“Bà ơi, sao cháu không được bố mẹ đưa đi chơi như các bạn?”
Lòng chị như xát muối khi biết tin anh chẳng thèm quan tâm tới con. Chị lại gọi điện năn nỉ anh qua chơi với con cho thằng bé đỡ nhớ bố.
Anh và chị sống với nhau được 5 năm thì ly hôn. Đấy là chị đã cố gắng lắm, cố gắng không muốn để con phải bơ vơ khi thiếu đi tình cảm của bố thế nhưng cuối cùng thì chị cũng đành chấp nhận buông tay. Chị không thể chịu đựng một người chồng vô trách nhiệm với vợ con, không chịu chí thú làm ăn lại còn bồ bịch linh tinh.
Ly hôn là sự giải thoát cho chị và chính anh cũng chẳng còn mặn mà gì với cuộc hôn nhân này nữa. Ra tòa chị nhận nuôi đứa con trai 4 tuổi còn anh sẽ phải chu cấp hàng tháng cho con đến khi con tròn 18 tuổi.
Ly hôn là sự giải thoát cho chị và chính anh cũng chẳng còn mặn mà gì với cuộc hôn nhân này nữa. (Ảnh minh họa)
5 năm lấy nhau vợ chồng cũng chẳng có tài sản giá trị. Anh chị vẫn sống trong căn nhà trọ nên lúc ly hôn cũng chẳng có gì phải chia chác. Chị để tất cả đồ đạc trong nhà lại cho anh rồi bế con về nhà mẹ đẻ. Tòa tuyên anh phải chu cấp hàng tháng cho con nhưng từ ngày ấy đến giờ đã nửa năm mà anh đã đưa cho chị được đồng nào đâu. Chỉ khi nào kiếm được tiền anh mới đến đón thằng bé để đưa nó đi ăn, đi chơi rồi sau đó lại trả con về với chị.
Chị hàng ngày chạy chợ nên cũng chằng kiếm được là bao, con ốm đau lại phải nhờ ông bà ngoại. Chị cũng chẳng mong chờ gì ở anh. Nghĩ đến tương lai của con chị quyết định đi xuất khẩu lao động ở Nhật 3 năm để kiếm chút vốn về lo cho con sau này. Khoản tiền chi phí đi Nhật chị phải vay mượn của của bạn bè và bố mẹ đẻ, hàng tháng chị sẽ gửi tiền cho ông bà để trả nợ dần. Xa con thương thằng bé lắm nhưng chị chẳng còn cách nào khác.
Ngày chị đi, chị đã dặn dò bố mẹ ở nhà trông nom thằng bé cẩn thận giúp chị. Chị cũng gọi điện nhờ anh thỉnh thoảng lui tới thăm con cho thằng bé đỡ tủi thân. Vậy nhưng anh còn mải mê với những cuộc nhậu nhẹt với những cô nhân tình lả lướt chứ đâu chú ý gì tới con.
Video đang HOT
Nhiều đêm thằng bé sốt cao, trong cơn mê man nó hết gọi mẹ rồi lại gọi bố. Bà ngoại thương cháu không cầm được nước mắt gọi điện cho anh nhưng anh chẳng thèm bắt máy. Những ngày sau anh cũng chẳng thèm gọi lại. Lòng chị như xát muối khi biết tin chồng ở nhà chẳng thèm quan tâm tới con. Chị lại gọi điện năn nỉ anh qua chơi với con cho thằng bé đỡ nhớ bố.
Mấy ngày hôm sau anh mới lò dò đến đưa thằng bé đi chơi. Sáng anh đón con 10 giờ đêm vẫn chưa thèm đưa con về. Bố mẹ chị lo lắng, gọi điện mãi mà anh không bắt máy. Em chị đã định chở bố đến nhà anh tìm thì thấy anh đưa thằng bé về. Thằng bé ngồi đằng trước mắt đã nhắm nghiền vì quá buồn ngủ. Thương cháu mẹ chị mắng anh: “Anh đưa nó đi chơi thì cũng phải biết đường đưa nó về chứ. Anh làm bố mà không biết lo cho con à, để thằng bé ngủ gật thế kia đi đường tối nhỡ tai nạn thì sao”.
Bố mẹ chị lo lắng, gọi điện mãi mà anh không bắt máy. (Ảnh minh họa)
Vậy nhưng anh lại tỏ thái độ hằn học: “Cô ấy nài nỉ nhiều quá thì con đến đưa thằng bé đi chơi. Ông bà thấy khó chịu thì thôi, lần sau con không đưa đi nữa”. “Tôi không cần, cháu tôi tôi trông được. Mẹ nó đi làm xa thì đã có ông bà ngoại. Chúng tôi đói cũng không để cháu tôi phải chịu khổ. Có bố như anh thà không có còn hơn”, mẹ chị điên tiết quát thẳng mặt anh. Chẳng nói thêm câu gì anh phóng xe đi thẳng không quay lại từ hôm đó.
Để cháu đỡ tủi thân, cuối tuần bố mẹ chị lại thay nhau đưa cháu đi chơi công viên hay thăm thú đâu đó. Được nô đùa thoải mái thằng bé thích lắm. Vậy nhưng mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ được cả bố và mẹ dắt đi chơi nó lại hướng ánh mắt thèm muốn dõi theo. Một lần dắt cháu ra công viên chơi, mẹ chị để thằng bé chơi với đám bạn còn bà ngồi ghế đá trông cháu. Đang thấy cháu chơi vui vẻ chợt nó chạy lại chỗ bà mặt buồn thiu hỏi bà: “Bà ơi, sao cháu không được bố mẹ đưa đi chơi như các bạn?”.
“Ừ thì… mẹ cháu đi làm xa, bố cũng thế khi nào bố mẹ về sẽ dẫn cháu đi chơi”, mẹ chị đã nói dối để cháu không buồn. “Sao bố không gọi điện cho cháu như mẹ hả bà? Hay là bố mất điện thoại”, thằng bé giương đôi mắt thơ ngây hỏi bà. “Ừ. Thôi cháu ra chơi với bạn đi không các bạn đang gọi kìa”, mẹ chị đã phải tìm cách lảng tránh câu hỏi của thằng bé.
Từ hôm đó trở đi thằng bé đinh ninh bố nó bị mất điện thoại nên không còn thắc mắc gì nữa. Chị cũng từ bỏ hẳn ý định gọi điện nhờ anh đến chơi với con. Chị thấy có lẽ không gặp lại một người bố như anh sẽ tốt hơn cho con mình.
Xa mẹ đã một năm và nửa năm chưa gặp lại bố, con chị đã quen với cuộc sống chỉ có ông bà ngoại và cậu. Mỗi lần chị gọi điện về thằng bé không còn òa lên khóc đòi mẹ về ngay với con nữa mà chỉ bảo: “Khi nào mẹ làm xong thì về với Cò nhé. Cò nhớ mẹ lắm”. Chị nghe mà trào nước mắt.
Theo Blogtamsu
Tin nhắn nhầm và cái kết của người chồng chung thủy
Chị chẳng cần thêm một phút suy nghĩ mà xách vali và dẫn đứa con ra đi ngay trong đêm. Có lẽ sai lầm lớn nhất của chị không phải là đã lấy anh mà là đã tin tưởng anh quá nhiều.
Chị vốn sinh ra trong một gia đình bố mẹ không được hạnh phúc. Bố chị bỏ mẹ con chị đi theo người tình từ khi chị mới 7 tuổi. Một mình mẹ chị tần tảo, vất vả nuôi chị khôn lớn thành người. Nhìn thấu nỗi cô đơn và chứng kiến sự cơ cực của mẹ, chị luôn bị ám ảnh về người cha bội bạc, vô tình. Cũng từ đó chị rất sợ yêu phải người đàn ông lăng nhăng, không chung thủy. Chị không dám mở lòng và đón nhận tình yêu khi chưa thể chắc chắn được điều gì.
Phải mất 3 năm quen nhau anh chị mới có thể yêu nhau, và sau bốn năm yêu nhau anh chị cũng mới có quyết định đi đến hôn nhân. Chẳng phải vì điều gì mà đơn giản anh chị chỉ muốn chắc chắn nhất về tình cảm của mình mà thôi.
Với chị, anh là mối tình đầu, là người chị gửi gắm trọn tình yêu và cả cuộc đời mình. Ở bên anh, chị có cảm giác được an toàn, bình yên và luôn luôn được là chính mình. Chị hiểu được như thế nào là yêu và được yêu. Và hơn hết, chị có thể yên tâm rằng anh là người chung thủy, luôn yêu và che chở cho mình chị mà thôi.
Kết hôn rồi, tình yêu của anh chị vẫn nồng nàn và ngọt ngào như những ngày đầu mới yêu. Anh rất mực yêu thương, chăm sóc và lo lắng cho chị từng việc nhỏ nhất khiến chị có cảm giác như mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất.
Đi làm, chị luôn được nghe những câu chuyện về ngoại tình, phản bội kể cả là phụ nữ hay đàn ông. Chị chỉ lắng nghe vậy mà không khi nào góp lời bởi chị tự tin rằng gia đình hạnh phúc của anh chị chẳng bao giờ có thể xảy ra tìn huống ấy. Dẫu cuộc sống vợ chồng cũng không thể tránh khỏi những lúc mâu thuẫn, xô xát nhưng vì tình yêu, anh chị luôn biết cách để dung hòa nó. Chị đặt niềm tin và sự tin tưởng tuyệt đối ở anh, với chị, anh là tình yêu và là cuộc sống.
Có đôi lần, chị cũng hay kể cho anh những câu chuyện mà mình nghe được để xem anh phản ứng như thế nào. Không phải vì chị thử anh mà chị chỉ muốn khẳng định thêm niềm tin của mình. Và anh đã khiến chị không phải thất vọng. Anh lên án chê trách và tỏ rõ thái độ không thể chấp nhận về những điều ấy. Rồi sau đó, anh lặng lẽ ôm lấy chị, hôn lên trán chị để chị có thể thấy được tình yêu, lòng thủy chung của anh dành cho chị nhiều đến thế nào.
Đợt ấy, anh nói có chuyến công tác dài ngày ở tận miền Nam. Anh chị bồi hồi chia tay nhau như những đôi uyên ương mới yêu chẳng thể xa rời. Và chị đếm từng ngày nhớ thương, mong anh trở về. Ngày nào anh chị cũng dành ra vài tiếng để nói chuyện, tâm sự với nhau cho đỡ nhớ nhung. Ai cũng phải ghen tỵ và ngưỡng mộ tình yêu của đôi vợ chồng khi họ đã kết hôn được 5 năm và có một đứa con trai.
Tối hôm ấy, khi chị đang thiu thiu ngủ thì bỗng điện thoại có tin nhắn. Là tin nhắn của anh. Chị vui mừng mở tin nhắn ra đọc thì giật mình vì dường như nội dung tin nhắn ấy không dành cho chị. Chị còn tưởng mình đang buồn ngủ nên không đọc rõ được. Thế nhưng, chị đã không nhầm: "Qua phòng anh đi em yêu, anh đang chờ. Nhớ em lắm rồi."
Chị không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra với chị. Chị không dám tin rằng anh ngoại tình và lừa dối chị trong chuyến công tác ấy. Chị đã cầm điện thoại lên và định bấm máy gọi cho anh ngay lập tức. Thế nhưng, chị đã giữ được bình tĩnh và xem như chưa từng đọc tin nhắn ấy. Chị cố nhắm mắt nhưng không thể ngủ được cả đêm ấy để mong nhanh đến trời sáng. Sáng sớm ngày hôm sau, chị đáp chuyến bay sớm nhất vào địa điểm anh công tác sau khi hỏi thăm được ở cơ quan anh. Suốt chặng đường dài, cả người chị như run lên không thể kiềm chế được cảm xúc. Chị chỉ mong rằng mình nhầm, là chồng chị trêu chị. Nhưng không, chị đã lầm và những gì chị không mong muốn nhất là sự thật. Chồng chị đang tay trong tay ngọt ngào với một người con gái khác không phải là chị. Chị chỉ kịp tát vào mặt anh trước mắt cô nhân tình rồi quay về Hà Nội ngay lập tức. Anh cũng hốt hoảng khi nhìn thấy chị và quay về cùng chị.
Buổi tối hôm ấy, anh đã quỳ xuống xin chị tha thứ và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Anh nói đó chỉ là phút yếu lòng của anh chứ chưa bao giờ anh muốn bỏ chị, muốn phản bội chị. Nhưng tất cả đã quá muộn. Chị đã không thể chấp nhận được điều ấy và tha thứ cho anh nữa. Chị lau hàng nước mắt đắng chát rồi xếp vali, dắt con ra khỏi nhà ngay trong đêm mặc cho anh năn nỉ, cầu xin. Chị đã từng nghĩ sẽ vì yêu mà tha thứ cho anh mọi chuyện ngoại trừ việc ngoại tình, gian dối. Và chị đã ra đi cho dù lòng chị rất đau đớn, tổn thương.
Theo Blogtamsu
Lột mặt vợ ngoại tình vì "nhân tình" quen lỗi cũ Anh bỗng thấy mình như một kẻ ngốc không biết suy nghĩ để rồi mọi việc ra nông nỗi như ngày hôm nay. Anh cảm thấy mình thất bại. Anh viết ra những dòng tâm sự thầm kín này ra mong nhận được lời khuyên. Anh có nên giữ cuộc hôn nhân này không? Toàn vốn làm nghề xây dựng nên anh đi...