Ba năm phản bội chồng để nhớ nhung người đàn ông chưa vợ
Nhiều lúc tôi chỉ muốn bỏ hết tất cả đến bên anh, nhưng không thể được, thế giới của chúng tôi chỉ có thể là song song, mãi mãi đừng bao giờ gặp lại.
Tôi, một người phụ nữ độc lập, khá giỏi giang với sự nghiệp tương đối tốt, gia đình chồng con yêu thương hết mực. Còn anh, một chàng trai độc thân, giỏi giang, đáng yêu, chắc là thần tượng trong lòng tôi đã bao lâu nay. Chúng tôi đều là những người khá thành công trong sự nghiệp, cuộc sống tương đối đầy đủ, vì thế mà “nhàn cư vi bất thiện” chăng?
Ba năm, ngẫm lại nhiều người nếu biết được chắc tưởng tôi điên. Ba năm ngụp lặn một mình trong khổ đau, trong bao nhiêu những dằn vặt, thì những tháng ngày này khi dần thoát được ám ảnh đó, lòng tôi đã dịu bớt phần nào nỗi khắc khoải. Mọi thứ như một thước phim quay chậm, tôi nhớ những tháng ngày ấy. Chúng tôi gặp nhau khi mùa xuân đến, chung một khóa học. Nhìn thấy nụ cười của anh, không biết sao một người phụ nữ đầy bản lĩnh như tôi nghe tim mình mềm yếu. Tôi nhớ nụ cười ấy. Khi phát hiện những âm ỉ trong lòng tôi cố công dập tắt, hâm nóng tình cảm vợ chồng. Ba năm là khoảng thời gian vừa cai nghiệ.n vừa tái nghiệ.n, cực khổ muôn bề, nhìn lại chỉ thấy nỗi sợ hãi trong lòng mình quá lớn, may mà mọi thứ chưa quá muộn.
Chắc mọi người nghĩ chúng tôi đã quá thân mật, gần gũi, đi quá giới hạn? Chưa bao giờ anh chạm vào tôi, có lẽ vì điều đó mà tôi tỉnh táo lại được. Tôi bắt đầu hay đi chùa cũng vì lẽ đó. Vào chùa, ngồi tĩnh tâm, nghe lại trái tim mình muốn gì, nhìn hình chồng con mình để thấy tội lỗi chất đầy. Anh vẫn mong muốn chúng tôi làm bạn, nhưng chắc chẳng thể nào làm bạn nữa. Dù không khi nào trả lời những tin nhắn lung tung ẩm ương của tôi, nhưng những lúc quan trọng trong sự nghiệp của mình, anh luôn động viên tôi. Thi thoảng anh cũng bị tôi làm mềm lòng khi rủ rê đi ăn cùng nhau, tôi vẫn nắm chặ.t ta.y anh và khóc, hỏi tại sao em cứ phải nhớ anh?
Tôi đã làm nhiều việc không tưởng, rủ anh đi xem phim và đi taxi một mình đến rạp xem phim. Anh tuyệt nhiên không đến đón tôi, kêu tôi về đi, đừng ở đó làm anh lo lắng. Sau này anh hay bảo tôi, đúng là chỉ có em, sao em có thể đi xem phim một mình được chứ. Tôi vẫn cười khì, cứ nghĩ như có anh đi cùng, vậy là được rồi. Tôi bao lần rủ anh đi chơi, anh không đến đón tôi thì tôi lái xe đến gần n hà anh chờ, ngồi nghe nhạc và đọc hết vài chương sách, nước mắt rơi lã chã và về. Có hôm tôi lái xe đến gần nhà anh, chờ bên ngoài đến tối nhưng tuyệt nhiên không nhắn tin, gọi điện gì hết, chỉ muốn biết cảm giác chờ đợi một người trong vô vọng là như thế nào. Tôi muốn đi đến cùng cái sự điên của mình, để lên tới đỉnh thì nó tự đi xuống thôi.
Tôi từng tự đi ăn trưa một mình, rồi dừng xe ở đâu đó gần sông hồ, nhìn ngắm mây nước, bậc nhạc hết volume rồi ngồi nghe, vừa nghe vừa khóc, sau đó lau khô nước mắt và đi về làm việc tiếp, vẫn ổn thôi. Tôi từng làm việc cho mệt nhoài hàng đêm, chăm sóc con xong rồi đọc tài liệu tới khuya tối, để khi đi ngủ là chỉ ngủ thôi, vậy mà hình ảnh anh vẫn tràn ngập trong lòng. Tôi từng mua biết bao nhiêu sim số điện thoại chỉ để nhắn tin và gọi cho anh. Vì đơn giản, số điện thoại tôi anh không nghe máy, không trả lời. Còn đến nơi anh làm việc thì tôi không có đủ can đảm đó.
Tôi từng đau tim khi thấy anh hẹn hò nhưng rồi mừng vì vậy cũng tốt, hẹn hò rồi có vợ, tôi sẽ xa được anh thôi. Ấy thế mà, không hiểu sao những người con gái đó, họ không trân trọng anh như tôi nhỉ? Tôi không dám luận bàn về tư cách hay nhân cách gì hết, vì bản thân thuộc dạng phụ nữ kỳ cục quá, không dám bình phẩm ai. Nhưng tôi bực bội khi thấy cô thứ nhất hẹn hò theo đuổi anh mà vẫn ôm ấp du lịch với người con trai khác bình thường. Nản quá, tôi cũng chẳng bảo anh, chỉ hỏi anh thấy sao, thì may quá anh nói có thử hẹn hò mà sao không thích. Còn cô thứ hai cứ tưởng cá cắn câu chế.t được, tôi mừng vì thấy cô thứ hai không lăng nhăng như cô đầu, lại phát hiện ra một sự thật kinh khủng hơn phía sau nữa. Nhưng anh còn chia tay trước cả khi tôi biết sự thật, lẽ nào anh cũng biết? Mỗi lần nhìn anh đi về một bóng, tôi lại đau tim. Tôi đau tim vì anh thì lại càng có lỗi với chồng con. Thứ phụ nữ như tôi, chắc không đáng được hạnh phúc.
Video đang HOT
Vật vã trong khổ đau, rồi tự đứng lên, cố gắng không nhắn tin, không gặp mặt riêng tư nhưng tôi vẫn chơi chung với anh cùng nhóm. Mỗi lần đi chung, gặp anh, trái tim tôi lại tan chảy. Tôi tự biết nếu không chấm dứt hẳn, không gặp hẳn thì chẳng bao giờ lành lặn trái tim. Vậy mà tôi cũng thử làm bạn một thời gian, nhắn tin nói chuyện như những người bạn. Thi thoảng có gì vui, tôi lại kể anh nghe, nhưng tuyệt nhiên không nói nhớ nhung nữa. Một hôm, tôi kể chuyện thấy có chùa kia cầu duyên được, để tôi chở đi cho anh mau có vợ, anh bảo: “Em đó. Em cứ hay đi chùa…”. Dường như mọi câu chữ của người tôi yêu thương, tôi đều thấy vui mà nghe nhói đau trong lòng, dòng tin nhắn như những người yêu nhau đang mắng yêu. Tôi thấy phụ thuộc cảm xúc vào anh nhiều quá. Tôi mong chờ tin nhắn anh như cách đây ba năm chúng tôi nhắn tin hàng đêm đến tận khuya sáng. Tôi sợ mình lại quay về cái vòng lẩn quẩn ngày xưa, tôi không thoát được anh mà anh lại cũng không thoát khỏi ám ảnh của tôi để có người yêu mới.
Ba năm đã qua, một khoảng trời chúng tôi chờ nhau mỗi lúc tan học, những buổi cà phê chỉ có hai đứa (do tôi năn nỉ riết mà được đi), những buổi ăn (cũng do tôi năn nỉ tuốt), những lúc hai đứa ngồi lên xe chỉ để nghe bài hát mà cả hai cùng say mê, những hôm đi karaoke ngồi sát bên nhau để nghe lòng mặn đắng những bản tình ca, những lúc mặc kệ người xung quanh tôi ôm anh và khóc nấc trong quán cà phê ở một nơi nào đó xa xăm, những lúc anh chở tôi đi đâu về tôi lại nắm tay anh trong đau khổ để nghe anh xua xua “Em vô nhà đi, lần sau anh không chở em đi nữa đâu”, để nghe anh bảo “Anh cũng là đàn ông, em đừng như vậy, anh tới giới hạn của mình rồi đó, anh phải trốn em thôi”, để nghe lòng đau nhói khi anh đi biển và bảo “Ước gì có em ở bên mình lúc này”…
Tất cả vẫn còn vẹn nguyên trong trái tim tôi, một trái tim lạc lối. Đã xa nhau 3 tháng rồi mà tôi vẫn nhói đau. Trở về với người chồng ngày đêm bên cạnh, yêu thương mình hết mực, lúc nào cũng chỉ biết có vợ con, tôi chỉ cầu chúc cho lý trí mình đủ minh mẫn để trái tim đừng bị ái tình dẫn lối. Nhiều lúc tôi chỉ muốn bỏ hết tất cả đến bên anh, nhưng không thể được, thế giới của chúng tôi chỉ có thể là song song, mãi mãi đừng bao giờ gặp lại.
Tôi nhớ anh nhưng yêu gia đình của mình hơn hết. Nhiều lúc mộng mị trong lòng, tôi tự nhủ chắc anh yêu tôi lắm, bởi vì yêu mới có thể vực tôi ra khỏi đống bùn tội lỗi, mới không viết tiếp những điên khùng cùng tôi. Tạm biệt một lần nữa, Iron man của em! Những kỷ niệm ngày xưa vẫn mãi đẹp trong lòng em. Cảm ơn anh vì đã không làm em đán.h mất gia đình của mình.
Theo VNE
Sự hối hận của một cô gái sau ba năm lấy chồng xa
Đỉnh điểm của cái sự "lấy chồng xa" là việc đi đẻ một mình. Đến khi nhìn thấy chồng chỉ khóc, nước mắt rơi không phải do đau mà do tủi thân đến cực độ.
Chị Thảo và chồng có một tình yêu đẹp trước khi tiến tới hôn nhân. Ảnh: NVCC.
Chị Thu Thảo, quê ở Thái Nguyên, lấy chồng Hải Dương và hiện tại sinh sống ở Hưng Yên. Họ kết hôn ba năm và đến nay đã có một b.é tra.i kháu khỉnh. Chia sẻ "lấy chồng xa" mới đây của chị trên Facebook nhận được nhiều đồng cảm với gần 16.000 lượt thích và hơn 6.000 lượt chia sẻ.
Ngày quyết định lấy chồng mẹ bảo: "Lấy chồng xa sau này vất vả thì đừng kêu ai".
Ngày trẻ nghĩ đơn giản lắm chỉ là hơn 100 km, 3 tiếng ôtô chứ mấy, nghĩ hạnh phúc là phải lấy người mình yêu. Ảo tưởng sức mạnh là bỏ tất cả gia đình, bạn bè, thậm chí công việc nhiều người mơ không được để đi theo tiếng gọi của con tim là anh hùng, sẽ được tung hô thán phục, chồng mình sẽ vì thế mà yêu thương trân trọng mình.
Cơ mà đời không phải là mơ. Không nghe lời người lớn, nhất là bố mẹ mình là một sai lầm mà cái sai lầm này phải trả bằng rất nhiều thứ, nhất là nước mắt. Cái hào hứng của cuộc sống hôn nhân mới bắt đầu không lâu sau tắt ngóm. Sống ở một thành phố xa lạ chẳng phải điều dễ dàng gì. Không anh em, họ hàng thân thích, không bạn bè. Không tất cả. Hoá ra mấy câu sến sẩm kiểu kiểu "Em chỉ cần anh thôi, được ở bên anh, em thấy hạnh phúc rồi, hay cuộc sống của em chỉ có anh là đủ" đều là sách vở cả.
Bỏ việc để rồi thất nghiệp suốt ngày quẩn trong bốn bức tường nhà chỉ đợi chồng về. Nói vui nhưng xót hết cả lòng "nếu dỗi chồng thì chỉ có chơi một mình". Chả biết chồng có chán không chứ bản thân mình thì ngấy tới tận cổ, chán đến phát rồ người. Để rồi Tấm biến thành Cám lúc nào chả hay nữa.
Có những lúc nhớ nhà, nhớ bạn bè muốn được tụ tập đi đâu đó hay đơn giản là muốn có người nói chuyện đến quay quắt. Có những lúc ngồi hàng giờ trong nhà chỉ để nhìn ra ngoài đường nước mắt cứ rơi chẳng kìm lại được. Đấy là còn được chồng chiều. Chứ không chắc bỏ đi hết để làm lại từ đầu quá. Ai hiểu? Ai thấu?
Hôm nào được chồng rủ đi ăn với anh em bạn bè thì mừng như chế.t đuố.i vớ phải cọc, vì lý do đơn giản thôi đó là được mặc đẹp, được trang điểm nhẹ nhàng... được thấy mình "sống".
Và đỉnh điểm của "cái sự lấy chồng xa" là việc đi đẻ một mình. Vâng là một mình. Đau đẻ thì biết rồi đấy, vậy mà phải xách giỏ lên taxi vào lúc mưa bão. Đau chế.t đi sống lại vẫn không kêu lấy nửa lời. Vẫn bình tĩnh nói tròn vành rõ chữ hoàn cảnh cơ sự cho từ anh taxi đến anh bác sĩ làm thủ tục hộ, từ chị y tá đến bác sĩ khám. Nổi tiếng khắp mấy phòng đẻ hôm đó ai cũng ngó xem mặt xem đứa nào mà liều thế. Đến khi gọi được cho chồng, nhìn thấy chồng chỉ khóc, nước mắt rơi không biết là bao nhiêu, không phải do đau mà do tủi, tủi thân đến cực độ.
Trong phòng chờ ai cũng có mẹ đi cùng, người nhà ra vào như đi chợ. Mình trong cái đêm trời trở lạnh vẫn váy bầu mùa hè. Lạnh phải mượn áo bác đi trông con đẻ, bụng đói cồn cào ngửi mùi phở chỉ muốn ra xin ăn tạm vài thìa. Chồng trông vợ thì lăn ra ngủ như chế.t vì tối mới đi uống tiếp khách.
Đến giờ vẫn không hiểu mình lỡ làm gì mà lại có thời điểm bi thảm đến vậy. Cái đêm hôm đấy dài hơn một thế kỷ. Rồi đến lúc đau đẻ cũng không có ai bên cạnh ngoài chị hàng xóm, chồng bảo lúc đấy đang xoắn đủ việc chả nghe thấy tiếng con khóc. Vậy là cái sai lầm của mình kéo theo cả con cái cũng thiệt thòi. Đẻ con xong xuôi ông bà nội ngoại mới xuống đến nơi. Nhìn thấy mẹ lại khóc. Chỉ muốn hét lên "Mẹ ơi con chừa rồi, con không lấy chồng xa nữa đâu" nhưng muộn rồi con ạ...
Những ngày tháng sau này tự tay loay hoay cùng chồng chăm con thật chẳng đơn giản chút nào. Có những lúc muốn tống hết mọi thứ vào vali để đi về "nhà". Muốn có bố mẹ ở cạnh, bế con qua nhờ ông bà trông cháu cho chốc lát để làm việc này việc kia, đi chỗ này chỗ kia. Muốn rất nhiều thứ. Nhưng xét cho cùng đó là lựa chọn của mình nên phải cố gắng mà làm, cố gắng mà chịu đựng không dám than vãn lấy nửa lời như đã mạnh mồm từng hứa.
Rồi gần cả năm trời chả về chơi thăm bố mẹ được một lần. Ông bà nhớ cháu hàng tháng lại tay nải nén đồ đạc mang xuống cho con cho cháu. Xuống ăn được bữa cơm trưa, nói được vài ba câu chuyện, cháu vừa quen ông bà thì lại đi về. Cười thì cười vậy thôi chứ bố mẹ về lại chui vào nhà tắm khóc. Cái cảm giác xó.t x.a chẳng thể tả bằng lời.
Lúc ốm đau chồng không có nhà lại thui thủi một mình, sốt đùng đùng vẫn phải làm hết mọi việc như khi chưa ốm, con vẫn phải chăm sóc, rồi con lây mẹ, mẹ con cùng ốm. Lúc ốm là lúc yếu đuối nhất nhưng một giọt nước mắt cũng không để rơi vì nếu không mạnh mẽ thì yếu đuối diễn ai xem? Ai hay, ai biết, ai xót, ai thương?
Xét ra nếu cuộc sống hôn nhân hạnh phúc thì không sao, chứ nếu lại theo mốt bây giờ lấy nhau về ba bảy hai mốt ngày là bỏ chả hiểu lúc đó mặt đâu mà nhìn bố mẹ. Nhiều lúc tức cú bảo mẹ "hay con bỏ về ở với mẹ thôi". Mẹ lại thở dài "Chúng mày bây giờ sống hiện đại quá cứ thích lên là kêu bỏ, sống vì mình nhiều quá. Chả nghĩ cho con cái, bố mẹ, thích là làm, ra sao thì ra, cái tôi của đứa nào cũng lớn chả nhường nhau bao giờ, mới cãi nhau dăm ba câu cũng kêu bỏ, cứ coi cưới xin như trò đùa".
Rồi mẹ lại khuyên "Vợ chồng lấy nhau về sống được với nhau mới khó chứ bỏ thì đơn giản không, ký phát là xong. Chúng mày còn trẻ thì khổ gì đâu, chỉ con cái thơ dại, bố mẹ già là khổ thôi. Gia đình có êm ấm cũng là do đàn bà vun vén mà ra, mình đàn bà nhịn đi một tí".
Đắng... À, mà thôi.
Vậy nên muôn đời "Cá không ăn muối cá ươn".
Theo VNE