Ba năm gắn bó… em bỏ anh sao?
“Bây giờ không có một túp lều tranh hai trái tim vàng nữa đâu anh” – Đấy là câu nói cuối cùng trước khi em rời bỏ tôi.
Tôi là độc giả rất gắn bó với chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống và hầu như tôi chưa bỏ bất cứ một bài viết nào của các bạn. Đọc, cảm nhận những tâm tư tình cảm của mọi người, tôi hiểu hơn về những nỗi đau, nỗi bất hạnh của các bạn, cũng như luôn thông cảm với những hoàn cảnh tréo ngoe, trớ trêu ấy. Và hôm nay, sau bao ngày suy nghĩ, tôi đã quyết định gửi gắm những tâm sự của mình để mong nhận được những lời khuyên chân thành của các bạn.
Tôi năm nay 23 tuổ.i, còn bạn gái tôi ít hơn tôi một tuổ.i và hiện đang là sinh viên năm cuối của một trường đại học ở Thành phố Hồ Chí Minh. Cách đây ba năm, tôi và cô ấy quen nhau qua một người bạn, rồi chẳng bao lâu sau, tình yêu giữa chúng tôi đã nảy nở. Ba năm trôi qua, hai đứa đã trải qua biết bao khó khăn, thử thách trong cuộc sống… nhưng vì tình yêu lớn lao của hai người dành cho nhau, chúng tôi đã nắm tay nhau vượt qua những tháng ngày gian khổ đó.
Tưởng chừng như tất cả sẽ khép lại bằng một đám cưới hạnh phúc vì gia đình hai bên rất ủng hộ tình yêu của hai đứa… nhưng trớ trêu thay, sau khi về quê ăn Tết xong, em đã chủ động nói lời chia tay trước sự ngỡ ngàng của tôi. Em đã nói với tôi rằng, “ Chúng ta chia tay đi anh! Thực sự em không muốn tiếp tục một tình yêu như thế này nữa! Người ta kiế.m tiề.n là để làm giàu chứ không phải như mình, suốt ngày cứ phải đau đầu vì kiế.m tiề.n đâu”.
Chẳng nhẽ vật chất đối với em còn quan trọng hơn tình yêu ba năm gắn bó sao? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Trước đây mới yêu nhau, cô ấy cũng từng nói với tôi rằng, “Sau này lấy nhau rồi, nếu cuộc sống của em không được đầy đủ vật chất thì em sẵn sàng chia tay anh”. Lúc đó nghe cô ấy nói như vậy, tôi đã rất buồn nhưng cứ nghĩ rằng, với tình yêu lớn lao mà tôi dành cho cô ấy thì cô ấy sẽ dần dần thay đổi… nhưng không ngờ rằng, giờ đây sự thật lại phũ phàng như thế!
Tôi biết hiện tôi đang vừa học vừa làm thì chưa có nhiều tiề.n lo cho cuộc sống của cô ấy. Tôi cũng đã động viên cô ấy rằng, “ Hãy cho anh thời gian, khi nào anh học xong, anh sẽ tìm một công việc tốt và lương cao hơn. Anh hứa, với sự cố gắng và nỗ lực của anh, anh sẽ mang đến cho em một cuộc sống sung túc“… vậy mà không ngờ, khi sắp đến chặng cuối cùng của tình yêu thì cô ấy lại tự ý rút lui khỏi cuộc tình này.
Tôi đã là một chàng trai trưởng thành nên tôi rất hiểu sức mạnh của đồng tiề.n lớn lao như thế nào… nhưng tôi không dám tin rằng, người yêu của mình lại bị đồng tiề.n chi phối nhiều như thế. Và tôi càng đau lòng hơn khi nghĩ đến câu nói bình thản của cô ấy sau khi nói lời chia tay, “Bây giờ không có một túp lều tranh hai trái tim vàng nữa đâu anh”.
Từ lúc chia tay nhau đến giờ, tôi như rơi vào hố sâu của tuyệ.t vọn.g. Tôi cũng không ngờ rằng, người con gái đã từng ôm ấp, yêu thương tôi lại có thể nói với tôi những câu nói phũ phàng, tàn nhẫn như vậy!
Cuộc tình ba năm gắn bó tưởng chừng sẽ cùng nhau đi đến cái đích hạnh phúc… Vậy mà giờ đây, tôi lại phải một mình sống trong đau khổ, đớ.n đa.u thế này sao?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sự vô tâm của lòng người
Vậy mà cũng không ít người có được điều đó rồi lại mong ước có "một túp lều tranh hai trái tim vàng". Có phải họ là người "được voi đòi tiên"?
Người chồng không muốn về nhà
Trong nhóm bạn cùng học đại học với tôi trước đây, Hùng là người có kinh tế khá nhất. Hùng là doanh nhân thành đạt, bạn bè đến nhà đều loá mắt trước cơ ngơi sang trọng của anh, biệt thự 4 tầng, có bể bơi tạo sóng, vườn rộng hàng trăm mét vuông, dệt những thảm có ngoại đắt tiề.n.
Hùng đi đây đi đó nhiều, anh sống cũng rất hào phóng, nên có nhiều bạn bè kết giao. Hôm trước Hùng rủ tôi đi uống rượu. Ngồi đến khoảng 8 giờ tối, tôi giục Hùng về kẻo vợ con chờ. Hùng cười chua chát: "Cậu chán rồi phải không, muốn về với vợ thì cứ về trước, việc gì phải nhắc khéo. Tớ sợ phải về nhà lúc này quá, lại một mình ăn, uống, xem băng, tắm... thì chán chế.t. Ở đây dù sao cũng có người ra kẻ vào, vui hơn!".
Tôi ngạc nhiên hỏi xem có phải vợ con Hùng đi vắng không. Hùng bảo: "Đi đâu, nhưng nhà mình đúng như một khu chung cư, mỗi người một phòng độc lập. Thức ăn thì để ở trong tủ, ai về lúc nào ăn lúc ấy. Về đến nhà là buồng ai người ấy vào, làm gì thì làm. Có nhiều hôm hai ba ngày không thấy mặt vợ con. Chán thật, nhưng không biết thay đổi thế nào".
Sự vô tâm của lòng người
Ai cũng nghĩ rằng khi còn chưa vợ thì đàn ông mới cô đơn, còn có vợ con rồi là cuộc sống vui vẻ. Nhưng không hẳn như vậy. Anh Minh là kĩ sư tin học nhưng có thú vui viết lách văn chương. Anh bảo chuyện viết lách phải làm vào ban đêm yên tĩnh, mới "ra chữ". Nhưng thấy anh chong đèn khuya, vợ lại cằn nhằn: "Tắt đèn đi ngủ cho đỡ tốn điện, viết vớ vẩn có kiếm ra tiề.n được không?".
Không ít người lại mong ước có "một túp lều tranh hai trái tim vàng"... (Ảnh minh họa)
Có lần anh viết được một chuyện ngắn tâm đắc, anh bảo vợ nghe anh đọc và cho ý kiến. Chị vợ miễn cưỡng ngồi nghe, nhưng được một đoạn chị vợ chợt hỏi: "Không biết cái máy xay sinh tố của Tàu thì bây giờ giá bao nhiêu nhỉ?". Hoá ra anh cứ đọc, còn chị vẫn vẩn vơ nghĩ về chiếc máy xay sinh tố mà từ lâu chị mong ước.
Anh Minh cũng viết được mấy cuốn sách, bán khá chạy, độc giả khắp nơi gửi thư về khen ngợi, nhưng chị vợ anh thì chưa bao giờ đọc những cuốn sách ấy. Anh đã phải kết bạn qua mạng, cốt để tìm một người bạn tâm tình. May thay anh gặp một cô bạn ở thành phố Hồ Chí Minh. Anh và cô ấy thường "chat" với nhau. Những điều anh tâm sự đều được cô ấy lắng nghe, chia sẻ và động viên. Những bản thảo anh viết đều gửi cho cô ấy, cô ấy thật sự là "người bạn tri kỉ", là "độc giả đầu tiên". Cuối cùng anh kết luận: "Hoá ra cái điều đáng sợ không phải sự xa cách núi sông mà sự vô tâm của lòng người. Thà làm vợ chồng Ngâu mà thương nhớ nhau còn sướng hơn nằm bên nhau mà lòng giá lạnh. Vợ chồng tôi không được như vợ chồng Ngâu".
Đừng để mái ấm thành "mái lạnh"
Say mê kiế.m tiề.n bằng mọi giá để thoả mãn những nhu cầu có thật, hoặc "nhu cầu ảo" mà quên đi việc xây dựng bầu không khí gia đình yêu thương, chan hoà đã đẩy nhiều người đến chỗ bế tắc. Có người quyết bỏ cửa bỏ nhà đi xuất khẩu lao động, hy vọng kiếm tìm hạnh phúc. Kết quả, sau ba bốn năm lao động cật lực ở xứ người, mang ít tiề.n về xây được cái nhà to, nhưng lại tan mất một gia đình. Có chị vợ hy sinh thân mình, đi làm ô sin xứ người, nhưng gửi tiề.n về cho chồng ở nhà chơ.i đ.ề, bao gái, nghiệ.n hút. Có người lao vào phấn đấu bao năm, cũng lên được chức "ông nọ bà kia", nhưng khi tạm nghỉ, quay trở lại gia đình thì con cái đã hỏng, đứa vào tù, đứa vào trại cai nghiệ.n...
Có một lớp người đang ước mơ có một gia đình theo công thức "1234" như nói trên. Tiếc rằng, những tiêu chuẩn ấy còn nặng về vật chất. Giá mà thêm vào đó là những "yêu thương, kính trọng, hoà thuận, sẻ chia" nữa thì tốt biết mấy. Chúng ta không ca ngợi cái nghèo, nhưng khi nghe những người có đầy đủ vật chất lại ao ước "một túp lều tranh hai trái tim vàng", tôi tin là họ nói thật lòng
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi chỉ là một trong số các cô gái của anh! "Và em biết trái tim anh có hình bóng ai kia đâu chỉ riêng em...", tôi thích nghe bài hát này từ khi còn chưa biết tình yêu là gì, nhưng đời không ai học được chữ "ngờ" khi chính tôi lại rơi vào hoàn cảnh như cô gái trong bài hát này. Tôi và anh đến với nhau thật tình cờ, anh...