại mắc bệnh lý gì.
Kết quả khiến cả tôi và cô ấy đều sốc, tôi bị vô sinh vì sau khi xét nghiệm không tìm thấy tinh trùng trong tinh dịch. Tôi chưa kịp chấp nhận sự thật ấy thì bạn gái đã quyết định chia tay. Cô nói cô là phụ nữ, mong muốn lớn nhất của phụ nữ chính là làm mẹ. Cô ấy yêu tôi nhưng không thể tưởng tượng được hôn nhân sẽ thế nào nếu chúng tôi không có con.
Cô ấy xuất hiện như một làn gió mới bay qua, khơi gợi lại những xúc cảm trong lòng tôi. Tôi cố gắng mở lòng, vừa yêu vừa thấp thỏm lo sợ.Hai nỗi đau liên tiếp nhau ập đến khiến tôi chán ghét mọi thứ. Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ lấy vợ, cho đến khi gặp vợ tôi bây giờ.
Video đang HOT
Đã rất nhiều lần tôi đấu tranh tư tưởng, rằng có nên nói rõ chuyện mình vô sinh với cô ấy không. Nếu cô ấy yêu tôi, chắc chắn sẽ không bỏ rơi tôi. Nhưng tôi đã yêu cô ấy quá nhiều, sợ cô ấy không chấp nhận được sự thật này, sợ cô ấy lại bỏ tôi như người cũ.
Tôi quyết định giấu bí mật này để cưới nhau trước đã. Sau một thời gian chung sống, biết không thể có con, chúng tôi sẽ xin con nuôi hoặc thụ tinh ống nghiệm bằng việc xin tinh trùng từ người khác. Bao nhiêu gia đình như vậy, họ vẫn hạnh phúc đấy thôi.
Tôi đã cưới vợ, bằng sự toan tính ích kỉ của mình như thế. Tôi đã cố gắng để vợ tôi luôn hạnh phúc. Tôi chăm chỉ kiếm tiền, chăm sóc vợ chu đáo. Hai tháng, năm tháng, rồi một năm đi qua, vợ tôi bắt đầu lo lắng bồn chồn vì mãi không có thai.
Tôi thực sự rối bời. Ảnh minh họa
Vì lo lắng quá, cô ấy đã tự đến bệnh viện kiểm tra mà không cho tôi biết. Sau này tôi phát hiện được kết quả khám của cô ấy trong ngăn tủ, kết luận hoàn toàn bình thường. Tôi rất thương vợ, rất áy náy, nhất là mỗi lần về nhà, nghe mẹ tôi giục giã nhà nọ nhà kia cưới sau mà đã có con bế bồng rồi, vợ tôi càng căng thẳng. Cô ấy suốt ngày lùng sục trên mạng, xem ăn gì để dễ thụ thai.
Nghe ai mách có thầy hay ở đâu, cô ấy đều tìm đến bốc thuốc. Hình như cô ấy chưa từng nghĩ nguyên nhân là do tôi. Nhiều lần tôi bảo vợ “con cái là lộc trời cho, không phải cứ vội là được. Đầy cặp cưới nhau đến mười năm mới có con đấy thôi”.
Cô ấy nhìn tôi buồn bã: “Em chỉ sợ nếu em không thể sinh con, anh sẽ bỏ em để tìm người khác”. Tôi ôm vợ an ủi, lòng ngập tràn day dứt. Hình như nhờ tôi làm công tác tư tưởng, lại thấy tôi không có vẻ gì là quá sốt ruột hay lo lắng chuyện muộn con, vợ tôi dần cũng không sốt sắng nữa.
Tôi dự định, vào thời điểm thích hợp sẽ nói với vợ rằng tôi vừa đi khám và bác sĩ nói tôi vô sinh, tôi sẽ động viên vợ đến bệnh viện làm thụ tinh ống nghiệm. Gia đình tôi sẽ hạnh phúc đủ đầy như bao gia đình khác. Nhưng tôi chưa kịp thực hiện kế hoạch của mình thì một chiều vợ tôi chìa chiếc que thử thai hai vạch hân hoan thông báo “ơn trời, chúng mình sắp có con rồi anh ạ”.
Chân tôi như muốn khuỵu xuống. Vợ tôi, cô ấy đã phản bội tôi, hay đó là con tôi, hay đã có phép màu xuất hiện?
Tôi tìm đến bệnh viện lần nữa. Cậu bác sĩ trẻ nhìn tôi ái ngại “nếu anh đã lập gia đình rồi, có lẽ nên nghĩ đến phương pháp thụ tinh ống nghiệm. Thực ra không phải hoàn toàn tuyệt vọng nhưng chữa trị sẽ rất lâu dài và khó khăn”. Vợ tôi đã phản bội tôi, đó là sự thật.
Mấy hôm nay nhìn vợ hân hoan cười nói mà lòng tôi điên đảo. Cô ấy tíu tít suốt ngày hỏi tôi đoán con là trai hay gái, rồi sẽ đặt tên con là gì, đăng kí khám thai định kì ở đâu. Tôi muốn hét lên “cô thôi đi, cô đã cắm sừng lên đầu tôi, cô đã ăn nằm với thằng nào?” nhưng rồi tôi đã không làm điều đó. Tôi đã chuẩn bị tâm lý cho việc đứa con tương lai sẽ không mang dòng máu của mình.
Nhưng không phải bằng cách này, không phải bằng cách vợ tôi cùng với một ai đó. Tôi không thể chấp nhận sự thật, trái tim tôi đau đớn. Tôi không biết vợ tôi đã ngoại tình hay chỉ đơn thuần là xin ai đó một đứa con?
Nhưng dù là lý do gì thì cũng là phản bội. Tôi không muốn mất vợ, tôi đã giấu giếm mọi thứ để có được cô ấy. Nhưng tôi có thể yêu thương đứa trẻ do vợ mình phản bội mình mà có không?
Trái tim tôi đang tan nát nhưng không biết nên làm thế nào. Nói thẳng ra là tôi vô sinh để nghe vợ tôi ăn năn sám hối? Hay im lặng ngậm đắng nuốt cay đón nhận một đứa con không phải của mình?
Theo Dân Việt
Cảm ơn anh vì đã là một phần tuổi trẻ của tôi
Anh đến cuộc đời tôi như một định mệnh và ra đi như một điều tất yếu. Là người đã ở bên tôi trong quãng thời gian tôi khó khăn nhất, gần như sụp đổ và không thể gượng dậy, nhưng cũng là người khiến trái tim tôi chai sạn và không thể tổn thương được nữa...
ảnh minh họa
Anh và tôi học chung lớp với nhau suốt những năm tháng cấp 3 mơ mộng, chập chững với những hoài niệm và nhớ mong, dư vị tình yêu ngọt mát của tuổi trẻ. Cho đến khi những ngày nộp hố sơ Đại học đã đến gần, cánh cổng tương lai mở ra trước mắt với vô vàn những ngã rẽ và cả cạm bẫy, sự thực dụng và nhiều yếu tố khác. Lần này là gia đình.
Hai gia đình chúng tôi cùng nghèo. Cùng năm đó, anh phát hiện mẹ anh bị ung thư tuyến giáp, anh từ bỏ ước mơ làm bác sĩ và đi xuất khẩu lao động để có tiền gửi về cho mẹ. Tôi không cản anh vì biết anh là người con hiếu thảo và nếu là tôi thì tôi cũng làm thế. Chúng tôi đã ở cái tuổi phải nghĩ nhiều hơn cho gia đình. Ngày anh đi, tôi không khóc vì sợ anh không đành lòng. Tôi chỉ ôm anh ở sân bay và hứa sẽ chăm sóc tốt cho mẹ anh và đợi anh về. Tôi không tiếp tục học vì tôi học không giỏi, chắc cũng khó tốt nghiệp nên ở nhà làm may.
Thời gian đó chúng tôi vấn liên lạc với nhau bằng email, những lời nhắn, những cái hôn qua màn hình điện thoại. Mặc dù yêu xa nhưng tôi không hề cảm thấy cô đơn, không những thế còn cảm thấy hạnh phúc. Nhưng đời không như là mơ, tai họa bất chợt ập đến. Một lần trên đường đạp xe đi mua thêm vải và một số dụng cụ may, trời đã quá trưa, trên đường về khá vắng, tôi gặp một tên đồi bại, hắn giở trò với tôi. Tôi chưa dám nói với anh, những lần sau đó, tôi chỉ hỏi những câu vớ vẩn như: "Anh có yêu em không, kể cả khi em không còn là em của ngày xưa nữa?". Anh chỉ cười qua điện thoại và kêu tôi ngốc. Anh nói dù trời có sập xuống, thế giới này có quay lưng lại, anh cũng sẽ bảo vệ tôi, vì tôi mà cố gắng. Tôi tin anh sẽ chấp nhận tôi sau biến cố đó.
Nhưng suy cho cùng, anh vẫn chỉ là người đàn ông bảo thủ, gia trưởng, mang nặng định kiến xã hội. Hai năm sau, anh làm việc tốt nên có khoảng ba ngày về Việt Nam thăm bệnh tình của mẹ. Khoảnh khắc đón anh ở sân bay, tôi ôm anh vỡ òa lên vì sung sướng, muốn kể hết cho anh những tháng ngày khó khăn vừa qua. Đến sân trường, ghế đá ngày xưa, tôi biết không thể giấu được mãi, kể cho anh tất cả những biến cố như để trách hờn khi không gặp anh suốt 2 năm qua. Rồi...tôi nhận được một cú tát trời giáng: Anh nói tôi lăng loàn, bao biện, trơ trẽn lộ bản chất khi không có mặt anh, tôi... rẻ tiền... tôi không xứng đáng với anh nữa... Tôi thật sự thất vọng. Chỉ có mình tôi vẫn ôm mộng tưởng anh là người đàn ông vị tha, sẽ sẵng sàng ở bên cạnh tôi dù có chuyện gì xảy ra.
Có những cơn bão khiến chúng ta mạnh mẽ hơn, lấy đi sự yếu đuối nhưng cũng lấy luôn đi cả những người mà ở bên họ ta không cần mạnh mẽ. Dù sao cũng cảm ơn anh vì đã là một phần tuổi trẻ của tôi, trò chuyện với tôi trong thời gian khó khăn nhất, để có được tôi mạnh mẽ của hôm nay!
Theo Phununews
Bố mất gần năm, tôi vẫn chưa chấp nhận điều đó Bố ra đi đột ngột khi chưa tròn 50 tuổi. Đến bây giờ đã được gần một năm, nhưng tôi vẫn chưa thể chấp nhận sự thật,... Ảnh minh họa Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo. Nhưng suốt từ ngày bé cho đến tốt nghiệp đại học, tôi và em gái không phải làm bất cứ việc gì,...