Bà nội của cháu ngoại tôi
Người ta nói “bà con ngày một xa, sui gia ngày một gần” quả không sai. Khi hai bên gia đình bỏ bớt những điều tiếng, thông cảm, chia sẻ với nhau thì dâu, rể dễ sống, thuận hòa, con cái hạnh phúc.
Nói thật lòng thì lúc đầu tôi và chị sui cũng không “xuôi chèo mát mái” gì cho lắm. Cũng là người mẹ nên tôi hiểu nỗi niềm của chị. Chị đã lao tâm khổ tứ thế nào để lo cho con cái nên người. Nhưng lấy vợ xong, người sống chung, gần gũi với con lại là tôi chứ không phải chị. Chị cảm thấy mình bị mất mát quá nhiều.
Hoàn cảnh của chị thật đáng để cho người khác kính trọng. Cha mẹ mất cùng một lúc vì chiến tranh khi chị là con đầu vừa tròn 18 tuổi. Một mình chị phải bươn chải nuôi 5 người em. Chị làm đủ thứ việc để lo cho các em, rồi dựng vợ, gả chồng. Cũng may, chị gặp được người đàn ông tốt, đã nghiêng vai gánh vác gia đình cùng chị.
Xong bổn phận với đàn em thì tới lượt lo cho 4người con. Gánh nặng đó đâu phải ai cũng chu toàn được. Cả 4 con của chị được ăn học nên người rồi ra riêng, đi khắp nơi để lập nghiệp. Khi con cái đã yên bề, chị vẫn phải vất vả đồng áng, vẫn phải “bán lưng cho đất bán mặt cho trời” để dành dụm lo cho gia đình các con. Ở cái tuổi thất thập rồi mà chị vẫn phải ra đồng, lên rẫy, chi li, tằn tiện từng chút, chỉ để lâu lâu có chút gạo gửi cho đứa nầy, phụ chút tiền cho đứa kia. Lòng mẹ thật vô bờ bến.
Đáng tiếc là các cô con dâu của chị, trong đó có cả con cái của tôi, trẻ người non dạ không nghĩ đến tấm lòng của mẹ chồng, còn than thở, trách móc không thương cháu, không bỏ ruộng làng đề vào Sài Gòn giữ con giùm. Tôi nói với con gái tôi: “Ông bà không có bổn phận đó. Đã lớn, có chồng, con rồi thì hãy tự lo liệu chuyện gia đình mình. mẹ chồng con nuôi con khôn lớn đã quá vất vả, giờ có nhờ cậy được đứa nào? Mẹ chồng đã không bắt lỗi, bắt phải thì thôi, sao còn trách móc”.
Video đang HOT
Tôi cũng từng cảm thấy mất mát như chị khi con gái duy nhất của mình lấy chồng. Nhưng nhìn lại mình, tôi cũng biết ơn chị. Nhờ chị nuôi dạy mà tôi có được con rể biết điều, con gái tôi có người chồng tốt, các cháu tôi có người cha sống có trách nhiệm.
Ăn trái phải nhớ kẻ trồng cây. Khi tôi bệnh, con rể một tay ra vào bệnh viện chăm sóc. Trong suy nghĩ của tôi vụt lên hình ảnh chị, đáng lẽ chị phải là người được chăm sóc chứ không phải tôi.
Năm tháng đi qua, có thêm cháu, chúng tôi đã hiểu nhau hơn, biết chia sẻ, bỏ bớt cho nhau. Từ cuộc hôn nhân bằng mặt mà không bằng lòng, chúng tôi trân trọng những gì mình đang có.
Tôi ước mong các con tôi có điều kiện lo cho chị để tuổi già chị không còn phải vất vả. Tôi cũng mong tất cả các nàng dâu thương yêu mẹ chồng, biết đối nhân xử thế để vun vén hạnh phúc. Đó là đạo lý. Con người sống không biết đạo lý làm sao dạy con được, làm sao xứng đáng làm cha, làm mẹ?…
Theo VNE
Nhà chồng sắp cưới từng bắt tôi phá thai
Tôi là cô gái trong bài "Qua đêm với tình online dù đã đính hôn" , có một điểm ở chồng sắp cưới là anh ấy hay đánh tôi.
Vâng, tôi là người đã gửi tâm sự trong bài viết "Qua đêm với tình online dù đã đính hôn". Chồng tương lai của tôi đang có một điều kiện mà phải nói rằng rất nhiều cô gái muốn lấy anh ấy. Nhưng trong khoảng 5 năm trước thì khác. Tôi gặp anh trong khi anh thất nghiệp, dù trước đó anh cũng có công việc rất tốt với mức lương cao. Anh đến với tôi là một người rỗng túi. Chính vì điều đó, tôi đã không thể nào từ bỏ anh được. Tôi thương cho hoàn cảnh của anh, vừa thất nghiệp, vừa bị chính cha mẹ của anh bỏ rơi vì anh không làm ra đồng nào. Nhưng các bạn biết không, tôi tuy không phải con nhà giàu nhưng ít nhất tôi cũng được mọi người gọi là cô tiểu thư.
Tôi cố gắng cùng anh ấy vượt qua những khó khăn đó nhưng có một điểm là anh ấy hay đánh tôi. Anh ấy từng nhiều lần đánh tôi giữa nơi công cộng, tôi chỉ biết khóc và chịu đựng. Sau hai năm quen anh ấy, cả hai bên gia đình điều biết tôi có thai. Sau khi hai bên gia đình thống nhất sẽ tổ chức lễ cưới thì mẹ của anh ấy đã đưa anh đến nhà tôi để thông báo sẽ từ bỏ tôi, từ bỏ con của anh ấy và từ bỏ cháu của họ. Anh ấy chỉ biết đi theo sau lưng và không nói lời nào. Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì?
Tôi chỉ biết khóc và bỏ cái thai đó đi. Sau đó, tôi còn biết được mẹ của anh ấy nói với anh rằng nếu chúng tôi tự tổ chức đám cưới thì bà cũng sẽ không tham dự. Tôi không hiểu tôi làm sai điều gì. Vì tôi đã cố gắng cùng anh ấy trải qua những khó khăn hiện tại hay tôi đã có con với anh ấy mà họ đối với tôi như thế?
Nhưng rồi anh ấy lại đến xin tôi, xin gia đình tôi cho anh ấy một cơ hội để làm lại. Lúc này đây, tôi hiểu được rằng tôi không thể yêu anh ấy nhưng tôi vẫn chấp nhận cho anh ấy một cơ hội vì tình thương. Tôi và anh cố gắng tìm cho anh một công việc thật tốt. Tôi luôn động viên anh phải cố gắng vượt qua, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Nhưng có một lần vì liên lạc với anh không được nên tôi đã gọi về nhà anh ấy. Tôi gặp mẹ của anh ấy. Câu đầu tiên bà ấy nói tôi đừng rủ rê con bà ấy đi chơi nữa, hãy để con bà ấy lo làm ăn. Tôi thật không hiểu trong khi tôi cố dành dụm từng đồng để cho con bà ấy đi phỏng vấn, cố tìm kiếm công việc tốt nhất cho con bà vì bà không quan tâm gì đến con mà bà ấy lại có thể thốt lên câu đó.
Anh cũng chẳng an ủi tôi. Anh chỉ biết im lặng dù thật sự anh ấy rất quan tâm, chăm sóc tôi, vẫn rất thương tôi. Tôi không hề bác bỏ điều đó! Có khi anh ấy đã thốt lên với tôi rằng đừng bao giờ nhắc đến gia đình anh ấy nữa và dường như lúc đó với anh tôi là số 1. Tôi tuy không làm được gì nhiều nhưng tôi có thể khẳng định rằng nếu không có tôi, anh không thể nào có công việc như hiện nay. Cơ hội tôi cho anh là lễ đính hôn, dù trong lòng tôi thật sự chưa muốn và tôi cũng biết, tôi không yêu anh kể cả tôi đang rất toàn tâm toàn ý với anh.
Sau lễ đính hôn, khi mà tôi một lòng hướng về anh thì anh đã có người phụ nữ khác rồi. Chính anh cũng đã thừa nhận. Vậy là tôi sai sao? Và hơn thế nữa, trước khi tôi gặp người tôi yêu (người tình online) thì cha mẹ anh lại đến nhà tôi, đổ cho tôi những cái tội ở trên trời rơi xuống, bác bỏ mọi nỗ lực tôi làm. Anh, chồng sắp cưới của tôi chỉ biết hùa theo mà không bảo vệ tôi. Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì và có phải tôi sai không? Tôi cũng đã nhiều lần nói kết thúc, nhiều lần khuyên anh đi tìm người con gái khác có thể cho anh hạnh phúc trước khi tôi trao trái tim cho người khác kia. Nhưng anh không đồng ý.
Không lẽ chỉ có tình dục mới là của nhau sao? Tầm thường thế? Tôi và anh (người tình online) nằm chung một giường, gối chung một gối và thức trắng đêm trò chuyện cùng nhau. Như thế còn hơn là đã thuộc về nhau kia. Tôi biết anh có vợ và bất đắc dĩ, anh lừa dối chỉ để níu kéo tình cảm của tôi. Nhưng tôi có đòi hỏi gì đâu. Tôi khuyên anh nên về với vợ vì con của anh cần có cha. Như thế là tôi ich kỷ quá sao? Tôi nói tôi yêu anh nhưng không cần có anh bên cạnh. Tôi mong anh hãy là người có trách nhiệm, người sống có tình, có nghĩa. Tôi cũng khuyên anh không nên nói cho vợ anh biết, như thế sẽ làm cho chị ấy tổn thương.
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người trong gia đình anh điều biết. Anh không muốn tiếp tục như thế vì bao năm qua anh đã làm vợ anh khổ rồi. Anh muốn giải thoát cho chị ấy. Tôi lại sai à? Tôi còn khuyên anh rằng cuộc sống không chỉ có tình yêu, khuyên anh phải biết lo cho tương lai, khuyên anh nếu muốn chuyển mình thì phải trau dồi thêm kiến thức. Còn anh thì nói rằng tôi bây giờ mới là người cho anh nguồn động lực. Vợ anh khi biết chuyện cũng đã rất sốc, phải nhập viện. Anh bối rối và một lần nữa, tôi khuyên anh hãy ở bên vợ, lo cho chị ấy.
Tôi và anh quả là hư hỏng, ích kỷ thật, đã vội vàng trao trái tim mình cho nhau nhưng không đến nỗi ham muốn của lạ đâu các bạn ạ. Tôi bế tắc vì trái tim tôi chỉ dừng lại ở tình cảm của tôi dành cho anh nhưng tuyệt nhiên tôi không mộng mơ. Tôi luôn khẳng định với chồng chưa cưới và cả với anh rằng tôi không đủ mạnh mẽ để bước một mình nhưng cũng không quá yếu đuối để dựa dẫm một ai trên con đường đời. Tôi vẫn đang cố gắng cho tương lai của tôi, cố gắng nhất trong khả năng của tôi.
Tôi đã cố gắng kiếm tìm vù it nhất điều tôi nhận ra hiểu được cảm giác yêu một người như thế nào. Vậy các bạn cho tôi biết, tôi bắt đầu sai khi nào? Tôi đang sai ở mức độ nào? Tôi phải làm gì cho đúng đây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em và bóng tối Thật đấy! Em chưa bao giờ ghét bóng tối. Thậm chí, em còn nghĩ rằng, mình sinh ra là để sống trong bóng tối... Thế nên ngày anh bảo: " Mình làm tình nhân thôi em nhé, vì anh biết mình không thể yêu ai nhiều hơn cô ấy", em đã đồng ý. Em không để cho lý trí của mình kịp phân...