Ba năm có chồng cũng như không
Vợ chồng người ta đi đâu làm gì cũng vui vẻ, còn vợ chồng mình chẳng bao giờ nói chuyện với nhau, về đến nhà thì việc ai nấy làm, rồi đi ngủ.
Thật sự trong giây phút này cũng chẳng biết tâm sự với ai. Chỉ biết viết ra đây cho nhẹ lòng. Nghĩ đến cuộc sống vợ chồng 3 năm qua mà buồn thấy lạ. Nếu cho xác định lại chắc em cũng chẳng quyết định lấy anh để đến bây giờ suốt cuộc đời còn lại sống trong áp lực tinh thần thế này.
Không những bản thân anh đi đâu cũng tự tin là mình đẹp trai, mà nghe thiên hạ mọi người nói mày lấy chồng đẹp trai thì lo mà giữ. Lúc đầu thì em cũng không nghĩ gì nhiều vì nghĩ rằng anh lấy mình vì tình yêu nhưng không ngay đến cả anh cũng nói với mình là: “Mọi người bảo với anh đẹp trai sao lại lấy vợ xấu thế”. Từ đó trở đi cho đến bây giờ đi đâu anh cũng không dám khoác tay vợ đi lúc nào đi cũng cách xa vợ một mét, không dám đứng chụp hình cùng vợ.
Sau ba năm sống với nhau, dù đi đây chơi, đi dã ngoại có, nhưng hai chúng tôi chưa hề có cái hình chụp chung nào. Buồn nhiều vô cùng nhưng cũng không biết nói với ai. Trước khi chưa cưới có hẹn với mình rằng khi nào em tốt nghiệp đại học anh sẽ vào tặng hoa nhưng rốt cuộc mình nhận một mình mà không có anh. Thế nhưng đến khi cưới người yêu cũ thì anh lại vào tận nơi ở đó đến ba ngày đưa người yêu về nhà chồng ở tận Nha Trang mới chịu về. Cưới nhau về anh vẫn liên lạc thường xuyên với người đó, còn gửi quà về tặng cho nhau. Quà người đó tặng thì anh mang lên trưng bày còn quà vợ tặng thì không biết ở nơi đâu. Anh trân trọng quà của người khác nhưng quà của vợ thì anh không tôn trọng.
Mấy năm đi học mình đã gấp được 1000 con hạc mong rằng sau này sẽ tặng cho người mình yêu nhất, đến ngày sinh nhật, vợ tặng anh những con hạc đó với mong muốn anh sẽ là người mình yêu thương nhất cuộc đời. Vậy mà sau khi tặng, vợ về quê chơi rồi lên thì hoàn toàn thất vọng. Hoa vợ tặng thì chồng vứt trong sọt rác, còn hộp đựng hạc của vợ tặng thì hạc rơi mỗi chỗ một con để cho trẻ hàng xóm sang nhặt chơi. Trong khi đó tất cả quà anh tặng mình đều giữ thật kỹ, bao nhiêu quà anh tặng vợ đều cất kỹ, hoa anh tặng dù đã héo khô mình vẫn cứ giữ lại không nỡ vứt đi. Vậy mà chồng lại không biết trân trọng tình cảm mà vợ dành cho.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: DNS.
Có lẽ đến tận bây giờ anh cũng không hề biết mình đã tặng bao nhiêu con hạc, vợ đã dồn vào đó bao nhiêu tâm huyết. Cảm thấy vô cùng thất vọng và buồn tủi, vợ đã khóc rất nhiều nhất là sau khi sinh con xong. Cả một năm sau khi sinh con chồng không hề đả động gì đến vợ, vợ có nói thì cả tháng mới động đến một lần. Bây giờ mình cũng không còn cảm giác gì mỗi khi gần chồng chỉ là cho xong rồi thôi.
Bây giờ có chở nhau đi đâu thì cũng như là xe ôm chở khách, anh không cần vợ ôm cũng không cần vợ ngồi sát lại cứ như là hai người xa lạ, nhìn người ta đi đường vợ chồng hai con rồi mà người ta vẫn ôm ấp, tình cảm với nhau mà mình thấy tủi thân. Đôi lúc ra công viên dạo một mình thỉnh thoảng gặp mấy cặp vợ chồng, vợ đang mang bầu còn chồng nắm tay vợ thật chặt cùng cười đùa mà hạnh phúc thấy tủi thân vô cùng.
Mình không biết rồi cuộc sống gia đình của vợ chồng mình còn kéo dài được bao lâu khi mà mình lúc nào cũng trong tâm trạng không vui thế này. Vợ chồng người ta đi đâu làm gì cũng vui vẻ còn vợ chồng mình đi đâu làm cũng chẳng bao giờ nói chuyện với nhau, về đến nhà thì việc ai người nấy làm rồi đi ngủ. Cũng chưa bao giờ biết đến hai chữ tâm sự.
Lúc đầu mình cũng có nói chuyện với chồng nhưng anh toàn nổi điên lên mỗi khi vợ nói nên từ đó trở đi vợ cũng chẳng bao giờ nói chuyện. Con thì mình gửi về quê với ông bà nội. Nhiều đêm nhớ con mình ra ban công đứng một mình khóc sợ chồng buồn khi nhìn thấy vợ khóc, chồng không động viên an ủi vợ thì thôi đằng này lại chử.i mình là “con điên”, là “đồ thần kinh nửa đêm ra đó đứng khóc”. Không biết có ai rơi vào hoàn cảnh giống như mình không nhưng mình thì không thể nào chịu đựng được nữa rồi, sống với chồng như thế này buồn nhiều lắm. Còn có lúc nhớ con ngồi khóc thì chồng mặc kệ cứ ngồi một mình xem phim và cười hô hố, vộ muốn khóc sao thì khóc. Vô tâm đến thế là cùng.
Cuộc đời không như những gì mà người ta mong đợi, sống với nhau cần có yêu thương, cần sự quan tâm, động viên an ủi, dù nghèo khó cũng vẫn vượt qua. Thế nhưng sống với nhau mà cứ vô tình, lạnh lùng như thế này thì không biết sẽ ra sao. Cái gọi là hạnh phúc gia đình sao khó thế, cần lắm một bờ vai yêu thương, cần lắm sự quan tâm chia sẻ nhưng sao xa vời quá. Tình yêu với mình thật xa xỉ, hạnh phúc quá đỗi mong manh.
Thỉnh thoảng mình có đọc mấy bài viết mà các ông chồng làm nhật ký cho vợ khi mang bầu mà thấy ngưỡng mộ tình yêu của họ. Hay cảm động đến rớt nước mắt khi cụ ông viết nhật ký về 5 ngày cuối cùng của vợ trước khi rời xa ông mãi mãi. 60 năm chung sống với nhau cụ ông vẫn dành tình yêu trọn vẹn cho cụ bà, chăm cho bà từng miếng ăn, từng viên thuố.c. Đó là những câu chuyện có thật nhưng với mình chắc là điều không tưởng. Phải làm sao để đi tiếp quãng đời tiếp theo mà không gục ngã đây?
Theo Ngoisao
Bố mẹ của anh phản đối vì tôi từng có chồng
Anh hiền lành, không dám cãi bố mẹ nên cứ lần lữa mãi, chưa thể cưới tôi, trong khi gia đình tôi thúc ép.
ảnh minh họa
Tôi quen anh cũng được 2 năm, đến năm ngoái chúng tôi mới yêu nhau. Anh hiền lành, tốt tính, luôn biết quan tâm, chăm sóc cho tôi. Chúng tôi đã trải qua nhiều kỷ niệm vui buồn. Tôi không có điều gì phàn nàn về tình yêu anh dành cho mình, dù chẳng bao giờ anh nói yêu tôi nhưng qua thái độ, hành động của anh, tôi hiểu anh. Anh cũng không phải là người biết ăn nói văn hoa, nghĩ gì nói đấy nên nhiều lúc khiến tôi cảm thấy buồn nhưng rồi cũng qua nhanh vì tôi hiểu tính anh.
Tôi chỉ suy nghĩ một điều, anh quá hiền lành, nhiều lúc không quyết định được việc gì cả. Cuộc sống riêng tư của tôi cũng đôi chút phức tạp. Tôi từng l.y hô.n nhưng chưa có con trước khi gặp anh. Quen anh tôi cũng nói rõ điều đó để anh lựa chọn nhưng anh vẫn ở bên tôi, yêu tôi. Nhưng có điều gia đình anh chưa chấp nhận, ngăn cản anh đến với tôi.
Anh nói anh cần có thời gian để thuyết phục gia đình, không thể vội vàng được. Đó là qua lời anh nói chứ tôi chưa bao giờ về nhà anh để đối diện với sự phản đối đó. Nhiều lúc tôi nghĩ không biết điều đó có đúng không nữa nhưng khi nghĩ đến tính cách thẳng thắn, thành thật của anh tôi lại nghĩ anh nói thật. Chỉ là anh không đủ can đảm để đưa tôi về nhà mà thôi. Anh luôn nói anh muốn gia đình đồng ý thì mới đưa tôi về nhà anh chơi.
Có thời gian bố mẹ thúc ép khiến tôi đau đầu và gần như phát điên. Các cụ nghĩ anh lừa dối tôi nên mới làm vậy, rồi hàng loạt câu hỏi khiến đầu óc tôi cứ quay cuồng, anh khó xử không biết làm sao. Có lúc tôi hỏi, nếu bố mẹ anh vẫn cương quyết thì anh có quyết tâm xây dựng gia đình mà không cần sự đồng ý của bố mẹ không, anh im lặng, không biết trả lời sao. Điều đó khiến tôi tủi thân ghê gớm, chỉ muốn buông xuôi tất cả nhưng cứ nói đến chuyện chia tay anh lại đần mặt ra, chẳng biết nói gì.
Tôi hiểu anh không hề muốn vậy. Chúng tôi cứ nhùng nhằng thế này đến khi nào, vì anh không có định hướng rõ ràng? Hay anh không muốn nói cho tôi biết vì anh không chắc chắn có làm được hay không?
Theo VNE
Anh phụ em chạy theo gái đã có chồng Yêu nhau 5 năm trời vậy mà anh ruồng bỏ em để chạy theo một người đàn bà có chồng. Em quá đau khổ khi anh bỏ em để chạy theo một người phụ nữ có chồng, già hơn tuổ.i (Ảnh minh họa) Chị Thanh Bình thân mến! Em đang rất hụt hẫng và bối rối không biết làm sao cho vẹn đôi...