Ba năm có chồng cũng như không
Vợ chồng người ta đi đâu làm gì cũng vui vẻ, còn vợ chồng mình chẳng bao giờ nói chuyện với nhau, về đến nhà thì việc ai nấy làm, rồi đi ngủ.
Thật sự trong giây phút này cũng chẳng biết tâm sự với ai. Chỉ biết viết ra đây cho nhẹ lòng. Nghĩ đến cuộc sống vợ chồng 3 năm qua mà buồn thấy lạ. Nếu cho xác định lại chắc em cũng chẳng quyết định lấy anh để đến bây giờ suốt cuộc đời còn lại sống trong áp lực tinh thần thế này.
Không những bản thân anh đi đâu cũng tự tin là mình đẹp trai, mà nghe thiên hạ mọi người nói mày lấy chồng đẹp trai thì lo mà giữ. Lúc đầu thì em cũng không nghĩ gì nhiều vì nghĩ rằng anh lấy mình vì tình yêu nhưng không ngay đến cả anh cũng nói với mình là: “Mọi người bảo với anh đẹp trai sao lại lấy vợ xấu thế”. Từ đó trở đi cho đến bây giờ đi đâu anh cũng không dám khoác tay vợ đi lúc nào đi cũng cách xa vợ một mét, không dám đứng chụp hình cùng vợ.
Sau ba năm sống với nhau, dù đi đây chơi, đi dã ngoại có, nhưng hai chúng tôi chưa hề có cái hình chụp chung nào. Buồn nhiều vô cùng nhưng cũng không biết nói với ai. Trước khi chưa cưới có hẹn với mình rằng khi nào em tốt nghiệp đại học anh sẽ vào tặng hoa nhưng rốt cuộc mình nhận một mình mà không có anh. Thế nhưng đến khi cưới người yêu cũ thì anh lại vào tận nơi ở đó đến ba ngày đưa người yêu về nhà chồng ở tận Nha Trang mới chịu về. Cưới nhau về anh vẫn liên lạc thường xuyên với người đó, còn gửi quà về tặng cho nhau. Quà người đó tặng thì anh mang lên trưng bày còn quà vợ tặng thì không biết ở nơi đâu. Anh trân trọng quà của người khác nhưng quà của vợ thì anh không tôn trọng.
Mấy năm đi học mình đã gấp được 1000 con hạc mong rằng sau này sẽ tặng cho người mình yêu nhất, đến ngày sinh nhật, vợ tặng anh những con hạc đó với mong muốn anh sẽ là người mình yêu thương nhất cuộc đời. Vậy mà sau khi tặng, vợ về quê chơi rồi lên thì hoàn toàn thất vọng. Hoa vợ tặng thì chồng vứt trong sọt rác, còn hộp đựng hạc của vợ tặng thì hạc rơi mỗi chỗ một con để cho trẻ hàng xóm sang nhặt chơi. Trong khi đó tất cả quà anh tặng mình đều giữ thật kỹ, bao nhiêu quà anh tặng vợ đều cất kỹ, hoa anh tặng dù đã héo khô mình vẫn cứ giữ lại không nỡ vứt đi. Vậy mà chồng lại không biết trân trọng tình cảm mà vợ dành cho.
Ảnh minh họa: DNS.
Có lẽ đến tận bây giờ anh cũng không hề biết mình đã tặng bao nhiêu con hạc, vợ đã dồn vào đó bao nhiêu tâm huyết. Cảm thấy vô cùng thất vọng và buồn tủi, vợ đã khóc rất nhiều nhất là sau khi sinh con xong. Cả một năm sau khi sinh con chồng không hề đả động gì đến vợ, vợ có nói thì cả tháng mới động đến một lần. Bây giờ mình cũng không còn cảm giác gì mỗi khi gần chồng chỉ là cho xong rồi thôi.
Video đang HOT
Bây giờ có chở nhau đi đâu thì cũng như là xe ôm chở khách, anh không cần vợ ôm cũng không cần vợ ngồi sát lại cứ như là hai người xa lạ, nhìn người ta đi đường vợ chồng hai con rồi mà người ta vẫn ôm ấp, tình cảm với nhau mà mình thấy tủi thân. Đôi lúc ra công viên dạo một mình thỉnh thoảng gặp mấy cặp vợ chồng, vợ đang mang bầu còn chồng nắm tay vợ thật chặt cùng cười đùa mà hạnh phúc thấy tủi thân vô cùng.
Mình không biết rồi cuộc sống gia đình của vợ chồng mình còn kéo dài được bao lâu khi mà mình lúc nào cũng trong tâm trạng không vui thế này. Vợ chồng người ta đi đâu làm gì cũng vui vẻ còn vợ chồng mình đi đâu làm cũng chẳng bao giờ nói chuyện với nhau, về đến nhà thì việc ai người nấy làm rồi đi ngủ. Cũng chưa bao giờ biết đến hai chữ tâm sự.
Lúc đầu mình cũng có nói chuyện với chồng nhưng anh toàn nổi điên lên mỗi khi vợ nói nên từ đó trở đi vợ cũng chẳng bao giờ nói chuyện. Con thì mình gửi về quê với ông bà nội. Nhiều đêm nhớ con mình ra ban công đứng một mình khóc sợ chồng buồn khi nhìn thấy vợ khóc, chồng không động viên an ủi vợ thì thôi đằng này lại chửi mình là “con điên”, là “đồ thần kinh nửa đêm ra đó đứng khóc”. Không biết có ai rơi vào hoàn cảnh giống như mình không nhưng mình thì không thể nào chịu đựng được nữa rồi, sống với chồng như thế này buồn nhiều lắm. Còn có lúc nhớ con ngồi khóc thì chồng mặc kệ cứ ngồi một mình xem phim và cười hô hố, vộ muốn khóc sao thì khóc. Vô tâm đến thế là cùng.
Cuộc đời không như những gì mà người ta mong đợi, sống với nhau cần có yêu thương, cần sự quan tâm, động viên an ủi, dù nghèo khó cũng vẫn vượt qua. Thế nhưng sống với nhau mà cứ vô tình, lạnh lùng như thế này thì không biết sẽ ra sao. Cái gọi là hạnh phúc gia đình sao khó thế, cần lắm một bờ vai yêu thương, cần lắm sự quan tâm chia sẻ nhưng sao xa vời quá. Tình yêu với mình thật xa xỉ, hạnh phúc quá đỗi mong manh.
Thỉnh thoảng mình có đọc mấy bài viết mà các ông chồng làm nhật ký cho vợ khi mang bầu mà thấy ngưỡng mộ tình yêu của họ. Hay cảm động đến rớt nước mắt khi cụ ông viết nhật ký về 5 ngày cuối cùng của vợ trước khi rời xa ông mãi mãi. 60 năm chung sống với nhau cụ ông vẫn dành tình yêu trọn vẹn cho cụ bà, chăm cho bà từng miếng ăn, từng viên thuốc. Đó là những câu chuyện có thật nhưng với mình chắc là điều không tưởng. Phải làm sao để đi tiếp quãng đời tiếp theo mà không gục ngã đây?
Theo Ngoisao
Tôi muốn em, người phụ nữ đã có chồng
Tôi là kẻ thứ ba, dù em có chồng nhưng tôi vẫn muốn lấy em, muốn giành em về mình.
Càng đọc những bài viết Tôi vất vả giành chồng từ người thứ ba ; Đã cướp chồng, đừng nhận mình tử tế...tôi càng đau đớn. Tim tôi như thắt lại mỗi khi ai đó nhắc tới cụm từ người thứ ba. Có lẽ ai cũng nguyền rủa, cũng cay độc và chửi mắng thân phận của những người đến sau trong hạnh phúc của người khác. Và tôi cũng vậy. Cay đắng hơn, tôi còn là một trai tân - còn em là người phụ nữ đã có chồng.
Tôi biết mình là một người thứ ba ngay từ lần đầu gặp cô ấy. Cô ấy không nói dối tôi điều đó và tôi hoàn toàn cam tâm tình nguyện muốn được bên cô ấy trong khi cô ấy luôn từ chối tôi. Cô ấy muốn đẩy tôi ra khỏi cuộc sống, cô ấy không hề quyến rũ tôi mà chỉ từ phía tôi khao khát được bên cô ấy.
Chúng tôi là đồng nghiệp. Trong những câu chuyện mà cô ấy thường nói với tôi về chồng làm tôi hình dung ra anh ấy là một người đàn ông mẫu mực, một người chồng quá ư yêu vợ, thương con. Tôi cũng thấy mừng cho cô ấy. Thời điểm đó, tôi xin khẳng định giữa chúng tôi là một tình cảm đồng nghiệp hết sức bình thường. Thậm chí cả ngày chúng tôi cũng chỉ nói với nhau vài câu qua quýt, xã giao.
Mọi chuyện bắt đầu có biến đổi khi tôi vô tình biết người chồng của cô ấy cặp bồ. Đó là một cuộc gặp gỡ rất tình cờ mà thôi. Và rồi sâu chuỗi rất nhiều điều rằng gia đình của cô ấy không hề hạnh phúc như cái mà cô ấy vẽ ra cho mọi người xung quanh. Khi tôi biết được sự thật đó, tôi bỗng thấy thương cảm với người phụ nữ có vẻ ngoài hiền lành, nhu mì và vô cùng dễ mến ấy.
Chứng kiến sự đau khổ của cô ấy, tôi không thể nào đành lòng được (Ảnh minh họa)
Dần dần, tôi thân thiết với cô ấy hơn. Tôi cố gặng hỏi nhưng cô ấy vẫn giấu kín chuyện gia đình mình. Cho tới khi, cô ấy gọi điện thoại cầu cứu tôi giữa đêm khuya vì bị chồng đánh đập, cô ấy mới chịu thừa nhận rằng, cô ấy đang là nạn nhân của sự bạo hành gia đình.
Chồng cô ấy là một người đàn ông có địa vị trong xã hội, có học thức. Nhìn dáng vẻ đạo mạo của anh ta không ai nghĩ rằng anh ta có thể thú tính tới như vậy. Thậm chí từ ngày cưới nhau xong tới giờ, anh ta liên tục cặp bồ, chơi bời hết cô này, cô khác. Anh ta khinh cô ấy không làm được nhiều tiền, coi vợ chẳng khác nào kẻ hầu người hạ trong nhà. Nhưng vì những gì anh ta đã làm được cho gia đình (cho bố cô ấy tiền chữa trị bệnh hiểm nghèo) nên nửa câu cô ấy cũng không dám nói ra ngoài sự thật về tên chồng đồi bại ấy.
Cô ấy cầu xin tôi giấu kín mọi chuyện, đừng nói cho ai biết. Cô ấy không muốn trở nên đáng thương trong mắt mọi người, không muốn mọi người biết rằng cô ấy đang bị đối xử tệ bạc. Cô ấy muốn sống bên anh ta như một cách để trả nghĩa và quan trọng hơn là để cậu con trai nhỏ có một tổ ấm gia đình.
Vậy là tôi đành im lặng bên cô ấy. Sự thương cảm dần biến thành tình yêu khi mỗi tuần tôi chứng kiến những vết thâm tím trên gương mặt, cánh tay, đôi chân...mà cô ấy cứ cố gắng phải đưa ra lí do bị ngã, bị đập đầu...Tôi yêu cô ấy lúc nào không hay. Tôi là người đàn ông thoáng trong suy nghĩ. Tôi không quan trọng chuyện cô ấy đã có một đời chồng còn tôi là trai tân, điều mà tôi nghĩ đó là được che chở và bao bọc người phụ nữ đáng thương này.
Tôi muốn được ở bên để che chở và bao bọc cho cô ấy trọn đời (Ảnh minh họa)
Những lần cô ấy gục đầu vào vai tôi khóc đến mức cạn nước mắt vì chứng kiến sự trơ tráo của chồng với nhân tình, tim tôi như có ai bóp nghẹt. Đã rất nhiều lần tôi nói với cô ấy chuyện hãy li hôn với anh ta để tìm cho mình một hạnh phúc khác nhưng cô ấy không chịu.Cô ấy nói, chồng cô ấy có một quan điểm sống là dù thế nào đi chăng nữa anh ta cũng sẽ không bỏ vợ. Anh ta làm điều đó vì danh dự và danh tiếng của một người như anh ta. Vì vậy, khi anh ta không bỏ vợ, việc nói cô ấy bỏ chồng là điều cô ấy không bao giờ dám.
Cô ấy sợ người đời sẽ cười chê vì dù sao trong mắt mọi người chồng cô ấy là một người đàn ông quá tử tế. Hơn nữa anh ta còn không muốn bỏ vợ mà cô ấy chủ động bỏ chồng thì đó là một điều cô ấy không làm nổi. Mặc cho tôi khuyên can, mặc cho tôi hết lời phân tích nhưng cô ấy vẫn chỉ khóc mà không dám quyết định điều gì.
Liệu nghe xong câu chuyện của tôi, mọi người có thấy kẻ thứ ba là đáng ghét không? Tôi không biện minh cho mình nhưng tôi luôn cho rằng trong cuộc sống này điều gì cũng có thể xảy ra. Tình yêu chân thành sẽ không bao giờ là có tội dù nó bị đến muộn màng đi chăng nữa. Giờ tôi vẫn đang là kẻ thứ ba giấu mặt trong cuộc hôn nhân của cô ấy. Tôi tin rằng, rồi đây, với tình yêu mà tôi dành cho cô ấy, cô ấy sẽ quay về bên tôi. Tôi chỉ băn khoăn một điều, liệu tôi có nên xuất hiện trước mặt chồng cô ấy để nói cho anh ta biết về sự hiện diện của một người thứ ba là tôi hay không? Liệu điều đó có khiến anh ta bỏ vợ, buông tha cho cô ấy để đến bên tôi không? Tôi có nên làm thế không?
Theo VNE
Bố mẹ của anh phản đối vì tôi từng có chồng Anh hiền lành, không dám cãi bố mẹ nên cứ lần lữa mãi, chưa thể cưới tôi, trong khi gia đình tôi thúc ép. ảnh minh họa Tôi quen anh cũng được 2 năm, đến năm ngoái chúng tôi mới yêu nhau. Anh hiền lành, tốt tính, luôn biết quan tâm, chăm sóc cho tôi. Chúng tôi đã trải qua nhiều kỷ niệm...