Ba năm ròng kể từ khi kết hôn vợ tôi không cho đụng vào người
Kết hôn 3 năm, vợ chồng ngủ riêng phòng và tôi chưa một lần được gần gũi vợ. Lúc ấy tôi buồn nhưng vẫn tin một ngày nào đó vợ sẽ mở lòng và đón nhận tôi.
ảnh minh họa
Kết hôn 3 năm, vợ chồng ngủ riêng phòng và tôi chưa một lần được gần gũi vợ. Lúc ấy tôi buồn nhưng vẫn tin một ngày nào đó vợ sẽ mở lòng và đón nhận tôi.
Trước khi lấy tôi, vợ tôi có một mối tình rất sâu đậm. Nhưng người đó lại là con gái. Phải, cô ấy là người thuộc thế giới thứ ba. Vợ tôi và cô gái kia yêu nhau từ hồi đại học, giấu giếm gia đình mặn nồng với nhau mấy năm liền. Cho tới khi cả hai ra trường đi làm mới bị người nhà biết chuyện, ra tay ngăn cản. Tôi nghe nói lúc đó vợ tôi khóc lóc, cầu xin rất nhiều lần, thậm chí cô ấy từng bỏ nhà đi hai tháng mới về.
Khi tôi quen biết cô ấy, cô ấy nói thẳng rằng cô ấy không thích đàn ông, cô ấy có người yêu rồi, chỉ là hiện giờ cả hai đang tạm xa nhau. Lúc đầu chúng tôi chơi với nhau như hai người bạn, cô ấy cũng cần có một người đàn ông để người nhà khỏi cằn nhằn, trách mắng. Vì thế mà chúng tôi khá thân thiết với nhau. Nhưng sau, tôi không kiểm soát nổi bản thân, nảy sinh tình cảm và mong ước sẽ được kết hôn với cô ấy. Tôi biết điều này thật điên rồ, yêu một người mà mình biết chắc người đó sẽ không yêu mình là điều tuyệt vọng biết chừng nào.
Tôi yêu đơn phương cô ấy, còn cô ấy thì luôn nhớ về cô bạn gái cũ. Cô ấy thường xuyên tâm sự với tôi về người đó, về những kỷ niệm hai người từng có với nhau. Nhưng vì bị gia đình vợ tôi gây sức ép mà cô bạn gái đó đã phải xách hành lý đi Sài Gòn. Vợ tôi có một khoảng thời gian rất oán hận bố mẹ đẻ, sau cũng nguôi ngoai, lại ngoan ngoãn trở lại. Đây chính là tính mà tôi rất thích ở vợ, vì cô ấy biết phân biệt đúng sai và luôn tôn trọng người lớn tuổi.
Khi mẹ cô ấy ngã bệnh, luôn miệng kêu than vì cô ấy mà ốm đau triền miên do lo nghĩ, cô ấy đã gục vào vai tôi khóc rất to. Thương cảm và vì yêu, tôi đã đề nghị cô ấy kết hôn với tôi. Lúc đầu cô ấy khăng khăng từ chối vì biết sẽ không đem lại hạnh phúc cho tôi. Nhưng tôi bất chấp, tôi chỉ muốn được ở bên cạnh chăm sóc cô ấy. Sau vì thấy mẹ ngày càng yếu, cô ấy liền đồng ý. Chúng tôi tổ chức đám cưới không rầm rộ, khoa trương, chỉ là một bữa tiệc gia đình có họ hàng bạn bè tới tham dự.
Video đang HOT
Ngày cưới, vợ tôi rất buồn. Đêm tân hôn, cô ấy ngồi bó gối trên giường than thở rằng cô bạn gái kia gọi điện đến chúc mừng vợ tôi khiến cô ấy cảm thấy rất đau khổ. Chúng tôi sống chung nhà như hai người bạn, không hề có sự thân mật về cơ thể. Thời gian cứ thế trôi, vợ tôi cũng cảm thấy áy náy với tôi nên đã đề nghị tôi nếu thích ai đó thì có thể tự do ngoại tình. Nhưng tôi không thể. Tôi cũng không biết bản thân vì sao lại yêu cô ấy như vậy. Trong tâm trí tôi dù vợ chồng ngủ riêng tôi vẫn tin tưởng sẽ có một ngày vợ mở lòng với tôi, sẽ quên cô gái kia đi để chấp nhận tôi.
Thế rồi chuyện đó cũng thành sự thật. Vợ chồng ngủ riêng được 3 năm thì đột nhiên một hôm, cô ấy nói rằng muốn có con với tôi. Vợ tôi nói cô ấy chưa thể quên được người yêu cũ, nhưng hiện giờ nghĩ về cô gái đó, vợ tôi không còn đau lòng nữa. Tuổi của cô ấy cũng đã lớn, cô ấy muốn có một đứa con nên tôi là người thích hợp nhất. Nghe được tin này, tôi rất mừng. Tôi nghĩ đây là bước tiến cho mối quan hệ vợ chồng của tôi và cô ấy.
Chúng tôi bắt đầu ngủ với nhau, lần đầu tiên sau 3 năm kết hôn. Chỉ hơn một tháng sau, vợ tôi đã mang thai.
Từ ngày mang thai, tâm trạng vợ tôi có vẻ tốt lên. Cô ấy không còn buồn rầu nữa, làm gì cũng vui vẻ hơn. Cô ấy cũng quan tâm tới tôi hơn. Đặc biệt, khi con ra đời, vợ tôi như thay đổi hẳn. Tôi thấy cô ấy nữ tính hơn nhiều, cũng chăm sóc chồng con chu đáo. Thỉnh thoảng cô ấy còn chủ động ôm hôn tôi, đòi chụp ảnh khi tôi ôm con. Tôi tin rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ hoàn toàn quên cô gái kia và sống trọn vẹn bên cạnh bố con tôi.
Đến giờ con gái của chúng tôi đã được 8 tháng. Mặc dù vợ tôi luộm thuộm và rất hay cằn nhằn cau có kiểu các bà mẹ bận con, nhưng càng nhìn tôi càng thích. Tôi thích dáng vẻ bận rộn vì việc nhà cửa của vợ, thích kiểu toàn tâm toàn ý lo cho con cái của cô ấy. Nhưng tôi không biết chuyện này sẽ tiếp diễn được bao lâu nữa.
Tôi sợ vợ gặp lại tình cũ sẽ quên đi bố con tôi (Ảnh minh họa)
Sáng hôm nay, tôi nhìn thấy trong điện thoại của vợ tôi có tin nhắn của cậu bạn học cùng hồi đại học thông báo họp lớp nhân dịp 30/4 – 1/5 tới. Vợ tôi trả lời lại rằng nhất định cô ấy sẽ đến.
Điều này làm tôi mơ hồ cảm thấy không yên tâm vì tôi đoán cô bạn gái cũ của vợ tôi sẽ đến dự. Cách đây ít lâu, tôi nghe được thông tin rằng cô bạn đó đã về Hà Nội (thỉnh thoảng tôi vẫn để tâm hỏi thăm tin tức cô gái đó). Tôi không biết vợ tôi có biết không, nhưng thái độ của cô ấy vẫn rất bình thản.
Tôi lo sợ rằng nếu gặp lại người yêu cũ, tình cảm của cô ấy lại bừng cháy. Nếu như vậy thì bố con tôi biết làm thế nào? Theo mọi người tôi có nên ngăn cản vợ tôi đến cuộc họp lớp đó không? Và tôi phải làm gì để vợ tôi sẽ không đột ngột “đi theo tiếng gọi tình yêu” với người yêu cũ?
Theo Afamily
Không thể quên em - người tình ảo
Anh phải làm gì để có thể bước tiếp khi không có em đây?
Một mối tình của hai người ở hai phương trời, chỉ biết và nhận lời yêu nhau qua những dòng tin nhắn hay chỉ là những cuộc điện thoại. Dù trải qua bao nhiêu sóng gió khó khăn của cuộc sống thì cả hai vẫn muốn cùng được gắn bó với nhau. Vậy mà sau bao khó khăn gần vượt qua thì anh lại mất em.
Anh và em quen nhau nhờ cậu của em cho số điện thoại. Anh đã làm quen với em chỉ mong có thể là một người bạn cùng chia sẻ niềm vui hay nỗi buồn, giúp nhau vượt qua những khó khăn. Thế rồi những cuộc nói chuyện đã xích chúng ta lại gần nhau hơn. Tới một ngày anh thật sự thấy nhớ em một cách khó hiểu và những lần gọi cho em không được anh lại thấy lo lắng biết nhường nào. Có lẽ anh đã yêu, và anh tỏ tình với em. Không ngờ em nhận lời ngay, vì em cũng có suy nghĩ và cảm giác từ trái tim đang thổn thức giống như anh vậy. Hóa ra mấy ngày qua em cúp máy là vì em sợ em yêu anh và sợ những cuộc nói chuyện không biết dừng lại ấy sẽ khiến em yêu anh nhiều hơn thế, nhưng em đã không thể cưỡng lại với nỗi nhớ nơi con tim đang cồn cào chạy loạn nhịp ấy và rồi ta lại liên lạc với nhau. Mình bắt đầu yêu nhau như thế.
Khi ấy anh mới học năm 2 đại học, em mới năm nhất Cao đẳng, tính thời gian ra trường cả 2 sẽ cùng ra và sẽ tính xa hơn nữa. Những năm tháng hai đứa yêu nhau chỉ qua điện thoại nên lúc nào anh cũng ôm cái điện thoại ấy suốt thôi. Mình yêu nhau cũng thật hạnh phúc, cùng nhau chia sẻ những khó khăn hằng ngay và là động lục giúp nhau vượt qua những khó khăn ấy. Chính vì yêu em mà anh đã thay đổi được rất nhiều. Từ một người lười học thành một người siêng học, chịu khó và động lực lớn nhất chính là vì em.
Anh sinh ra trong một gia đình nghèo khó, nghỉ hè anh cũng chẳng thể về gặp em. Những ngày lễ, ngày tết anh chỉ biết cầm điện thoại nhắn tin với em cho em đỡ buồn. Anh đã hứa với em sau khi ra trường sẽ đón em, chúng mình sẽ làm đám cưới như bố mẹ mong muốn. Anh đã hứa sau này sẽ bù đắp lại cho em tất cả thay vì những tháng ngày yêu nhau xa cách thiếu thốn này. Những ngày em đi học mà phải vừa học vừa đi làm thêm, em đã quá vất vả để đỡ đần cho mẹ. Anh rất thương em và tự hứa với lòng mình sau này sẽ không để em chịu khổ như thế vì anh.
Đã hơn 1 năm rồi nhưng anh vẫn không thể quên em - người tình ảo (Ảnh minh họa)
Những tháng ngày yêu nhau tuy ảo nhưng lại rất chân thành, anh đã nghĩ rằng mình sẽ không thể sống thiếu vắng em được nữa. Thời gian cũng đã trôi đi nhanh chóng, cũng chỉ còn một năm nữa thôi, cả hai sẽ cùng tốt nghiệp. Anh đang mơ về ngày hai đứa gặp nhau ấy không biết sẽ như thế nào. Nhưng có lẽ số anh không được hưởng cái gọi là hạnh phúc ấy. Chỉ còn một năm nhưng với em đã quá mệt mỏi, em xin anh được chia tay. Khi đó anh chỉ biết câm nín và mong em suy nghĩ lại về quãng thời gian qua, giờ chỉ còn lại 7 tháng nữa thôi anh sẽ về đón em. Nhưng em đã không cho anh được cơ hội nào nữa, em đã nhận lời người khác. Khi đó anh đau lắm, nhưng khi yêu là vậy, còn nghĩ xa hơn thì anh đau cũng đáng vì anh chẳng có gì để em đặt niềm tin ngoài những cuộc nói chuyện qua điện thoại cả. Anh chỉ biết tự trách mình và thầm mong em sẽ được hạnh phúc bên người mà em cưới. Nhưng lý do chia tay khiến anh đau hơn đó là vi em lấy người con trai một trong gia đình giàu có, em những mong sẽ bớt đi đời cơ cực ngày nào.
Chẳng lẽ tình yêu chân thật kia không đủ để em cảm nhận thấy hạnh phúc hay sao, chẳng lẽ những gì em đã hưa với anh chỉ là nói dối sao? Chẳng lẽ không có cái gọi là tình yêu đích thực và vượt qua những vật chất tầm thường kia sao? Anh đã rất đau em à. Nhưng anh còn đau hơn khi em tìm đến anh sau 6 tháng em cưới. Lâu lắm rồi anh mới nghe lại giọng nói của em nhưng giọng em vẫn vậy, anh đã không muốn nghe nhưng em đã xin anh và rồi anh cũng nghe cuộc điện thoại ấy. Là gì đây em, anh không được nghe em cười nói vui vẻ hay là hỏi thăm anh sống như thế nào, ngược lại là em đang khóc. Em đã khóc không nói nên lời. Đó là những nỗi đau và những sai lầm khi em chọn người ấy.
Em xinh đẹp, em giỏi giang, em ngoan hiền và chịu khó. Nhưng họ không cần, họ khinh bỉ em như những gì họ khinh nhất chỉ vì biết em đi làm thêm kiếm tiền đi học. Chồng đi bồ bịch, em ở nhà chẳng ai nói chuyện. "Anh nghĩ rằng em sẽ hạnh phúc sao? Thật sự bây giờ em sống chẳng bằng con chó trong nhà người ta. Em phải tự làm lấy mọi thứ để nuôi mình..." . Nghe xong những câu nói ấy anh đã ứa nước mắt theo những tiếng khóc nức ở và nghẹn lời của em. Anh cứ ngỡ rằng trái tim này sẽ được ngủ yên sau gần nửa năm cố gắng. Vậy mà mọi thứ như đang ùa về dồn dập, Anh muốn được gặp em hơn lúc nào hết, anh muốn cứu em khỏi cái nhà ấy. Nhưng anh phải làm sao? Em là vợ của người ta rồi kia mà, sẽ chẳng có ai ủng hộ cho anh cả. Bởi vì em không được ly hôn, nếu muốn thì em phải đền bù cho nhà người ta những khoẳn tiền thách cưới trước kia. Và rồi anh cũng chỉ biết câm nín để nghe tiếng em khóc mà trái tim như đau quằn quại.
Tình ảo là thế sao? Tình ảo sẽ không thể trở thành thật được sao? Cuộc điện thoại ấy là cuối cùng em gọi cho anh rồi đó, bây giờ cũng đã hơn 1 năm rồi nhưng anh vẫn không thể quên em - người tình ảo. Anh chẳng biết mình có đủ can đẳm để đi gặp em không? Anh cũng không biết mình còn suy nghĩ ấy để làm gì khi mà mọi thứ coi như kết thúc? Anh phải làm gì để có thể bước tiếp khi không có em đây?
Theo VNE
Đã bị sàm sỡ còn bị chồng cho ăn tát Tôi không muốn nhìn mặt chồng nữa. Anh ấy là đàn ông, không bảo vệ được vợ thì chớ, lại còn bạo hành với tôi. Chồng tôi là rất hay ghen và có tư tưởng sở hữu rất lớn với vợ. Anh ấy luôn luôn khó chịu mỗi khi người đàn ông khác nhìn ngắm vợ mình, nhất là vào vòng một của...