Bà nội và “cuộc chiến” giành lại đứa cháu nhờ ADN
Suốt mấy ngày qua, bà cụ trằn trọc lo lắng trước một nguy cơ rất hiện hữu: Đó là nguy cơ bà sẽ phải xa thằng Cún.
Ảnh minh họa từ internet
Bà không thể tưởng tượng nổi là bà sẽ lại phải sống cô đơn và buồn tủi đến mức nào nếu thằng Cún bị mẹ nó bắt đi. Bà sẽ nhớ nó đến chết mất.
Thời tiết mùa hè nóng nực, oi bức là vậy mà lúc nào đi ngủ bà cũng ôm lấy thằng bé. Bà cứ nơm nớp lo sợ sẽ có ai đó, lôi thằng bé tuột khỏi tay bà.
Bà giận cái con mẹ của thằng Cún quá chừng. Tại sao bỗng dưng đưa nó đến cho bà để rồi bây giờ khi hai bà cháu đã gắn bó với nhau thì lại giành lấy nó…
Bà nhớ lại, cách đây gần hai năm, sau cái ngày mà thằng con trai duy nhất của bà phải vào tù vì lái xe gây tai nạn chết người, bà gần như suy sụp. Vừa thương con, vừa giận con, vừa thất vọng. Nỗi đau khổ đè nặng lên tuổi già cô đơn của bà, làm cho bà không còn thiết sống nữa.
Giữa lúc đó, một thiếu phụ trẻ xuất hiện với một đứa trẻ chưa đầy năm. Đứa trẻ đó chính là thằng Cún bây giờ. Cô gái chỉ vào thằng bé và khẳng định với bà rằng đó là cháu nội của bà. Bà lo lắng, bán tín, bán nghi: Thằng con trai của bà chưa bao giờ nhắc tới đứa bé này. Bà cũng chưa bao giờ gặp mặt “cô con dâu” này. Vậy thì làm sao bà có thể dễ dàng chấp nhận cháu nội được.
Thấy bà tỏ ý ngần ngại, mẹ thằng bé ra vẻ bất cần:
- Bác không muốn nhận cháu đích tôn thì thôi vậy. Cháu cũng không ép. Cháu sẽ đưa thằng bé ra ga, đặt ở đó, thể nào chẳng có người nhặt về nuôi. Sau này nhỡ có chuyện gì với nó, bác đừng trách cháu đấy.
Nghe cô ta nói vậy bà cáu lên nói to:
- Cô là mẹ nó, sao cô có thể xử sự một cách nhẫn tâm với con mình như vậy.
Cô ta lạnh lùng:
- Cháu chẳng có cách nào khác. Cháu đâu có muốn vậy.
Dứt lời, cô ta đặt thằng bé xuống giường, quay gót, bước nhanh ra cửa. Bà cụ sợ quá, vội túm tay cô ta lại. Cô ta thản nhiên nói:
Cháu đã chạy mất đâu. Thằng bé đói rồi, cháu gửi tạm nó ở đây, để đi mua cho nó hộp sữa. Bác cứ nghĩ kỹ đi. Cháu quay lại và đưa nó đi ngay.
Thằng bé oà khóc với theo mẹ nó. Nó có biết đâu rằng, sau lần đó, mẹ nó đã không thèm quay lại với nó nữa.
Bà bế thằng bé dỗ dành. Nghĩ đến thái độ và lời lẽ của mẹ thằng bé, bà thương nó quá chừng: “Thật tội nghiệp cho cháu quá, sao cháu lại có một người mẹ nhẫn tâm đến như vậy”.
Cuộc sống của bà từ lúc có thằng bé quả là vất vả. Bà bận rộn hơn trước nhiều. Đúng là “Bận như con mọn”. Ở cái tuổi xế chiều như bà, câu nói đó càng không sai chút nào.
Nhưng lạ thay, từ khi có thằng Cún, bà không ốm đau như trước nữa, cũng không có lúc nào để mà buồn chán bi quan. Có lẽ, chính cái vất vả, chính cái bận rộn kia đã đem lại niềm vui và đem lại sức sống cho bà. Bây giờ, bà không cần quan tâm xem nó có phải đích thực là cháu nội của bà không. Bà chỉ biết là, bà yêu nó. Yêu nó hơn chính cả bản thân bà. Còn thằng Cún, nó rất cần có bà. Bà cầu mong sao mẹ thằng bé đi càng xa, càng tốt, đừng bao giờ trở lại đây để chia rẽ tình cảm của hai bà cháu.
Từ khi có thằng Cún, mỗi lần vào thăm con trai trong trại giam, là một lần bà mang theo hàng tá những câu chuyện xoay quanh thằng bé để kể cho con nghe. Bà biết nó ở trong tù sẽ lạnh lẽo lắm, sẽ cô đơn, buồn chán lắm và đặc biệt thời gian “một ngày trong tù bằng nghìn thu ở ngoài”. Vì vậy, bà đã chụp không biết cơ man nào là ảnh của thằng Cún để gửi vào cho con trai. Bà mong, những tấm ảnh này sẽ làm cho con bà có cảm giác bớt đi những ngày dài ảm đạm trong tù. Bà mong con bà sớm mãn hạn tù để trở về đoàn tụ gia đình.
Thế nhưng, giờ đây mẹ thằng Cún đã nhăm nhe sẽ về đưa thằng Cún đi. Bố nó thì chưa được ra tù. Bà sẽ lại một mình đơn độc.
Video đang HOT
Không! Không thể thế được. Bà phải cho mẹ nó biết rằng, bà có đủ lý, đủ tình để giữ lại thằng bé. Mẹ nó là người sinh ra nó thật đấy nhưng không phải là người mẹ tốt, không xứng đáng được nuôi nó nữa. Và bà quyết định làm một việc mà trước đây bà nghĩ là không cần. Đó là việc đưa thằng cún đi xét nghiệm ADN xem nó có cùng huyết thống với bà không. Bà lẳng lặng tìm hiểu mọi khía cạnh liên quan đến việc này và bà biết bà cần phải làm gì. Theo đó, bà sắp đặt một kế hoạch đi thăm con trai và nhổ một vài cọng tóc có gốc của con trai như đã được hướng dẫn.
Vậy là bà đã thành công trong việc lấy mẫu của con bà để đưa đi xét nghiệm quan hệ cha – con với thằng Cún. Bà định bụng sau khi xét nghiệm xong, nếu thằng Cún là cháu nội của bà, bà sẽ công khai tuyên bố kết quả này. Và không đời nào bà chịu nhường quyền nuôi dạy cháu nội của bà cho người mẹ tệ hại kia.
Nhưng nếu kết quả ngược lại, bà sẽ coi như không có chuyện xét nghiệm gì hết. Thằng Cún vẫn sẽ là cháu bà. Chính mồm mẹ nó đã công nhận điều đó khi đưa nó đến với bà còn gì. Tuy vậy, nói gì thì nói bà vẫn mong một kết quả xét nghiệm với kết luận: Thằng bé là cháu bà.
Bà lọ mọ cầm mẫu tóc của con trai, thuê xe ôm, cùng thằng Cún đến Trung tâm phân tích ADN và Công nghệ Di truyền.
Bây giờ thì bà yên tâm lắm rồi. Kết quả xét nghiệm đã đúng như bà mong muốn. Bà vô cùng phấn khởi. Người mẹ trẻ kia đừng mong gì lấy được thằng bé khỏi tay bà.
Theo VNE
Phía sau những lần thử ADN: Vợ sinh con trai hay... em trai cho tôi
Trời tuy tối nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra người đàn ông vừa bước ra khỏi xe đó là bố tôi. Lại một tiếng sập cửa nữa cũng của chiếc taxi đó. Một phụ nữ xuất hiện. Tôi sững sờ khi nhận ra đó là vợ tôi.
Người đàn ông trung niên ngồi điền vào tờ đơn xin xét nghiệm. Không hiểu có gì vướng mắc mà mãi vẫn không điền xong đơn. Sốt ruột quá tôi giục:
- Các mục rõ ràng vậy, sao anh điền đơn chậm thế?
Anh ta băn khoăn:
- Tôi không hiểu mục này phải ghi như thế nào?
Nói rồi anh chỉ vào mấy dòng: "Cần xác định quan hệ gì"
Tôi trả lời:
- Anh cần khẳng định mình là bố của cháu bé hay chú của nó hoặc anh của nó?
- Tôi thực sự chưa biết nó là con của tôi hay là em của tôi.
Tôi ngạc nhiên:
- Thế là sao, tôi chưa hiểu?
Anh ta lại nhíu mày:
- Nếu tôi và bố tôi trùng gen nhau thì có phân biệt được ai là cha của đứa trẻ này không hả chị?
- Phải phân biệt được chứ.
- Thế thì tôi đề như thế nào nhỉ?
Thấy anh quá lúng túng, tôi đề nghị:
- Nếu anh muốn tôi giúp thì anh nên nói rõ cho tôi biết hoàn cảnh cụ thể của anh
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu tâm sự:
- Thôi, đã đến đây, tôi cũng xin tâm sự thật với chị, mong Trung tâm giúp tìm ra sự thật.
Chuyện xảy ra cách đây 5 năm rồi. Hồi đó, sau khi lấy vợ khoảng dăm tháng, tôi được cử đi thực tập ở nước ngoài nửa năm. Khi tôi nhận được tin vợ tôi sắp đẻ con trai, cũng là lúc tôi chuẩn bị về nước. Tôi mừng thầm vì mình sắp lên chức bố. Tôi mua sắm cho đứa con tương lai của mình đủ thứ. Từ cái núm vú cao su nhỏ xinh, cho đến cái xe đẩy kềnh càng.
Tôi thực sự hạnh phúc khi ngắm nhìn đứa con trai đầu lòng của mình. Bố tôi đặc biệt yêu quý thằng bé. Là bố chồng mà chăm nom, săn sóc con dâu và cháu nội như ông, quả là hiếm thấy. Tôi thật sự kính trọng và cảm ơn ông. Tôi thấy yên tâm khi nghĩ đến ông, bởi tôi có cảm giác là đứa cháu nội này làm ông quên đi nỗi cô đơn vì goá vợ. Là con, ai mà chẳng mong cha mình được như vậy.
Nhưng rồi, sau một lần tình cờ tôi gặp cô bạn gái cũ ở quán cà fê trước cửa nhà. Tôi bắt đầu có cảm giác gờn gợn khó tả. Chẳng là, lần gặp ấy, sau vài câu xã giao cô ta cười nhạt và nói:
- Này, nghe nói vợ anh vừa sinh cho anh một đứa "em trai".
Tôi gật đầu:
- Đúng, vợ tôi mới sinh một thằng bé, hôm nào rỗi mời bạn đến chơi.
Tôi mời là mời vậy thôi chứ biết chắc là cô ta sẽ không đến. Bởi vì tôi biết, tôi đã chối từ tình yêu sâu nặng của cô ấy để đến với người vợ hiện tại của mình. Tôi biết, cô ấy vẫn hận tôi lắm. Trước khi chia tay tôi, cô ta còn nói một câu lấp lửng:
- Lấy vợ đẹp là bất hạnh, nhưng đàn ông các anh thì lại thích mua lấy cái bất hạnh ấy. Anh hãy nhớ lấy câu nói của em, rồi anh sẽ thấy, em không nói sai đâu.
Nghe câu nói lửng chừng của cô bạn cũ, tôi thấy như có điều gì đó không tốt lành đã xẩy ra với tôi. Tại sao lại cảnh báo là tôi sẽ gặp bất hạnh vì lấy vợ đẹp. Tại sao vợ tôi sinh con trai thì cô ta lại bảo là sinh em trai cho tôi. Rõ ràng là cô này nói năng vớ vẩn quá.
Anh ta ngừng một lúc suy nghĩ. Tôi liền xen vào và hỏi:
- Chỉ vì câu nói nhầm "con trai" thành "em trai" của cô bạn gái cũ mà anh nghi ngờ bố anh và vợ anh có quan hệ bất chính hay sao? Như thế liệu có oan cho họ quá không?
- Không phải vì vậy đâu cô ạ, khi nghe cô ta nói tôi chỉ nghĩ rằng do hận tôi nên cô ta mới ăn nói hồ đồ như vậy. Lúc đó tôi cũng có lăn tăn đôi chút, nhưng rồi cũng quên ngay. Đáng tiếc là sau đó chính tôi đã chứng kiến tận mắt cảnh bố chồng dắt tay nàng dâu vui vẻ bước vào nhà nghỉ.
Đó là cái lần sau khi tôi đi công tác từ thành phố Hồ Chí Minh ra. Lần ấy theo dự định tôi phải đi thành phố Hồ Chí Minh hai tuần. Tôi đã hoàn thành sớm công việc và về trước dự định vài ngày. Tôi muốn dành sự bất ngờ cho vợ nên không báo ngày giờ về. Xuống sân bay tôi được một lái xe mời lên xe, trên xe đã có một khách đang chờ sẵn.
Taxi đưa chúng tôi đến một nhà nghỉ rất yên tĩnh ở quận Tây Hồ. Người lái xe bảo tôi ngồi chờ trong xe và đưa người bạn đồng hành của tôi vào nhà nghỉ. Tôi sốt ruột, ngửa người trong xe nhắm mắt, chờ đợi...
Bỗng có tiếng sập cửa xe ngay cạnh xe tôi. Tôi giật mình ngó ra. Trời tuy tối nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra người đàn ông vừa bước ra khỏi xe đó là bố tôi. Tôi co người lại theo dõi. Lại một tiếng sập cửa nữa cũng của chiếc taxi đó. Từ phía cửa đối diện một phụ nữ xuất hiện với bộ cánh màu xanh. Tôi sững sờ khi nhận ra đó là vợ tôi.
Cô ta diện bộ váy màu xanh nhạt mà tôi rất thích. Trời ơi! Họ đến đây làm gì? Tim tôi đập thình thịch, nín thở quan sát hai người. Họ nắm tay nhau cười nói vui vẻ và dắt nhau vào nhà nghỉ. Họ vào nhà nghỉ làm trò gì?.. Tôi không dám nghĩ xa hơn nữa.
Tôi quá bàng hoàng: Ước gì tôi vừa nhìn nhầm, ước gì đây chỉ là cơn ác mộng. Tôi nhắm mắt lại và cố tĩnh tâm... Vài phút sau người tài xế quay lại, vừa mở cửa xe anh ta vừa nói:
- Chà! Anh có nhìn thấy đôi tình nhân mới đi vào không? Cọc cạch cứ như là bố với con gái vậy.
Tôi cố trấn tĩnh nói với lái xe:
- Tôi không quan tâm tới những chuyện đó, anh hãy cho xe chạy thật nhanh, tôi mệt lắm rồi.
Tôi muốn về thật nhanh với một niềm hy vọng mong manh là nhìn thấy vợ và con tôi đang ngủ ngon lành trên giường. Hy vọng là, những người mà tôi vừa nhìn thấy không phải là những người thân thương của tôi. Tôi lao vào nhà như một cơn lốc. Than ôi ! trong nhà chỉ có thằng bé đang ngủ và cô giúp việc.
Tôi hỏi rất to:
- Cô đi đâu rồi?
Thấy thái độ khác thường của tôi, con bé sợ sệt:
- Cháu không biết ạ.
Tôi mở tủ treo quần áo, bộ váy xanh cũng biến đi cùng với chủ của nó. Thế là rõ quá rồi. Sợi dây hy vọng cuối cùng đã đứt. Cô ta đã bỏ con nhỏ để đi ngoại tình. Mà sao cô ta lại độc ác vậy chứ: Sao không nhằm vào một thằng đàn ông nào khác mà lại nhằm vào chính bố chồng. Máu trong người tôi sôi lên, tôi giật tấm ảnh cưới trên tường quật mạnh xuống đất. Thằng bé đang ngủ khóc ré lên. Mày khóc ư? Khóc to vào, mày hãy nói cho tao hay đi, mày là con tao hay là em tao. Trời ơi! Nhục nhã và ê chề quá....
Tôi cố nén đau đớn lấy lại bình tĩnh, nhưng không thể được. Tôi ý thức được rằng nếu cô vợ mà về nhà vào lúc này thì tôi sẽ bóp chết cô ta. Không thể kìm được cơn điên tiết, tôi lục tìm chìa khoá xe máy, định bụng sẽ phóng đến nhà nghỉ kia, làm cho tanh bành lên, rồi đến đâu thì đến. Nhưng khốn nỗi, tôi không thể nhớ nổi là mình đã cất chìa khóa xe ở đâu trước khi đi công tác. Tôi lục lọi, bới tung mọi thứ lên mà mãi vẫn không thấy. Nhưng cuối cùng tôi cũng đã tìm được.
Tôi băm bổ, lấy xe chạy ra cửa, định phóng đi thì chị gái tôi xuất hiện. Chị ngăn tôi lại và nói:
- Trời ơi ! đã xẩy ra chuyện gì làm em phát điên lên thế?
- Chị hãy để em đi đã. Rồi em sẽ nói chuyện với chị sau.
- Chị không thể để em ra khỏi nhà trong trạng thái điên cuồng như thế này được. Nếu còn thương chị, nể tình chị em, thì hãy nói cho chị biết đi. Chị sẽ giúp em. Thật may là con bé giúp việc đã kịp báo cho chị kịp đến.
Nghe chị tôi nói vậy, tôi đành phải đứng lại. Tôi không thể dấu chị được. Chị tôi cũng vô cùng đau đớn khi biết chuyện. Chị khóc lóc van xin, cầu mong tôi đừng làm điều gì dại dột. Tôi ôm đầu gục xuống cố trấn tĩnh. Tôi chỉ còn mỗi mình chị là người thân. Mẹ tôi đã sớm lìa đời, chị là người chị, đòng thời là người mẹ của tôi, chăm lo săn sóc tôi từ nhỏ. Bây giờ đây, bố tôi coi như cũng đã chết trong tôi.
Tôi không thể phớt lờ những lời khuyên của chị. Tôi nghe chị không làm chuyện gì ầm ĩ nữa. Nhưng tôi quyết tâm sẽ ra đi, đi càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt, khỏi cái nhà này, thoát nhanh khỏi sự thật quá phũ phàng này, trước khi người đàn bà hư đốn kia mò về. Tôi sẽ không thể bình tĩnh được nếu phải đối mặt với cô ta lúc này... Chị tôi không thể thuyết phục được tôi ở lại...
Từ bữa đó, lúc nào tôi cũng sống trong ác mộng. Tôi căm ghét và ghê tởm đàn bà. Tôi tránh xa họ như tránh những con hủi. Tôi hận cha tôi...
- Và bây giờ, sau 5 năm anh mới về thăm cha. Chắc anh vẫn sống độc thân? - Tôi khe khẽ hỏi anh.
Anh buồn rầu nói tiếp:
- Tâm trạng của tôi bây giờ khá hơn nhiều rồi chị ạ. Trời xui khiến cho tôi gặp được một phụ nữ, cô ấy không đẹp như vợ cũ của tôi, cũng không trẻ nữa, nhưng cô ta có những đức tính tốt đẹp mà tôi cần. Cô ấy đã trả lại cho tôi niềm tin đối với phụ nữ. Vừa rồi ông cụ ốm nặng, tôi về thăm định bụng cũng sẽ không nhắc lại chuyện cũ.
Thấy tôi ông đã nhạt nhoà nước mắt:
- Con đã về đây, vậy là bố thanh thản được phần nào. Bố không dám mong con tha thứ. Bố đáng bị trừng phạt vì những điều tệ hại bố đã gây ra. Sự trừng phạt lớn nhất đối với bố chính là sự lẳng lặng ra đi ngần ấy năm trời của con. Bây giờ bố chỉ xin con một điều: Con hãy cưu mang lấy đứa bé này. Bố đã đánh đổi tất cả để giữ lại nó, khi mẹ nó đi lấy chồng. Dù sao nó cũng là dòng máu của nhà ta.
Tôi đã gật đầu, nắm tay bố tôi. Tôi hết giận ông rồi. Lúc này, tôi chỉ thấy rất thương ông. Thú thật với chị, tôi không biết xưng hô thế nào với thằng bé. Tôi muốn nhờ xét nghiệm ADN để tìm cho nó một danh phận trong lòng tôi: Nó là con tôi hay là em trai của tôi?
Theo VNE
Cay đắng li dị vì lấy nhầm chồng nghiện rượu Đến tối, có tiếng taxi đỗ ngoài cổng, tiếng anh gọi lè nhè, Thư chạy ra, anh cõng con trai trên lưng, chân loạng quạng như con lăng quăng, đầu gục gặc bửa củi. "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", câu này ai cũng biết nhưng không phải ai cũng tin. Trong số ít người không tin có Thư. Bây giờ...