Bà nội “ham vui”
Ba cháu nói, bà nội có bạn trai cũng không sao, miễn là ông bạn kia không có vợ. Thế rồi má cháu “điều tra”, phát hiện ra vợ của ông kia đang ở nước ngoài với con gái.
Chú Ti Vi ơi,
Nhà cháu đang yên vui thì xảy ra một chuyện làm cho bầu không khí như bị áp suất thấp.
Ông nội cháu đã mất cách đây mười năm. Còn bà nội cháu, năm nay gần 65 tuổi, nhưng rất năng động, trẻ trung. Khi về hưu, bà tham gia các hoạt động dưỡng sinh, làm thơ… nên bà luôn vui vẻ, bận rộn và mạnh khỏe.
Gần đây, bà cháu có một ông bạn cùng tuổi. Hai người rất thân nhau, cùng đi tập thể dục, ngâm thơ… và hay chụp hình chung đưa lên “phây búc”. Thế là má cháu rất bực mình, nói bóng nói gió, rằng già rồi mà còn ham vui.
Không dám nói với bà nội, má cháu méc ba. Ba cháu cho rằng chuyện nhỏ, tuổi nào mà không có bạn bè. Nếu bà nội có bạn trai cũng không sao, miễn là ông bạn kia không có vợ.
Vậy là má cháu “điều tra” phát hiện ra vợ của ông kia đang ở nước ngoài với con gái. Má cháu yêu cầu ba phải nói bà nội dừng lại.
Ba cháu nói mệt quá, chuyện người lớn, không xen vào. Vậy là ba má cháu giận nhau.
Chú thấy thế nào, ba má cháu ai đúng?
Video đang HOT
Cháu nội hoang mang
Bà nội rất hay chụp hình đăng Facebook cùng bạn trai của bà. Ảnh minh họa
Cháu nội hoang mang thân mến,
Khi còn trẻ, gần như mỗi người trong chúng ta đều có một hai người bạn khác giới rất thân theo đúng nghĩa bạn, không dính vào yêu đương. Chúng ta đều thích tình bạn ấy, vì nó mở cho ta một cánh cửa chân thực và công tâm nhìn vào nửa còn lại của thế giới. Người bạn ấy nói cho ta biết tâm lý của cái giới mà họ mang. Khi ta buồn khổ vì người yêu, cũng người bạn ấy an ủi và cho ta động lực để liều mạng mà yêu tiếp.
Rồi hầu như chúng ta đều mất đi người bạn khác giới ấy, do vợ hay chồng ta quá ghen, do công việc bận quá, do đứa con mới sinh nó quấy quá… Khái niệm bạn bè khác giới trong sáng bị mất đi, người ta mặc định đã có vợ (hay chồng) là chỉ có chồng (hay vợ) là kẻ khác giới duy nhất mà ta được chở đi ăn uống, đàn đúm, bàn bạc chuyện công/tư.
Chú nghĩ rằng bà cháu với ông cụ kia nhiều phần là bạn bè khác giới theo đúng nghĩa bình thường. Nếu có gì mờ ám thì họ đã không đưa hình lên Facebook; và nếu có gì không trong sáng thì vợ con của ông cụ kia đã phản ứng rồi. Thời này gần như ai cũng có ngàn mắt ngàn tay, chuyện gì xảy ra là biết ngay lập tức…
Cháu kể ông nội cháu mất khi bà nội 55 tuổi, là cái tuổi mà ta đọc báo thấy các diễn viên nước ngoài còn đi bước nữa, bước nữa, lại bước nữa. Thế mà mười năm sau, bà nội cháu mới có một người bạn, lại cũng chưa có gì để khẳng định đó là bồ bịch… mà đã bị má cháu coi là “ham vui”, thì kể ra má cháu tuy là con dâu nhưng lại có phần khắt khe đúng kiểu “mẹ chồng” cổ hủ.
Còn trường hợp đó là bồ bịch thì sao? Chính ba cháu cũng nói chẳng sao cả, miễn các cụ không vi phạm luật hôn nhân và gia đình. Thế nhưng, vì sao mẹ cháu là con dâu mà lại cứ như dồn mọi người vào chân tường, bắt chồng phải đấu tranh quyết liệt với mẹ chồng trong một chuyện rất cần tế nhị như thế? Chú chịu không hiểu được…
Chú cũng đồng tình với ba cháu rằng đó là chuyện của người lớn, không nên xen vào. Chú đang tưởng tượng bà nội cháu nếu bị “phê bình” hẳn sẽ chán ngán lắm. Còn gì mệt mỏi hơn là ta nuôi con đến lớn, nó đi lấy vợ, vợ nó đã “cướp” mất con trai ta, nay lại trở thành… mẹ ta; xét nét, điều tra, và bắt chính con ta chống lại ta! Bố cháu sẽ không thể quên được việc mẹ cháu làm tổn thương bà nội cháu. Cháu lớn rồi nên hãy nói nghiêm túc với mẹ về điều đó.
Cuối cùng, nếu mẹ cháu thấy chướng thì mẹ cháu có thể dọn ra ở riêng. Còn thì hãy để yên cho bà nội cháu hưởng một tuổi già tự do và vui vẻ, không phải làm dâu lần nữa.
Stress khi về quê chồng
Sau ít ngày đưa con trai về quê chơi với ông bà nội, Nhã than cô bị stress.
Một ngày đẹp trời, Nhã hẹn tôi đi ăn trưa tại quán phở cuốn nổi tiếng kèm câu nhắn nhủ: "Hôm nay em phải ăn cho đã, mai đưa con về quê nội chơi một tuần rồi! Dưới quê không có gì, thèm món ngon lắm".
Tôi vội vàng xử lý chồng tài liệu trên bàn cho kịp giờ hẹn Nhã. Mười hai giờ trưa, phóng xe bon bon trên đường, tôi thầm nghĩ, lâu rồi không gặp Nhã từ ngày bạn có bé Đậu, cũng phải 2 năm rưỡi rồi, chắc sẽ nhiều trải nghiệm thú vị để "xả" lắm đây.
Hai chị em kể chuyện trên trời dưới biển, Nhã khoe, kể từ ngày có thằng Đậu, bên nội bớt gây chuyện hẳn, Nhã không còn áp lực về chuyện sinh cháu trai đầu lòng cho ông bà nội nữa.
Tôi mừng cho Nhã, bởi khi lấy chồng, nàng hay gọi điện than thở với tôi chuyện nhà chồng giục có con, cứ dăm ba tuần lại gọi điện nhắc khéo. Mà càng áp lực, càng khó nên chuyện! Mãi sau một năm nàng mới có em bé. Sinh con mà cảm giác như... thoát được nợ vậy!
Chúng tôi tạm chia tay sau bữa ăn trưa ấy, hẹn nhau sau khi Nhã xong việc thì rủ cả hội chị em chơi cùng gặp mặt một bữa ra trò.
Con dâu nghĩ sinh con trai, bà nội sẽ không gây áp lực nào nữa (ảnh minh họa)
Một tuần về quê, Nhã có vẻ rảnh rỗi vì bên nội chỉ xúm xít vào quan tâm cháu trai, thấy nàng thơ thẩn tối ngày chụp ảnh cập nhật Facebook, nào trời mây, hoa lá, mổ lợn, giết gà... cái gì nàng cũng đưa lên Facebook. Nhã cũng không quên dặn dò về cái hẹn, nhất định phải gặp nhau khi nàng về thành phố.
Thời gian trôi vèo, Nhã đã kịp hẹn hò hội chị em vào một chiều cuối tuần. Vẫn giữ nét hồ hởi như lần trước gặp tôi, có lẽ Nhã hạnh phúc lắm với những phút giây vui vẻ này. Nhưng vào chuyện, giọng Nhã trầm hơn, bớt... sức sống: "Em cảm giác như em sắp quay lại thời kì stress, không muốn gặp ai rồi đây!" - Nhã mếu máo.
Ai nấy ngạc nhiên nghe cô kể: "Em tưởng rằng sinh được cho nhà chồng thằng cháu đích tôn là khoẻ rồi. Nào ngờ, vừa về tới nhà mẹ chồng đã đon đả, thế bao giờ có kế hoạch thêm đứa nữa cho thằng Đậu có anh em cho vui! Em nghe mà muốn tắc thở!".
Nhã xìu kể tiếp: "Mẹ chồng em cũng chưa tha. Khi thằng Đậu chơi với bà, bà còn thì thầm vào tai, hỏi Đậu có thích có em bé không? Em đã lường trước tình cảnh này, nên trước khi về dặn đ dặn lại thằng Đậu rằng, nếu bà hỏi thì nói cháu ghét em bé. May quá con em nó nhớ lời mẹ nên đáp lại bà đúng như em dặn! Bà nội nghe xong, lặng đi mất một lúc!".
Nhã than với chúng tôi rằng, tuy cô thương và hiểu bà nội, nhưng thực tình thấy quá mệt. Nếu cô có đẻ thêm đứa con trai thứ hai đi chăng nữa, vẫn sẽ còn những câu hỏi khó đang chờ đón, còn lâu mới tới hồi kết. Từ bây giờ, với bé Đậu, cô sẽ phải đối đầu với vô số những câu hỏi về cách nuôi con, dạy con, trường lớp, học lực của con... Sức nào mà chuẩn bị hết đuợc những tình huống như cái câu "con ghét em bé" vốn chẳng hay ho gì...
Tiếng cầu cứu giữa đêm ở xóm tôi Vợ chồng đã về hưu, cháu nội cháu ngoại đều có, vậy mà cứ say xỉn, anh lại vác dao đòi chém chết chị. Còn chị, sau mỗi bận như thế lại chép miệng: "Cũng không sống bao lâu nữa". Tôi không biết người phụ nữ tên Tô Mẫn sau khi chất đồ lên xe sẽ đi đâu, làm gì, trở về sẽ...