Ba ơi, ba có thể buông tha cho mẹ được không?
Ba có còn nhớ ngày gia đình mình xảy ra biến cố, anh Hai đi tù, chị rời nhà đi từ lâu, ba cũng bỏ mẹ con con để sống với vợ bé.
Ảnh minh họa
Ngày đó con mới 8 tuổi, chưa thực sự hiểu chuyện gì đang xảy xung quanh, chỉ biết nhìn mẹ khóc mà khóc theo. Ngày tháng trôi qua, mẹ khổ cực nuôi con lớn. Con không thể nào quên được hình ảnh mẹ khóc nức nở khi con nói với mẹ, con sẽ đi học nghề làm tóc để phụ mẹ có tiền. Khi ấy con mới vừa học xong lớp 7, sáng đi học ở trường, chiều về học nghề. Cũng từ đó con không dám ăn quà vặt nữa, con hiểu được phần nào giá trị của đồng tiền. Mỗi khi muốn mua gì, con đều suy nghĩ thật kỹ để không lãng phí. Chính những ngày tháng cực khổ đó đã tôi luyện con và buộc con phải sống có trách nhiệm với cuộc đời này.
Ba có biết trong những năm tháng đó con không phải lo tiền học vì đã có rất nhiều thầy cô và ân nhân cho con học bổng để con được học tiếp. Con đã chăm chỉ và cố gắng hết sức để học thật giỏi, để duy trì nguồn học bổng đó với suy nghĩ chỉ như thế mình mới có thể tiếp tục được đi học. Lúc ấy mẹ đã ngoài 50 nhưng vẫn phải còng lưng đi làm nuôi con. Mẹ chắt chiu từng chút để mua những thứ con cần. Đã có những giây phút cuộc sống này quá khó khăn và con ghét ba đến ghê gớm. Những khi ấy, mẹ luôn nói với con: “Ai cũng có những nỗi khổ riêng, sau này con lớn lên sẽ hiểu”.
Một ngày đẹp trời khi con học lớp 8, ba quay về. Cảm xúc như vỡ òa, con đã rất vui và sung sướng. Thế nhưng cũng chính từ đó ba đã đẩy con đi xa ba. Ba ỷ lại vào học bổng con có mà không quan tâm, lo lắng tới những số tiền học phí phát sinh. Điều duy nhất ba quan tâm là kết quả, nếu lỡ lúc nào con bị xếp loại khá ba sẽ chì chiết, la mắng con. Ba để tất cả mọi khoản cho mẹ lo, từ tiền nhà, tiền nước, tiền điện đến những chi phí khác. Còn tiền lương của ba, ba đã chi vào đâu?
Ba chắc hẳn còn nhớ vì mê bài bạc và đề đóm mà ngày xưa, lúc con còn nhỏ, ba đã phải bán nhà. Giờ đây, mọi chuyện vẫn đang lặp lại như thế. Chỉ khác là không còn nhà nữa, ba chuyển sang bán điện thoại, đồng hồ, mọi thứ ba có thể bán được. Mỗi khi rượu vào, ba lại chửi mắng mẹ. Ba chửi cả dòng họ nhà ngoại bằng những từ ngữ xấu xí nhất trên đời. Những lúc như thế, con đã rất tức giận mà muốn chống lại ba, nhưng con còn nhỏ và mẹ lúc nào cũng can ngăn con.
Lên cấp ba, con thi đậu vào một trường điểm của thành phố. Cuộc sống khó khăn hơn với nhiều thêm chi phí. Con cũng lớn dần lên với suy nghĩ độc lập và cầu toàn. Con không còn đứng yên nhìn ba thượng cẳng chân hạ cẳng tay với mẹ nữa. Con đã chống lại ba, thách thức ba và đe dọa ba nếu như còn dám đụng vào mẹ.
Mọi thứ vỡ òa vào cái ngày ba lật đổ bàn thờ. Ba biết đó là tín ngưỡng, là niềm tin của con nhưng ba đã làm vậy. Chỉ trong một giây phút thôi, nếu con không kiềm chế thì có lẽ giờ con và ba đã không còn nhìn thấy nhau nữa. Từ đó khoảng cách giữa con và ba đã không thể xa hơn được nữa.
Video đang HOT
Sống chung một mái nhà nhưng con và ba chưa hề nói chuyện với nhau dù chỉ một lời. Mỗi khi con ở nhà, ba chẳng bao giờ nói năng gì cả. Chỉ khi con đi học hay ra ngoài, ba lại đổ hết mọi thứ lên đầu mẹ. Rồi chị và con gái nhỏ chuyển lên sống cùng. Con rớt đại học. Ba biết đó là một trong những tháng ngày đen tối nhất của con nhưng ba đã hả hê chỉ trích, chê bai con với các cô chú. Con vượt lên tất cả để bắt đầu lại bằng một công việc tay chân 12 giờ mỗi ngày. Con đã chính thức gia nhập thế giới người lớn như thế đó.
Chị bị chẩn đoán viêm màng não và xuất huyết não. Giờ phút chị cận kề với cái chết, ba vẫn thong thả vô tư mặc cho con và mẹ chạy khắp nơi lo tiền cho chị. Bao nhiêu tiền dành dụm để mua nhà của con và mẹ tan vào mây khói, cộng thêm số nợ vài chục triệu bỗng dưng đè nặng trên vai con. Cuộc đời con chưa từng mượn ai quá vài trăm nghìn, vậy mà giờ bỗng nhiên trở thành con nợ với mấy chục triệu đồng. Riêng ba vẫn cứ hững hờ như thế.
Cuộc đời con lật sang một trang mới khi nhờ vào khả năng tiếng Anh mà con vô tình được sếp phát hiện và tuyển vào làm văn phòng ở một công ty nước ngoài. Giờ thì cuộc sống đã tốt đẹp hơn. Công việc của con đã ổn định và đang thăng tiến. Bệnh tình của chị cũng khả quan hơn. Mẹ đã nghỉ làm từ lâu, cũng không phải canh cánh lo lắng về tiền bạc nữa. Chỉ có ba là vẫn thế. Rượu vào ba lại chửi bới lung tung. Mẹ thương ba lắm, nên mẹ chỉ biết khóc mà nhịn nhục.
Con đã thề sẽ không để ai làm tổn thương mẹ, kể cả ba. Ba mẹ giờ đều đã ngoài 60. Con không còn thương ba như ngày còn bé, nhưng là một con người trách nhiệm, con sẽ cố gắng cho ba một tuổi già yên bình nhất. Con không thể cung phụng cho thói bài bạc của ba được đâu ba à. Con càng không thể để ba đụng chạm tới tín ngưỡng của con hay hành hạ mẹ thêm một giây phút nào nữa.
Đã bao nhiêu lần trong cơn say, ba nói không cần sống trong cái nơi tồi tàn này nữa, sẽ lấy hết những gì ba mua và ra đi. Ba ơi, con đã và đang gồng mình, cố gắng gánh vác trách nhiệm tạo dựng một cuộc sống tốt hơn cho cả nhà. Chỉ xin ba đừng làm tổn thương mẹ nữa. Con đã quá mệt mỏi với công việc ở công ty, con không muốn phải nhức đầu vì chuyện gia đình nữa.
Con biết ba không thể thay đổi, vậy sao ba không buông tha cho mẹ đi? Con chưa bao giờ muốn ba rời khỏi căn nhà này thêm lần nữa nhưng đã chẳng còn cách nào cứu vãn gia đình chúng ta nữa rồi. Ba không hài lòng với cuộc sống hiện tại, trong mắt ba con là đứa mất dạy, chỉ biết mẹ mà không biết ba. Con không thể thương ba như ngày trước nữa nhưng con sẽ phụng dưỡng ba, chỉ xin ba đừng làm khổ mẹ nữa. Ba đã không làm được.
Năm nay 21 tuổi, con có nhiều ước mơ còn dang dở lắm nhưng con đã hứa với mẹ là sẽ cố gắng làm việc, sẽ lo cho chị đến tận ngày cuối cùng, sẽ chăm sóc cháu đến khi nó trưởng thành, và hơn hết sẽ làm tất cả để cho mẹ cuộc sống tốt đẹp nhất.
Ba ơi, hôm nay cầm 6 triệu tiền lương trên tay, con hạnh phúc lắm. Mọi chuyện đã tốt đẹp hơn với gia đình chúng ta rồi. Chỉ còn ba nữa thôi. Nếu ba đã không muốn tiếp tục cuộc hành trình này với mẹ con con, thì xin ba hãy cứ đi đến nơi nào ba thích, con sẽ chu cấp cho ba nhiều nhất mà con có thể.
Ba ơi, ba làm ơn hãy buông tha cho mẹ.
Theo VNE
Nói với con về tình yêu Đất nước
Bố mẹ sẽ dạy con về tình yêu Đất nước, yêu Tổ quốc, yêu đồng bào, tình yêu ấy thiêng liêng mà cũng vô cùng đơn sơ, giản dị.
Con trai!
Vậy là mùa hè đã đến, sáng nay, vẫn như thường lệ, con dậy sớm đến lớp. Ngày hôm nay, cô sẽ dạy về chủ điểm giao thông, các con sẽ tìm hiểu về máy bay, ô tô, xe máy, đèn đỏ đèn xanh. Bố vẫn biết, con trai của bố rất hứng thú với các loại máy bay, ô tô, ở nhà còn đã có cả một bộ sưu tập rồi mà.
Những ngày này, buổi tối, thấy bố mẹ vẫn thức thêm, con vẫn nhắc "Bố mẹ ngủ sớm đi, ngủ cùng con". Bố mẹ thức để đọc những tin tức ngoài biển Đông con ạ, điều này giờ con chưa hiểu là gì đâu. Biển, trong khái niệm của con, là chỗ có sóng, có cát, là nơi con rất thích ngay từ lần đầu con được bố mẹ đưa ra biển chơi. Còn với bố mẹ, biển trời, những hòn đảo, là một phần của Tổ quốc ta.
Con đến lớp, con vui đùa cùng các bạn, niềm vui của con cũng là niềm hạnh phúc lớn lao của bố mẹ. Trong suốt cuộc hành trình của cuộc đời con, bố mẹ sẽ đồng hành, hoặc đến một lúc nào đó, không thể đồng hành mà chỉ dõi theo con, khi con đủ lớn khôn trưởng thành và một mình bước đi, trở thành một chàng trai bước ra khám phá thế giới này.
Đợi con thêm tuổi nữa, bố sẽ mua 1 tấm bản đồ thế giới thật lớn, rồi mua 1 tấm bản đồ nước Việt Nam lớn nữa và treo lên. (Ảnh minh họa)
Bố mẹ sẽ phải dạy con nhiều điều, để con lớn khôn, mà trong những điều ấy, có tình yêu Quê hương, Đất nước con ạ. "Yêu Tổ quốc, yêu đồng bào", đó là điều đầu tiên trong 5 điều Bác Hồ dạy, 5 điều ấy vẫn được treo trên tường lớp học của con.
Tình yêu Đất nước, yêu Tổ quốc thiêng liêng mà giản dị con ạ. Tình yêu ấy bắt đầu từ lời ru của mẹ, từ "con ơi con ngủ cho ngoan", "cái cò mày đi ăn đêm", trong những câu hát à ơi đưa con vào giấc ngủ. Tình yêu ấy bắt đầu từ những câu chuyện cổ tích bố vẫn kể con nghe, chuyện Sọ dừa, chuyện sự tích quả dưa hấu, chuyện Sơn Tinh - Thủy Tinh, chuyện Thánh Gióng bẻ cây tre đánh giặc rồi bay lên Trời... Như ở chuyện Sự tích quả dưa hấu, khi Mai An Tiêm bị đày ra đảo, con đã hỏi bố "Hòn đảo là gì hả bố".
Đợi con thêm tuổi nữa, bố sẽ mua 1 tấm bản đồ thế giới thật lớn, rồi mua 1 tấm bản đồ nước Việt Nam lớn nữa và treo lên. Bố sẽ dạy cho con những kiến thức địa lý đầu tiên, thế giới như thế nào, Nam Cực, Bắc Cực ở đâu, châu Mĩ ở đâu, châu Á nằm ở đâu. Dạy con rằng nước Việt Nam nằm ở đâu trên bản đồ thế giới, Hà Nội nơi mình đang sống nằm ở đâu trên bản đồ Việt Nam, dạy con rằng, biển Đông nằm ở đâu trên đại dương thế giới, dạy con rằng Trường Sa, Hoàng Sa là một phần của Tổ quốc Việt Nam.
Bố mẹ cũng sẽ đưa con đi đến nhiều bảo tàng hơn nữa, bắt đầu nói cho con hiểu rằng, sau Vua Hùng mà con đã biết ở trong truyện cổ tích, thì đến những đời vua nào nữa trong lịch sử nước Việt Nam, rằng ông cha ta từ nghìn đời xưa đã chống giặc ngoại xâm thế nào. Rồi thì con sẽ hiểu được tại sao bố mẹ đã bế con đến đặt hoa trước cửa nhà Đại tướng Võ Nguyên Giáp khi Đại tướng mất.
Bố vẫn có quan điểm rằng, mỗi người cha, người mẹ, để đóng góp cho Đất nước, cho Quê hương, thì phải cùng nhau nuôi dạy con mình cho tốt. (Ảnh minh họa)
Hôm trước, bố mẹ đã cho con đến Bảo tàng Phòng không - không quân, con đã rất thích thú với máy bay, với những khẩu pháo, với xe tăng ở đó. Rồi sau này, bố mẹ sẽ còn cho con đến đó nhiều lần nữa, rồi con sẽ được nghe những câu chuyện của ông nội con, một cựu chiến binh. Ông nội đã từng là một người lính pháo binh trong cuộc chiến tranh chống Mĩ. Rồi con sẽ hiểu, súng không phải là để "bắn nhau", súng không phải là đồ chơi, người Việt Nam từng cầm súng để bảo vệ hòa bình, độc lập dân tộc, rồi con sẽ hiểu được rằng tại sao phải có hình ảnh người lính cầm súng cả trong thời bình.
Rồi con sẽ như bố, sẽ có những cuộc hành trình khám phá khắp các vùng đất tươi đẹp của Đất nước, từ mảnh đất địa đầu Tổ quốc là Hà Giang, cho đến Mũi Cà Mau. Rồi thì con sẽ như bố, đi đến nhiều đất nước khác, hiểu về những con người, những nền văn hóa khác, để thêm yêu Đất nước mình, yêu nền văn hóa Việt Nam, tự hào về Tổ quốc mình.
Bố vẫn có quan điểm rằng, mỗi người cha, người mẹ, để đóng góp cho Đất nước, cho Quê hương, thì phải cùng nhau nuôi dạy con mình cho tốt. Một Đất nước luôn cần có thế hệ mai sau vững mạnh, trưởng thành, cần những con người dù làm nghề gì, ngành gì, cũng có những đóng góp tốt cho xã hội.
Con người có tổ có tông, có Quê hương bản quán, có tình yêu Tổ quốc, và dạy có chon tình yêu nước, chính là trách nhiệm của bố mẹ ngày hôm nay.
Yêu con!
Theo VNE
Nốt đêm nay thôi, chúng ta sẽ thành người dưng Từ ngày mai, chúng ta sẽ thành người dưng, em sẽ trở về là người vợ của chồng em, người mẹ của con em. Vậy thôi anh nhé, nốt đêm nay thôi, em sẽ đồng ý đi nhà nghỉ với anh. Từ ngày mai, chúng ta sẽ thành người dưng, em sẽ trở về là người vợ của chồng em, người mẹ của...