Bà nội từng chử.i em là con hoang, giờ lại đòi nhận cháu
Em năm nay 17 tuổ.i, đang học lớp 12. Em là con của một bà mẹ đơn thân. Mẹ sinh ra em khi mới 19 tuổ.i, và vì chuyện này mà bỏ dở con đường học hành, cho dù mẹ đã cố gắng thi đại học 2 năm liền mới đỗ.
Dù mẹ và người được coi là bố em từng thề non hẹn biển nhưng khi biết mẹ có thai, ông đã sợ hãi khuyên mẹ phá, nói rằng tuy yêu mẹ chân thành nhưng cưới bây giờ thì không được, vì bố mẹ nghiêm khắc lắm, mới vào đại học mà đã yêu đương kiểu này thì kiểu gì cũng chế.t với họ…
Mẹ em không muốn b.ỏ co.n, nên thấy bố sợ quá thì tự mẹ đi gặp ông bà để tự thú và xin được tạo điều kiện. Ông bà mắng mẹ rằng con họ rất ngoan, chỉ biết học hành, không thể có chuyện đó.
Thấy mẹ thề thốt, ông bà gọi con trai về hỏi ai là tác giả cái thai, nhưng oái oăm thay, bố em đã hèn nhát bảo không biết. Ông bà đã s.ỉ nhụ.c và xua đuổi mẹ em, khiến mẹ phải cầu cứu ông bà ngoại, nhưng chẳng ăn thua gì. Hai bên ông bà mắng chử.i nhau nhiều trận, cuối cùng chỉ mẹ em chịu thiệt. Bà nội chử.i mẹ em là kẻ hư hỏng dâm đãng, bảo đứ.a b.é trong bụng là đồ con hoang vớ vẩn, không phải má.u mủ nhà bà.
Em ra đời trong nỗi nhục của cả gia đình bên ngoại, nhưng đằng nào cũng nhục rồi nên ông bà ngoại chỉ có cách giúp con nuôi cháu. Em sống trong thiếu thốn cả về vật chất lẫn tình cảm từ người cha, từ họ hàng bên nội, lớn lên trong mặc cảm tự ti.
Nhưng vì thương mẹ, thương ông bà ngoại, để những người thương yêu nhất đến một ngày nào đó được mở mày mở mặt vì mình, từ nhỏ em đã có ý thức ngoan ngoãn hết sức, cố gắng khỏe mạnh, học giỏi. Và cho đến giờ, em luôn là học sinh xuất sắc nhất lớp, đạt giải trong các kỳ thi học sinh giỏi.
Video đang HOT
Nếu như em bị bên nội bỏ rơi vì không tin em là giọt má.u của họ thì em đã không hận như thế. 18 tháng trước, bố qua đời vì ta.i nạ.n giao thông, ông bà nội đã tìm đến nhà báo tin và ngỏ ý muốn em về chịu tang.
Đó là lần đầu tiên họ xin lỗi và nói rằng, từ lâu bố đã khẳng định em là con mình, nhưng bố đã có gia đình riêng nên họ đành im lặng. Dù hận nhưng nghĩa tử là nghĩa tận, cả nhà đã cho phép em về thắp hương cho người quá cố, nhưng chỉ thế thôi, rồi quay về. Sau đó cũng không thấy nhà bên đó liên lạc.
Gần đây, ông bà nội lại sang, nói muốn công khai thừa nhận em với gia tộc, trao quyền thừa kế của cháu đích tôn, nhưng em phải đổi họ (em đang mang họ mẹ). Mẹ kiên quyết không đồng ý, ông bà ngoại thì vô cùng giận dữ.
Còn em, em thấy cay đắng trong lòng. Họ từng coi em là con hoang cơ mà, từng không ngó đến em một lần ngay cả khi đã biết em là cháu. Nếu như bố không qua đời mà chỉ để lại 2 đứa con gái chính thức, họ có tìm đến em không? Họ cần kẻ nối dõi tông đường, trông coi hương hỏa chứ đâu có cần em?
Có lẽ, không bao giờ em tha thứ cho họ.
Theo TPO
Khó chịu khi bố chồng can thiệp quá vào đời sống riêng tư
Có lần bị mất tiề.n tôi cũng dám kêu ai, đồ đạc quần áo, các thứ trong phòng ông đều biết tôi để chỗ nào, lấy dùng một cách rất tự nhiên.
Chúng tôi kết hôn được một năm, cảm giác khó chịu, nhất là đối với bố chồng. Gia đình anh chỉ có duy nhất anh, nhiều người bảo tôi sướng vì sẽ được chiều, tôi cũng cảm nhận được thế, chả ai là tròn vẹn cả, được cái này mất cái kia.
Ngày làm đám cưới, sau khi mọi việc xong xuôi, tôi tranh thủ vào phòng nghỉ ngơi một chút cho đỡ mệt vì cả sáng đứng tiếp khách, mở cửa bước vào phòng thấy bố anh nằm ngủ trên giường tân hôn, trong đó tôi chưa được nằm lần nào. Nghĩ chắc ông cũng mệt, nhưng tôi hơi thắc mắc vì còn nhiều giường khác chứ đâu chỉ có mỗi giường vợ chồng tôi, tôi cũng lờ đi.
Ảnh minh họa: HH
Khoảng một tháng sau, vì chồng làm xa nhà, thỉnh thoảng mới về chơi một hai hôm nên tôi hay xuống chơi với anh. Lần đó tôi xuống chơi cũng lâu nên anh đưa tôi về nhà, cũng là nghỉ ngơi luôn. Về đến nhà tôi thấy phòng mình sáng, đi vào thấy bố chồng đang nằm xem tivi trong phòng, mặc dù nhà tôi có hai tivi. Tôi ngồi ở ngoài chán chê đợi ông ra để vào, vì ngại không muốn vào phòng khi ông chưa ra, lâu quá đến nỗi anh phải quát lên "Bố đi ra cho bọn con đi ngủ". Chần chừ một lúc ông mới ra.
Tôi chỉ nghĩ đơn giản ông xem tivi trong phòng vì màn hình to, cũng hơi khó chịu một chút. Rồi về sau, hễ tôi ra ngoài là ông lại vào phòng tôi, nhiều lần đồ đạc trong phòng bị đảo lộn hết, mỗi ngày tôi càng thêm khó chịu. Tôi không thích như vậy, không thích ai can thiệp quá vào đời sống riêng tư của mình, cũng tránh những mập mờ giữa bố chồng con dâu. Tôi nói với chồng không thích bố vào phòng, anh chỉ nghe chứ không nói lại với bố mẹ, thậm chí tôi còn nói với chị con nhà bác, chị có nói lại với bà, mà bà chẳng nói gì với ông. Việc đó vẫn diễn ra cho đến tận giờ.
Có lần bị mất tiề.n tôi cũng dám kêu ai, đồ đạc quần áo, các thứ trong phòng ông đều biết tôi để chỗ nào, lấy dùng một cách rất tự nhiên, đến cái cốc uống nước của tôi trong phòng ông cũng lấy ra dùng rồi làm vỡ. Có lần vào phòng tôi, chẳng biết ấn khoá thế nào cửa sập vào, không mở được ra, chìa khoá để trong phòng, cuối cùng phải phá cửa. Cứ ngỡ chồng sẽ nói bố không vào hoặc cần gì thì hãy vào, nhưng đâu vẫn đóng đấy.
Ngoài ra, trong bữa cơm, nếu có cá là y như rằng ông dầm nguyên đầu cá vào bát nước chấm, vừa tanh vừa không có chỗ để chấm thức ăn, tôi chẳng bao giờ chấm thức ăn gì cả. Nước canh tôi không cho mì chính là lại làu nhàu "Chả có cái mẹ gì cả", rồi đứng phắt dậy, ném đũa xuống mâm cơm. Lại nữa, ông chuyên mặc quần sooc ngắn, thói quen của ông là ăn cơm thu cả 2 chân lên ghế, làm tôi vừa thấy ngại vừa không dám nhìn, chỉ biết gục mặt xuống ăn.
Tôi hay mua đồ về chế biến các món để ăn, một phần vì đang có bầu và phần để cho ông bà thưởng thức, nhưng cứ nấu lên ông lại kêu "Kinh bỏ mẹ", rồi vẫn ăn hết thậm chí còn ăn khỏe hơn tôi. Ông luôn chê tôi nhà quê, trong khi đó tôi là gái phố, bố là chủ xây dựng còn mẹ kinh doanh; nhà chồng là phố núi, ông bà không có lương. Tôi luôn im lặng trước những câu nói của ông, không dám nói lại vì sợ mọi người bảo cãi láo. Nhiều lúc ấm ức, tủi thân chỉ biết nằm trong phòng nước mắt ngắn nước mắt dài.
Tôi nói tất cả những suy nghĩ của mình với chồng nhưng anh không nói gì cả, mỗi lần tôi động đến là anh lại lảng sang chuyện khác. Các bạn bảo tôi phải làm sao, có phải tôi quá kỹ tính hay bố anh quá vô tư? Thưc sự mọi hành động của ông làm tôi rất khó chịu.
Theo VNE
Em đã lên giường với sếp chẳng khác gì gái Em biết, lên giường ngủ với kẻ khác khi đang yêu chẳng khác gì một con đĩ. Nhưng em đang lấy sai lầm trước đó làm bài học đắt giá cho mình để không bao giờ tái phạm. Gửi cho chị Lâm Tường Khánh Linh điều mà chị thực sự muốn nghe lúc này trong bài "Tình em không có nhưng nghĩa với...