Ba tháng đám cưới trôi qua, mình vẫn phải sống chung với những viên thuốc tránh thai
Mình mắc bệnh vì thế dù chồng yêu thương như thế nào đi chăng nữa, mình vẫn không dám sinh con.
Đến nay căn bệnh này vẫn chưa có thuốc chữa, sự sống của mình được duy trì nhờ những viên thuốc. Mình không muốn sinh con vì nếu sinh con ra thì con cũng sẽ có thể bị truyền bệnh từ mình.
Mình là một đứa trẻ mang trong mình căn bệnh viêm gan B vì bị lây truyền từ mẹ. Từ bé mình đã tự tạo ra một vỏ bọc lạnh lùng, một con bé lập dị và kiêu căng. Mình gần như ít khi dám ăn uống chung với người khác vì mình sợ khi mình chảy máu chân răng sẽ bị lây sang họ. Mình cũng muốn được hiến máu cứu người, nhưng đó là điều mà cả cuộc đời này mình không bao giờ làm được.
Mình cứ lớn lên trong cái vỏ bọc lạnh lùng như thế, chỉ có duy nhất những người thân trong gia đình mình biết lý do thật sự là gì. Mình không bao giờ dám chia sẻ với ai, mình sống khép kín đến mức không có nổi một đứa bạn thân, đơn giản vì mình không muốn chia sẻ, vì mình không muốn nhận sự thương hại của mọi người. Nhưng sâu hơn là mình không muốn bị xa lánh, hắt hủi.
3 năm, người đàn ông ấy vẫn cứ mải miết theo đuổi mình và cũng đủ làm cho trái tim yếu mềm của mình lung lay. (Ảnh minh họa)
Những ngày cấp 3 mình cũng được rất nhiều chàng trai để mắt, tán tỉnh. Nhưng mình không dám nhận lời yêu bất kì ai vì căn bệnh mình mang trong người. Mình cứ thu mình không dám chấp nhận tình yêu của bất kì chàng trai nào. 28 tuổi mình vẫn không dám yêu ai, mẹ là người mẹ và là người bạn thân nhất của mình. Những lúc buồn mình chỉ còn biết thu gọn trong lòng mẹ và khóc như một đứa trẻ. Những giọt nước mắt của hai mẹ con như hòa vào nhau, đồng cảm cùng nhau về căn bệnh này. Một đứa dùng thuốc để duy trì sự sống như mình, một đứa đến bản thân còn không thể nào lo được thì làm sao dám nghĩ tới hai chữ tình yêu.
Nhưng rồi người đàn ông của đời mình cũng đến. Anh ấy theo đuổi mình, chăm sóc mình, cố gắng để nói chuyện với mình mặc dù mình cố gắng tránh né. 3 năm, người đàn ông ấy vẫn cứ mải miết theo đuổi mình và cũng đủ làm cho trái tim yếu mềm của mình lung lay. Mình nhận lời yêu anh sau khi đã kể cho người đàn ông ấy hiểu về căn bệnh của mình. Không có ánh mắt kì thị như mình nghĩ, anh ấy đã tìm hiểu và đã tìm cách để bảo vệ bản thân bản thân anh ấy để giúp mình yên tâm rằng mình không thể lây bệnh sang cho anh ấy.
Video đang HOT
Ngày mình mặc chiếc váy cưới tay trong tay hạnh phúc với anh ở lễ đường cũng chính là ngày mà mình mới dám tin vào hai chữ tình yêu là có thật. Người đàn ông này sẵn sàng là bờ vai để mình dựa, chấp nhận ở bên một người phụ nữ mà cuộc sống mong manh. Người đàn ông bảo vệ mình trước gia đình anh ấy bằng cách không nói cho mọi người biết về bệnh tật của mình, anh ấy muốn mình cũng giống như bao nhiêu cô gái khỏe mạnh khác, không bị gia đình nhà anh ghét bỏ và kì thị.
3 tháng đám cưới trôi qua, mình vẫn cứ sống chung với những viên thuốc tránh thai. Bản thân mình sợ lắm, nguy cơ mẹ bị viêm gan B lây nhiễm sang cho con rất cao nên bản thân mình không muốn đem đến một sinh linh bé bỏng mà con có thể phải chịu đựng nỗi khổ bệnh tật cả đời giống mình.
Anh đã đưa mình đến bác sĩ để điều trị dự phòng rồi sinh em bé nhưng bản thân mình vẫn không thể loại bỏ được cảm giác lo lắng, biết đâu con mình ở trường hợp hy hữu xấu thì sao. Cũng giống như trước đây, mẹ mình đã cố gắng làm tất cả mọi thứ, nhưng mình vẫn bị đó thôi.
Hết người này đến người khác trong gia đình anh hối thúc, mình dường như cuống hơn bao giờ hết. Mình đã từng có lúc đã nói với chồng mình rằng mình muốn dừng lại, mình muốn anh ấy tìm đến một người phụ nữ khỏe mạnh để sinh ra những đứa con khỏe mạnh. Nhưng anh ấy gạt đi, anh ấy ôm mình vào lòng, động viên an ủi. Nhưng với mình cái ôm ấy cũng chỉ giúp mình an tâm lúc ấy thôi, cảm giác tội lỗi và thúc dục đẻ con của mọi người trong gia đình làm cho mình mệt mỏi hơn bao giờ hết.
Anh càng cố gắng động viên, càng cố gắng làm cho mình vui, mình lại càng mặc cảm nặng nề hơn. Lúc nào mình cũng chỉ mong giá như mình ích kỉ, mình không chấp nhận tình yêu này thì có lẽ mình và anh ấy sẽ không phải khổ.
Mình hoang mang và không biết mình nên làm thế nào bây giờ nữa. Nhìn ánh mắt thèm thuồng của chồng khi nhìn đứa trẻ khác mà lòng mình không lúc nào nguôi ngoai. Mình phải làm gì đây hả mọi người? Có nên ngừng uống thuốc tránh thai và tùy theo số phận không?
Theo Afamily
"Tình địch" lớn nhất của tôi lại là người sống cùng nhà
"Tình địch" này nhiều khi muốn tôi phát điên lên, nhưng không làm sao "xua" đi được.
Trên đời này tất thảy mọi người đều nói tôi sướng khi có chồng giỏi giang, hiền lành lại chung thủy. Vâng điều này thì tôi sướng thật. Nhưng có ai biết được tôi cũng đang mệt mỏi, chán nản vì người thứ ba không? Đó đúng là một người phụ nữ, nhưng không phải kẻ tranh giành tình yêu mà là người chuyên chen chân, phá ngang mọi cuộc vui của chúng tôi. Đó là L - cô em chồng ế chỏng chơ và cũng là cô bạn thân nhất từ thời đại học với tôi.
Hồi đại học, tôi và em chồng học cùng lớp nên ở chung phòng trọ. Chúng tôi thân thiết với nhau như hai chị em ruột, chia sẻ với nhau tất cả mọi chuyện. Có thể nói cô ấy chính là bà mối để tôi gặp được chồng mình.
Sau khi bố mẹ chồng mất trong một vụ tai nạn thì L là người ruột thịt duy nhất của chồng tôi trên cõi đời này. Vì thế hai anh em thân thiết vô cùng. Trong mắt chồng tôi, lúc nào L cũng bé nhỏ, non nớt, ngây thơ và cần được che chở. Tôi cũng chẳng thấy phiền gì, vì tôi và cô ấy rất thân thiết, gần gũi với nhau. Nhưng có vẻ L cũng chẳng biết ý gì, cứ vô tư đón nhận sự quan tâm của chúng tôi. Đôi khi thành kỳ đà cản mũi khiến chúng tôi chẳng có phút giây nào thoải mái.
Tôi và em chồng thân thiết với nhau như hai chị em ruột, chia sẻ với nhau tất cả mọi chuyện. (Ảnh minh họa)
Nhớ hồi mới cưới, vợ chồng tôi đi trăng mật ở Đà Nẵng, L ỉ ôi: "Anh chị cho em đi với nhé, ở nhà buồn lắm. Với cả em chưa được đi Đà Nẵng bao giờ", thế là chồng tôi gật đầu, kèm theo câu nói: "Cho mày đi nhưng không được làm phiền bọn tao". Thực tình tôi không muốn nhưng một bên là chồng, một bên là em chồng cũng là người bạn thân thì làm sao tôi phản đối được. Chỉ trách vì cô ấy vô duyên quá mà thôi. Suốt cả kỳ nghỉ, đi ăn đi chơi gì L cũng kè kè bên cạnh, chỉ còn thiếu ngủ chung giường nữa là thành kỳ trăng mật ba người thôi.
Còn một điều nữa, dù 30 tuổi rồi, nhưng L chẳng đoái hoài gì đến yêu đương, chồng con cả. Vợ chồng tôi mối lái rồi nhờ nguời mai mối cô ấy vẫn dửng dưng nói chưa muốn kết hôn. L đi làm cả tuần rồi nhưng cuối tuần cũng chỉ quanh quẩn ở nhà nấu nướng hay ngủ nghỉ, chẳng chơi bời hẹn hò gì thì biết đến bao giờ mới lấy được chồng. Vợ chồng tôi cũng đi làm cả tuần, chỉ mong cuối tuần được nghỉ ngơi vui vẻ với nhau, cô ấy cũng không tha cho. Rủ tôi làm món này, món nọ, đi mua thứ này thứ khác mà chẳng nghĩ đến vợ chồng tôi cũng cần có thời gian giành cho nhau.
Có hôm, vợ chồng tôi muốn hâm nóng tình cảm, hẹn hò nhau đi ăn tối, nhưng L đi làm về không thấy thì gọi điện vậy là lại điệp khúc "Anh ơi, giờ em qua luôn nhé, ăn một mình buồn lắm". Rồi chồng gắp cho tôi một miếng thì cô ấy cũng giơ bát ra hiệu phải gắp cho mình như thế.
Hay có những hôm, ngó đầu vào phòng thấy vợ chồng tôi đang xem phim, cô ấy tự nhiên nhảy lên giường nằm xem cùng cứ như chẳng nhớ ra chúng tôi là vợ chồng trẻ vậy. Thậm chí có hôm còn nằm ngủ luôn với chúng tôi.
Thực lòng, tôi thương L lắm nên dù khó chịu đến mấy tôi cũng không thể hiện ra bên ngoài, chỉ phàn nàn với chồng. Anh an ủi "Thôi, bố mẹ mất rồi, chỉ có hai anh em, chiều nó một chút, kẻo mấy năm nữa nó lấy chồng lại hụt hẫng". Nhưng tôi chẳng biết cô em chồng của tôi còn ế đến bao giờ nữa. Mà nếu cứ ế dài, ế mãi thì tôi cũng phải theo sao?
Cách đây không lâu tôi có ý định làm mối cho em chồng. Có đôi lần nói dối để lừa cô ấy đến điểm hẹn. Ấy vậy mà vừa nhìn thấy cậu bạn kia, em chồng quay gót đi ngay kèm theo ánh mắt giận dữ về phía tôi. Từ hôm đó chẳng thèm nói với tôi câu nào, cứ lầm lầm lỳ lỳ rất khó chịu.
Tôi cũng chẳng ngại, vừa trêu đùa cũng là góp ý: "L ơi, 30 tuổi rồi, con gái có thì. Cậu T thích cô thật đấy, triển đi thôi. Chứ cứ kén chọn, hờ hững thế này thì định xây lô cốt làm bà cô già à". Chỉ có thế mà L gào khóc, nói tôi không muốn để cô ấy sống cùng. Chồng tôi cũng góp ý động viên thì cô ấy nói "Anh ơi, em không lấy chồng đâu, ở thế này cũng vui mà. Vừa không phải lo toan gì lại được chăm sóc. Còn nếu anh chị cứ thích gán ghép, đuổi em đi lấy chồng thì không anh em, chị em bạn bè thân thiết gì nữa. Em ra ngoài thuê nhà".
Đến nước ấy thì tôi cũng chịu. Dẫu tôi và em chồng thân thiết, quý mến nhau nhưng cô ấy cũng phải biết điểm dừng chứ. Thà là sống chung, ăn chung, ở chung nhưng cũng phải để chúng tôi có không gian riêng nữa chứ. Cứ như thế này chắc tôi phát điên lên mất.
Theo mọi người tôi nên làm gì đây?
Theo Afamily
Mẹ chết, cha dượng già đòi sống chung với con gái riêng và 1 cái kết bất ngờ Bố mẹ tôi đã ly hôn khi tôi học cấp 3, sau đó tôi đến sống với mẹ. Sau này mẹ tôi được giới thiệu và gặp cha dượng của tôi, bác Lưu. Thực tế, thời kỳ đầu tôi đã không đồng ý và phản đối mạnh mẽ việc mẹ và ông ở bên nhau. Mặc dù tuổi tác của ông suýt soát...