Bà vợ gia trưởng, biến cố khó lường
Phụ nữ từ khi có mặt trên cõi nhân gian đã được coi là phái đẹp và phái yếu. Điều đó đôi khi cũng là bất lợi của tạo hóa, đôi khi lại là sự ưu ái của tạo hóa dành cho phái đẹp.
Khi chúng ta là phải yếu, đàn ông tất thẩy tự cảm thấy có trách nhiệm phải bảo vệ, che chở phải nâng đỡ chúng ta như những báu vật. Khi chúng ta là phải yếu, chúng ta được quyền đòi hỏi sự chiều chuộng thậm chí là phục tùng của đàn ông.
Thực tế ghi nhận rằng, đàn ông cũng mặc định được gắn với phái mạnh, phái có quyền năng và trách nhiệm cao cả hơn hẳn. Từ xa xưa, đàn ông vừa là người đảm nhận vai trò kinh tế gia đình, vừa là người phải toan lo những việc lớn trong gia đình bé mọn ấy. Đàn ông cần sự quyết đoán, vượt trên sự quyết đoán là sự gia trưởng cực đoan.
Tuy nhiên, khi cuộc sống tiến đến văn minh hiện đại, khi chức trách về kinh tế và thu nhập được san đều cho cả người vợ và người chồng, phụ nữ bỗng vượt lên trở thành một quyền uy cao hơn cả đàn ông, những người được coi là phái mạnh. Phụ nữ vì thế cũng không thuần nhất thuộc về phái yếu, ở đâu đó dưới những nếp nhà phụ nữ cũng trở thành những người gia trưởng, cực đoan và chính điều đó đã sản sinh ra những người đàn ông thuộc phái mạnh biết nghe lời vợ. Đâu đó người ta gọi hành vi này là sợ vợ, đâu đó một số đàn ông chống chế đó là nể vợ.
Phụ nữ gia trưởng thường tự quyết định mọi việc to nhỏ của gia đình mà không cần phải được sự chấp thuận của một ông chồng nhu nhược. Thế mới có chuyện, ông chồng hùng hổ tuyên bố: Trong nhà tôi, tôi quyết việc lớn, vợ tôi quyết việc nhỏ. Thế nhưng từ khi lấy nhau đến khi con cái đã trưởng thành, đàn ông chưa từng có việc lớn nào để mà giải quyết. Trong khi việc nhỏ của vợ thì lìu tìu từ mua nhà cho đến xin việc cho con.
Video đang HOT
ưới sự lãnh đạo của em, anh chỉ là một thằng đàn ông vô dụng. Còn cô ấy, cô ấy cho anh được quyền làm chồng đúng nghĩa. (Ảnh minh họa)
Phụ nữ gia trưởng cho mình quyền uy sắp đặt mọi nề nếp trong gia đình. Ông chồng thấm nhuần lời răn của vợ được biến tấu từ một câu vợ đọc trên mạng: Điều thứ nhất vợ luôn luôn đúng. Điều thứ hai nếu vợ sai thì xem lại điều thứ nhất.
Phụ nữ gia trưởng trói chặt chồng bằng việc tịch thu kinh tế của chồng và mỗi sáng bình minh phát cho chồng một số tiền cố định gọi là cà phê và ăn sáng. Phụ nữ cho rằng như thế chồng sẽ không có cơ hội bung thoát, không có điều kiện để bồ bịch hay rộng rãi với bạn bè.
Một ngày không đẹp trời lắm, phụ nữ được loan báo chồng ngoại tình. Phụ nữ thất thần đay nghiến ông chồng và chỉ khẩn cầu được giải đáp tại sao: Đàn ông khúm núm sợ sệt nhưng cũng can đảm giải thích: Vì trước nay anh như là một đứa con to xác đối với em. Dưới sự lãnh đạo của em, anh chỉ là một thằng đàn ông vô dụng. Còn cô ấy, cô ấy cho anh được quyền làm chồng đúng nghĩa.
Phụ nữ gia trưởng thường xuất hiện ở một là người vợ có khả năng định đoạn kinh tế hoặc là người có tính cách chi phối đe nạt được ông chồng. Ở một trường hợp hy hữu đang dần trở nên phổ biến, phụ nữ gia trưởng lại rơi vào một cô vợ trẻ xinh không may hay là chuẩn bị may lấy phải một ông chồng cứng tuổi. Ông chồng thành đạt giàu có nhưng luôn nơm nớp cô vợ trẻ của mình tuột khỏi vòng tay. Cô vợ nhanh nhảu biến nỗi lo của ông chồng già thành sức mạnh trấn áp và tuyệt nhiên trở thành người phụ nữ gia trưởng. Rất may, đến lúc này ông chồng vẫn chưa phát hiện ra cô vợ trẻ cặp bồ.
Theo Khám Phá
Giá như anh đừng gia trưởng...
Anh à! Giá như anh đừng gia trưởng, anh đừng cho mình quá nhiều quyền phán xét, áp đặt thì có lẽ chúng ta đã tìm được tiếng nói chung. Và sẽ không có những khoảng trống ngăn cách như bây giờ...
V và tôi đã kết hôn với nhau được 10 năm, khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi không quá lớn nhưng cũng đủ để tôi có cảm giác được "tựa" vào vai chồng. Tôi nhất nhất nghe lời anh, và rất ít khi phản kháng. Không phải tôi là người phụ nữ"an phận" mà tôi nghĩ lắng nghe, thấu hiểu cũng là cách để dung hòa mối quan hệ vợ chồng. Và sự nhẫn nại sẽ giúp tôi nhìn nhận sự việc một cách tích cực hơn.
Nhưng V không hiểu điều đó, anh luôn cho rằng mình phải là người quyết định mọi thứ trong gia đình. Vì thế, rất ít khi anh hỏi tôi: "Em thấy thế nào? Như vậy có được không?"... Dần dần tôi trở thành một cái máy, chỉ biết làm theo những quyết định đơn phương của V. Sợi dây tình cảm vợ chồng cũng dần mong manh mà tôi và V đều nhận thấy. Có lần anh hỏi tôi: "Anh đã làm gì có lỗi với em chưa? Anh sai ở điểm nào? Anh không bồ bịch, anh không đem tiền đi cho gái, anh không...".
Giá như anh đừng gia trưởng...
Tôi im lặng nhìn V, im lặng rất lâu, đủ để cả tôi và V đều cảm thấy ngột ngạt. "Hôn nhân không chỉ có sex anh ạ! Hôn nhân là sự chia sẻ, là sự đồng điệu của tâm hồn. Giá như anh đừng gia trưởng! Bởi phụ nữ 8X, tư tưởng độc lập rất lớn mà. Vì thế, giá như anh biết lắng nghe, biết chia sẻ, biết coi em là một nửa còn lại của mình...".
V sững người nhìn tôi, im lặng rất lâu. Một thời gian dài sau đó, tôi và V dường như không nói chuyện gì với nhau. Thậm chí, cả bữa ăn cũng diễn ra thật đơn điệu. Tôi chọn cách lảng tránh, thay vì kể cho anh nghe những câu chuyện thú vị bằng giọng hài hước hàng ngày của mình. Tôi cũng bớt vui tính hơn, để dành chỗ cho những khoảng lặng cần thiết của hôn nhân. V cũng thế, anh vốn dĩ đã ít nói, lại càng ít nói hơn. Và thời gian đó, cả tôi và V đều thực sự thấy ngột ngạt.
Một hôm, tôi vừa từ cơ quan về, thấy tầng 1 điện sáng, tầng 2 điện sáng, phòng bếp sáng trưng. Tôi ngạc nhiên hỏi chị giúp việc: "Hôm nay nhà có khách phải không?". Chị giúp việc mỉm cười không nói gì. Tôi lặng lẽ lên bếp, thấy V đang nấu ăn và đó là những món ăn tôi thích. Đã lâu rồi, căn bếp này vắng bóng V, bởi anh luôn cho rằng đó là trách nhiệm của tôi và chị giúp việc. Thậm chí, chăm sóc con cái cũng là của tôi. Anh nghĩ rằng đàn ông mà phải làm những việc ấy thật "chẳng ra làm sao?".
Tôi không vì thấy V bỗng dưng làm cái việc nhẹ "tày đình" ấy mà vội vã lao vào ôm chầm lấy anh. Tôi đứng lặng một lúc, không nói gì rồi đi về phòng mình. Để V muốn làm gì thì làm. Có lẽ, thời gian nhẫn nại của tôi đã đủ dài, để không tin vào phép màu trong tích tắc. Điều tôi cần là V phải lấy lại được niềm tin trong tôi, như cái cách anh đã thuyết phục tôi ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn năm nào.
Buổi sáng, V nói muốn ăn sáng cùng tôi và uống cà phê. Niềm hạnh phúc đơn giản ấy, mà mãi chúng tôi mới có được với nhau, chỉ vì tôi cứ phải tất bật con cái một mình. V bảo: "Anh bị ảnh hưởng từ gia đình quá lớn, mẹ anh lo hết mọi việc nội trợ trong nhà, và gia đình anh luôn coi phụ nữ là người phải làm những công việc như vậy. Còn việc lớn trong nhà, đàn ông quyết định là được rồi".
Tôi vẫn im lặng để V giãi bày những suy nghĩ của mình. V thủ thỉ: "Hôm trước anh đến nhà bạn chơi, vợ bạn về muộn, đợi được cậu ấy đi uống bia, cũng mệt. Bởi cậu ấy còn lau dọn nhà cửa, đi chợ, nấu ăn, cho con ăn vì vợ nó làm ca. Đợi mãi bà ngoại mới sang bế cháu giùm. Anh xin lỗi. Anh cứ nghĩ để cho em một người giúp việc là em đã thoải mái xoay xở mọi thứ".
Tôi bảo V: "Mọi thứ sẽ chưa muộn, nếu anh kịp nhận ra rằng, mái ấm gia đình không thể được "ấm lên" nhờ người giúp việc. Và phụ nữ cũng cần được sẻ chia anh ạ. Chỉ khác là, họ có dám nói thẳng ra điều đó không thôi".
Tôi như trút được gánh nặng, bởi điều tôi thấy khó nói nhất, cũng có thể nói ra. Và căn bệnh khó chữa nhất của chồng tôi, đã thuyên giảm đáng kể. Tôi mong rằng, những ông chồng nào có tư tưởng này quá nặng, cũng nên xem lại mình. Bởi đức tính đó, chính là "thuốc diệt cỏ" tàn sát sự nồng ấm cuối cùng còn sót lại trên cánh đồng đang thênh thang niềm hạnh phúc của ngày mùa.
Theo Nguoiduatin
Thời nay, đàn ông nào còn tính gia trưởng thì...bỏ đi nhé! Những người đàn ông gia trưởng và lợi dụng phụ nữ tuy không nhiều, nhưng cũng làm xấu mặt đàn ông lắm chứ, cũng làm cho những người đàn ông có lòng tự trọng chạnh lòng lắm chứ. Nhưng còn chị em phụ nữ, hầu hết họ nghĩ gì? Bạn tôi là trưởng cửa hàng chuyên về đồ dùng và thiết bị giáo...