Bà ngoại mất để lại căn nhà 200m2, dọn dẹp xong tôi phát hiện bộ mặt thật của người bác dâu nhờ món đồ rẻ tiền bị lấy cắp
Không ngờ bà ngoại mới mất được 5 hôm mà bác dâu đã nóng vội đến mức phải “chôm” thứ đó ngay lập tức, mà nó chỉ ngang mớ sắt vụn chứ có giá trị gì đâu?!?
Ở đây có chị em nào thân thiết với ông bà ngoại hơn bố mẹ không? Chắc ít ai giống tôi, bố mẹ mất sớm nên có mỗi bà ngoại làm chỗ dựa. Ký ức của tôi về bố mẹ rất mờ nhạt, nhưng bà nuôi nấng tôi đến tận năm 20 tuổi nên mọi thứ về bà đều vô cùng thân thuộc.
Tôi chỉ mong sớm tốt nghiệp để đi làm báo hiếu bà ngoại, nhưng một buổi chiều cuối năm vừa qua, bà đột ngột ra đi sau giấc ngủ trưa khiến tôi suy sụp vô cùng. Vì dịch bệnh nên tôi không xuống thành phố học, may mắn được ở bên bà suốt một năm. Nhưng giây phút bà chìm vào giấc thiên thu, tôi lại đang ở ngoài đồng nhổ lạc, khi được hàng xóm gọi về tôi chỉ biết ôm bà khóc ngất…
Tôi còn một người bác ruột và một người cậu nữa, nhưng không ngờ bà để lại di chúc cho mỗi mình tôi! Bà âm thầm chuẩn bị di chúc từ vài tháng trước, đợt ốm nằm viện suốt nửa tháng, sau đó gửi ông trưởng xóm giữ cho an toàn. Bác và cậu ruột đã nhòm ngó tài sản của bà từ lâu, tuy ngoại không giàu có gì nhưng căn nhà 200m2 và miếng đất ruộng to đùng cạnh quốc lộ bán đi cũng ngang tiền tỷ chứ chẳng đùa. Nhiều lần 2 người ấy ép bà phải sang tên giấy tờ, viết di chúc để hết tài sản cho họ, nhưng bà kiên quyết gạt đi bảo chỉ để lại cho cháu ngoại mà thôi.
(Ảnh minh họa)
Thế là tôi trở thành mục tiêu bị căm ghét trong gia đình, là cái gai mà những người thân thiết ruột thịt muốn nhổ bỏ. Cứ mỗi khi nhà có giỗ hay hội họp đông đủ, bác và cậu luôn bóng gió những câu kiểu như “loại mồ côi mà cũng tham của”, “đứa không cha không mẹ mới tí tuổi ranh đã muốn tranh gia sản”. Rồi thi thoảng bác dâu còn độc mồm nói tai nạn ngày xưa lẽ ra tôi nên đi theo bố mẹ, chứ sống báo cô bà ngoại với họ hàng làm ai cũng thấy khổ.
Video đang HOT
Nghe những câu đó tôi tủi thân vô cùng, toàn trốn sau lu nước để khóc. Bà ngoại biết nên thương lắm, hay mua bánh trái an ủi tôi, rồi ôm ấp dỗ dành kêu tôi cứ học hành cho giỏi, nhất định sau này sẽ hạnh phúc hơn người. Cái gì tốt nhất ngon nhất bà cũng dành cho tôi, lúc đi học xa tôi chỉ mong đến cuối tuần để bắt xe về ngủ với bà.
Ấy thế mà bà lại bỏ đứa cháu gái thơ dại để ra đi ở tuổi 70… Tổ chức đám tang cho bà xong, bao nhiêu tiền viếng đều bị nhà bác ruột với cậu mợ lấy hết, chẳng để lại nửa xu cho tôi ăn cơm! Tôi cũng không trông mong gì ở những con người tham lam ấy nên quyết định dọn dẹp nhà cửa, quay lại thành phố kiếm sống nuôi thân.
Mất cả ngày để cất hết mọi thứ trước khi khóa cửa nhà lại, tôi bỗng phát hiện ra cái bếp ga nhỏ tôi mua tặng bà bằng tiền học bổng đã không cánh mà bay. Tìm khắp nơi không thấy, tôi nhớ là trưa hôm bà mất tôi vẫn bật nó để nấu cơm. Đúng lúc bác dâu sang đứng ở cổng lấm la lấm lét, tôi hỏi có chuyện gì thì bác khoanh tay hất hàm nói chuyện khá nhức đầu.
- Mày định bán nhà đi đấy à, sao dọn hết đồ thế kia?
- Cháu lên thành phố tìm việc vừa đi học vừa đi làm, nên định cất bớt đồ đi để cúng 49 ngày bà xong khóa cửa nhà lại.
- Kinh nhỉ, cứ như nhà của mình ấy cơ.
- Vâng, bà để lại cho cháu thì là của cháu mà.
- Ơ con này. Mày đừng có nghĩ thế là hay. 20 tuổi ranh thì ai cho sở hữu tài sản nhiều thế. Bác mày mới là con trai bà, mày biết điều thì trả lại nhà cho bọn tao! Ít ra bác mày thương còn để lại cho mấy triệu, chứ mày không nuốt được cái nhà này đâu nhé!
- Bác đừng nói thế, bà nghe thấy đêm lại về trách bác đấy. Mà kể cũng lạ, chả hiểu sao lại mất cái bếp ga con. Bán đồng nát cũng chả được mấy, không hiểu trộm cắp gì ngu thế cơ chứ.
Nói xong tự dưng thấy bà bác cun cút chạy về nhà. Tôi lén đi theo ngó thì phát hiện bà ấy giấu cái bếp ga trong đống rơm, tự dưng lôi ra xong chửi: “Tiên sư, cứ tưởng bếp đắt đỏ đáng tiền, hóa ra đồng nát à”. Tôi vọt ra giật lại cái bếp, tra hỏi xem bác ăn cắp lúc nào. Bà ấy ngoạc mồm ra gào lên kêu tôi vu oan giá họa, chả hiểu sao hơn 40 tuổi rồi mà cái nết xấu xa thế cơ chứ!
Thương mẹ mỗi tháng phải trả lãi 20 triệu, tôi cầu xin bà bán nhà trả nợ, thế nhưng phản ứng của chị dâu khiến cả nhà sốc óc
Lúc gia đình rơi vào bước đường cùng, mới biết bộ mặt thật của chị dâu.
Ngày hôm kia, mẹ gọi điện cho anh em tôi về, để họp gia đình gấp. Mẹ bảo hiện tại trong nhà không còn lấy một nghìn nào, nếu không được các con trợ giúp, chắc bà phải đi nhặt ve chai kiếm sống.
Chúng tôi kinh ngạc trước câu nói của mẹ, tại sao lại ra nông nỗi này? Mẹ nói từ khi bố tôi bị bệnh về não, không thể tiếp tục việc kinh doanh được nữa. Những khoản nợ mà bố vay để đầu tư vẫn chưa trả hết. Mẹ phải vay tiền chỗ này trả cho chỗ khác khiến cho số nợ ngày một tăng lên.
Hiện tại còn nợ hơn 3 tỷ, mỗi tháng bà phải lo 20 triệu trả tiền lãi. Nghe con số này anh em tôi đều choáng, không ai nói được lời nào. Một con số quá lớn với gia đình chúng tôi.
Không có tiền giúp bố mẹ, tôi đã khóc và cầu xin mẹ bán nhà gấp để trả hết nợ, sau đó ông bà sẽ qua nhà các con sống. Đó là phương án hữu hiệu nhất trong lúc này, thế nhưng chị dâu phản đối dữ dội.
Tôi thật không biết phải thuyết phục mẹ thế nào nữa? (Ảnh minh họa)
Chị bảo ngôi nhà này sẽ thuộc về con trai, con gái đi lấy chồng rồi không có quyền quyết định. Nếu ông bà mà bán nhà thì sau này anh chị sẽ không có trách nhiệm chăm sóc hay thờ cúng khi bố mẹ đã khuất.
Thấy chị dâu ăn nói quá quắt, cả nhà quay về phía anh trai, mong anh đứng ra dạy dỗ vợ. Thế nhưng anh lại thản nhiên nói: "Chị dâu các em nói đúng đấy, nhìn anh làm gì. Nợ nần của bố mẹ thì bố mẹ tự chịu chứ, sao bắt con cháu gánh được" .
Lúc bố mẹ rơi vào bước đường cùng, tưởng anh trai sẽ đứng lên hỗ trợ, ai ngờ lại núp sau bóng của vợ để chị ấy mặc sức quyết định một việc quan trọng của nhà chồng.
Tôi bảo mẹ đừng để tâm đến những lời ngăn cản của người khác, mẹ phải có chính kiến, cứ thương các con giữ đất giữ nhà, rồi ai là người trả khoản nợ đó?
Mẹ tôi hiền khô, bố tôi bị bệnh nên gần như chẳng còn đoái hoài gì chuyện trong nhà, chỉ một mình tôi có suy nghĩ bán nhà trả nợ. Tôi thật không biết phải thuyết phục mẹ thế nào nữa? Mọi người cho tôi lời khuyên trong lúc gia đình rối ren này với?
(phuonghao...@gmail.com)
Không ai chịu nuôi con của anh cả, bố tôi tức giận đặt lên bàn 1 cuốn sổ đỏ, 4 sổ tiết kiệm khiến cả nhà rối loạn Nếu cháu Tuấn mà được chăm sóc bởi hai bà chị dâu thì tôi sợ không có tương lai mất. Nửa năm trước, trên đoạn đường về quê thăm mẹ tôi ốm nặng, gia đình anh cả gặp tai nạn thảm khốc. 3 người qua đời, chỉ còn đứa cháu 2 tuổi may mắn sống sót. Cú sốc đó quá lớn, mẹ tôi...