Bà nội lên thành phố thăm chắt ngoại, còn gói đồ thừa về nên mẹ chồng coi thường…
Vài năm sau nhớ về bà nội tôi không khỏi rơi nước mắt, bà nội cả đời cực khổ nuôi dưỡng cả 5 người con khôn lớn trong đó có cha tôi. Tôi là cháu gái út trong gia đình lại cộng thêm cha tôi bị tật nguyền, mẹ tôi bỏ tôi đi nên bà nội là càng yêu thương tôi.
ảnh minh họa
Tôi tên là Tiểu Tuyết, sinh ra ở một vùng nông thôn ở Hà Bắc, gia đình cha có 5 anh em, cha tôi là con út, ông bà nội đều dựa vào công việc làm đậu hũ gia truyền để nuôi lớn 5 anh em cha, mặc dù cuộc sống không giàu có gì nhưng cũng có thể xem là đủ ăn. Các anh em của cha cũng đều thành gia lập thất có cuộc sống hạnh phúc, riêng gia đình tôi có chút đặc biệt. Năm tôi lên 5, cha đi phụ hồ cho người trong thôn, không may gặp sự cố ngoài ý muốn, làm chân ông bị tật nguyền suốt đời. Cuộc sống gia đình đã khó khăn nay càng khó khăn hơn, một năm sau mẹ tôi ly hôn với cha, từ đó tôi trở thành trẻ mồ côi mẹ.
Khi tôi lên tiểu học đều là bà nội đưa tôi đi học rồi đón về nhà, trong số những người đưa đón học sinh đi học, bà là người cao tuổi nhất nhưng luôn là người đến sớm nhất. Mỗi ngày sau khi tan học, bà nội tôi đều cùng tôi chơi đùa, bà hay dành dụm tiền cho tôi mua đồ ăn vặt. Buổi tối khi tôi đã ngủ say, bà thường ngồi bên cạnh may lại quần áo hay cặp sách bị rách hỏng của tôi. Không ít lần tôi ngủ được 1 giấc tỉnh dậy vẫn thấy bà đang ngồi khâu khâu vá vá bên cạnh. Nhìn thấy tôi tỉnh dậy bà nội liền vỗ về tôi, đắp lại chăn cho tôi, cho tôi cảm giác ấm áp, dù cho mẹ bỏ tôi mà đi thì tôi vẫn còn tình yêu của bà.
Mặc dù gia đình bà nội rất nghèo nhưng tấm lòng bà vô cùng bao la, bà thường hay cho những người ăn xin qua đường chút đồ ăn, có lúc bà nhìn thấy những đứa trẻ bị lạnh liền lấy áo khoác mình đang mặc trên người đưa cho họ, bà thường nói việc đó không lớn lao gì chỉ là nhìn những đứa bé bị lạnh bà rất đau lòng.
Thời gian trôi qua nhanh như gió thổi, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ở lại thành phố tìm việc làm rồi kết hôn với một anh chàng thành phố rồi sinh con. Khi con trai tôi đầy tháng, bà nội từ quê đến thăm chắt ngoại, bố mẹ chồng tôi đặc biệt đặt chỗ ở một nhà hàng lớn để tiếp đón bà. Nhưng bà từ nhỏ đã sống ở quê, có những dụng cụ ăn bà chưa từng đụng đến nên không biết sử dụng thế nào. Mẹ chồng tôi lúc đó cũng có chút xem thường bà, nói chắc là bà chưa được ăn những món ăn cao cấp như này bao giờ, nếm thử chút đi không lại hối tiếc, nghe vậy tôi rất đau lòng, định đứng lên nói cho ra nhẽ thì bà tôi kéo tôi ngồi xuống.
Bữa tối vẫn diễn ra như bình thường cho đến khi kết thúc bữa ăn, chuẩn bị rời đi thì bà nội tôi xin phục vụ một hộp nhựa đóng gói tất cả đồ ăn thừa mang về, mẹ chồng tôi thấy vậy liền nói: “Cụ ơi, cụ lặn lội từ xa đến, tý nữa còn phải ngồi xe về, những đồ ăn này làm sao mà mang theo được, hơn nữa đây toàn là đồ ăn thừa, đã không còn tươi ngon nữa, nhà chúng tôi ra ngoài ăn chưa bao giờ mang thức ăn thừa về”. Bà nội vẫn cứ mặc kệ những lời mẹ chồng tôi nói tiếp tục đóng gói thức ăn thừa.
Tôi tiễn bà nội về trước rồi mẹ chồng tôi mới đi thanh toán, nhưng lúc thanh toán phục vụ nói bà cụ lúc nãy đã thanh toán rồi, tất cả hết 5,8 triệu đồng, mẹ chồng tôi nghe xong vô cùng sững sờ, hối hận vì mình gọi quá nhiều đồ ăn, còn dùng thái độ không tốt đối xử với bà cụ. Bà ngay lập tức đưa 6 triệu cho tôi, bảo tôi và chồng đuổi theo bà nội.
Tôi cuối cùng đã đuổi kịp bà nội ở bến xe, đưa tiền cho bà còn biểu đạt lời xin lỗi của mẹ chồng tôi đến bà, nhưng bà nội tôi chỉ hiền từ đáp lại: “Cháu á, sau khi cưới, những ngày tháng sống chung với gia đình chồng không mấy dễ dàng, bà già rồi, không thể chăm sóc cho cháu suốt đời được, cha mẹ chồng cháu mặc dù tư tưởng có chút không giống như chúng ta nhưng họ là những người sẽ chung sống với cháu lâu dài, đừng vì những chuyện nhỏ nhặt mà làm mất hòa khí, cái gì nhịn được thì cứ nhịn như thế cả nhà mới có những giây phút vui vẻ bên nhau”.
Video đang HOT
Nhìn bóng nội bước đi xa, tôi và chồng đề không kìm được nước mắt.*Mẩu truyện ngắn sáng tác nhằm đưa đến độc giả những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống, con người và cách đối nhân xử thế trong xã hội.*
Theo ĐKN
Lúc hấp hối vợ nói: 'Hãy cưới em gái em', chồng quyết không chịu nhưng đêm đó thì...
Yêu nhau tận 5 năm 2 vợ chồng anh mới quyết định đám cưới, cứ nghĩ họ sẽ có 1 kết thúc viên mãn và 1 cuộc sống hạnh phúc nhưng tai họa lại bất ngờ ập xuống.
Sao...em lại ngồi trong này? - Ảnh Internet
Sau khi cưới, anh chị đều muốn sinh con ngay nhưng khi đi khám sức khỏe, bác sĩ lại nói:
- Chị nhà bị ung thư dạ dày không thể mang con lúc này mà điều quan trọng bây giờ là phải chữa trị căn bệnh trước.
Vợ chồng anh nghe tin như sét đánh ngang tai, trong khi chị tuyệt vọng chỉ muốn chết đi cho rồi thì chính anh là người vực dậy tinh thần của vợ, anh nói:
- Nhất định anh sẽ kiếm tiền chữa trị cho em, rồi em sẽ không sao đâu mà.
Chị ôm chặt lấy chồng bật khóc:
- Sao cái số vợ chồng mình lại khổ thế này cơ chứ.
Anh an ủi:
- Không sao, miễn chúng ta vẫn còn bên nhau dù có thế nào anh vẫn thấy vui, anh không sợ khó sợ khổ chỉ sợ vợ chồng không đồng lòng thôi.
Vậy là từ đó, anh vừa làm việc cật lực vừa chăm sóc vợ tận tụy, chị nằm viện 2 tháng mà anh đã gầy đi 5 cân.
Sau đó, cô em gái chị từ nam cũng ra đây để giúp anh rể chăm sóc chị gái. Nhờ em vợ mà anh mới có chút thời gian nghỉ ngơi. Nhưng nhiều lần điều trị hóa chất đau đớn, chị đã có ý định tự tử. Biết được vợ như vậy, anh từng nói:
- Nếu em làm thế anh cũng sẽ chết theo em đấy biết chưa? Đừng ngốc nghếch như vậy.
Chị nhìn anh rất thương anh nhưng không biết làm sao cho chồng đỡ khổ. Cho đến 1 thời gian sau, chị dù được tận tình cứu chữa nhưng không thể qua khỏi. Lúc hấp hối, thấy chồng quỳ xuống khóc lóc. Chị nắm tay anh mỉm cười:
- Cảm ơn anh vì đã cho em được làm vợ anh, cuộc đời này được sống cùng anh là em đã mãn nguyện lắm rồi, thực sự nếu có kiếp sau em vẫn muốn làm vợ anh.
Anh òa khóc tức tưởi:
- Anh sẽ không lấy ai ngoài em, em không được bỏ anh lại.
Chị mỉm cười:
- Số phận đã an bài rồi, anh đừng cố chấp nữa, hãy cưới em gái em nhé.
Anh nghe vậy thì sốc ngất:
- Em đừng nói linh tinh nữa, anh không thể làm được, anh chỉ có 1 người vợ là em.
Chị dùng hết sức lực còn lại năn nỉ anh:
- Anh hãy cưới em gái em..nó sẽ giúp anh bớt cô đơn..có như thế em mới yên tâm mà nhắm mắt.
Nhưng anh nhất quyết lắc đầu, chỉ 5 giây sau chị đã trút hơi thở cuối cùng trong sự đau đớn vô cùng của người chồng.
Đêm hôm đó, sau khi chôn cất vợ xong, anh mệt mỏi bước vào phòng, nào ngờ thấy bóng người phụ nữ đang ngồi trên giường, anh hoa mắt lao vào:
- Em..vợ ơi.
Thì chợt nhận ra mình đã nhìn nhầm, anh vội buông tay:
- Sao...em lại ngồi trong này?
Cô em vợ quay ra nhìn anh đáp:
- Chị em đã phó thác chuyện đó cho em và anh, chúng ta không thể để chị chết không nhắm mắt như vậy được, từ hôm nay em sẽ trở thành vợ anh. Em sẽ thay chị gái chăm sóc cho anh.
Anh kéo cô em vợ đứng dậy:
- Em điên à? Đi ra ngoài, đi nhanh.
Nhưng cô em vợ cương quyết nói:
- Em không điên, em không đi đâu hết, em sẽ làm theo di nguyện của chị gái để lại.
Anh vò đầu bứt tai, anh phải làm gì cho đúng bây giờ? Dẫu biết vợ vì lo lắng cho mình mới làm thế nhưng anh hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện này.
Theo PNSK
Không ngờ trong thâm tâm, mẹ tôi luôn nghĩ bà nội là người xấu xa như vậy Mẹ tôi vẫn một mực bảo vệ ý kiến của mình. Riêng bà nội chẳng nói được gì, cứ đứng nhìn tôi và mẹ to tiếng rồi nước mắt lưng tròng. Tôi đã hơn 30 tuổi nhưng vẫn độc thân. (Ảnh minh họa) Tôi đã hơn 30 tuổi nhưng vẫn độc thân. Từ nhỏ, tôi mồ côi cha. Mẹ tôi đi lấy chồng,...