Ba năm chưa từng được vợ gọi là anh
Đúng là, lúc yêu chẳng giống lúc về sống với nhau. Có những thứ tôi cứ tưởng là về sống với nhau thì sẽ khác, rồi vợ cũng sẽ quen.
Nhưng mà sống mãi, sống tới tận 3 năm với nhau rồi vợ vẫn không sửa được. Có nói sao vợ cũng vẫn chứng nào tật ấy. Với vợ, đó là điều thường tình, chẳng có gì sai mà phải sửa cả. Nhưng mà với tôi, đó là một sự bực bội vô cùng lớn, nhiều khi mang ức chế vào người, rất chi là khó chịu.
Vợ hơn tôi 2 tuổi. Ngày yêu nhau, ai cũng bảo sao tôi lại yêu người hơn tuổi. Nhiều người cho rằng, chuyện yêu người hơn tuổi, nhất là vợ hơn tuổi, cứ thấy kì kì. Tôi thì chẳng thấy gì, thích thì yêu thôi. Với lại, tôi với vợ thì nhìn ngang nhau. Hơn tôi 2 tuổi nhưng vợ còn trẻ trung lắm, nhìn còn trẻ hơn cả tôi nên thoạt nhìn, không nói ra thì không ai biết.
Chuyện tuổi tác đâu có gì quan trọng. Người ta còn yêu nhau, bạn gái hơn cả 4-5 tuổi cũng vẫn yêu có sao đâu. Căn bản là mình yêu nhau thôi. Tôi nghĩ thế nên cũng rất yêu thương vợ. Tôi muốn được làm phi công của vợ một cách đường đường chính chính.
Những ngày còn yêu nhau, chúng tôi hạnh phúc lắm. Sau này bạn bè bảo, đúng là yêu nhau trẻ tuổi có khác, vợ chồng rất chi là nhí nhảnh, hồn nhiên, lại vui vẻ với nhau. Vì cùng cùng tuổi nên tôi được vợ chiều, nhiều khi mọi người cứ trêu là chị chiều em, tôi cũng ngượng ngượng. Tính tôi có chút trẻ con, nhưng mà chỉ là khi ở bên cạnh vợ thì tôi mới vậy thôi, còn lúc khác thì người lớn ra phết.
Video đang HOT
Thế mà vợ tôi nhất định không. Vợ bảo tôi “ít tuổi còn đòi làm anh. Còn lâu nhé!”. Tưởng vợ nói đùa nhưng đúng thật, 3 năm qua, tôi đã nếm mùi &’đàn chị’ của vợ. (ảnh minh họa)
Có một điều mà ai cũng hỏi là tại sao chúng tôi không gọi nhau là anh em. Vợ thì toàn gọi tên tôi, còn tôi thì toàn gợi vợ là đằng ấy. Ban đầu ai nghe cũng thấy lạ, vì yêu nhau dù vợ có hơn tuổi cũng nên xưng hô anh – em cho tình cảm. Nhưng mà vốn coi tôi là người ít tuổi, trước lại xưng chị em nên giờ tự nhiên gọi là anh cứ ngượng mồm. Vợ tôi bảo vậy nên không muốn gọi là anh, cứ xưng tên cho tiện lại vui vẻ, vô tư.
Chúng tôi cưới nhau. Về tới nhà, hôm lại mặt, ai cũng bảo là, sao lại để cho vợ gọi tên như thế. Trước mặt các cụ, vợ chồng tôi cũng cứ bạn tớ, ấy, với lại gọi tên. Bố mẹ tôi, họ hàng nhà tôi có vẻ không hài lòng. Người lớn tuổi thường không thích cách xưng hô ấy. Tôi cũng nói với vợ, trước mặt người khác nên anh -em cho tình cảm, với lại, cũng nên anh em thì đúng hơn. Giờ đã lấy nhau rồi, làm vợ chồng rồi thì không anh em, sau này có con chúng lại cười cho.
Thế mà vợ tôi nhất định không. Vợ bảo tôi “ít tuổi còn đòi làm anh. Còn lâu nhé!”. Tưởng vợ nói đùa nhưng đúng thật, 3 năm qua, tôi đã nếm mùi &’đàn chị’ của vợ. Đúng là vợ không chịu gọi tôi là anh, còn coi tôi như trẻ con, lúc nào cũng giáo điều. Vợ chuyêncái giọng &’dạy’ chồng là phải thế này, thế kia, là phải làm cho ra người lớn, rồi chỉ biết ngồi chê tôi trẻ con. Vợ bảo chưa lớn được thì chưa được gọi là anh. Tưởng là nói đùa thế mà suốt 3 năm, chưa một lần nghe vợ gọi tiếng &’anh’ dù tôi đã là chồng của vợ. Nhắc nhiều thành cùn, thành bực bội, khó chịu. Giờ tôi cũng chẳng anh em gì với vợ nữa, cứ kệ mặc. Vợ nói gì tôi cũng trống không, không bao giờ tiếp lời. Tôi chán ngấy cái kiểu dạy chồng dạng &’đàn chị’ của vợ rồi. Tôi phải găng tới khi nào vợ chịu gọi tôi là anh thì thôi, chứ không thì mất mặt với bàn dân thiên hạ lắm!
Theo VNE
Tôi là kẻ ngoại tình đáng khinh
Đêm đêm tôi vẫn chờ ngày hạnh phúc được ở bên cô ấy, cũng thấy dằn vặt đau khổ vì bị cô ấy phản bội; nhiều hơn tất cả là thấy tội lỗi với vợ con tôi, chồng con của cô ấy và xã hội.
Tôi sinh ra với dáng vẻ thư sinh, trắng trẻo và đẹp trai, tuổi thơ thật đẹp, không biết buồn. Năm 15 tuổi một tai nạn đã xảy ra, tôi bị hỏng một bên mắt, cũng từ đó cuộc sống đầy mặc cảm tự ti và tâm hồn yếu đi như một người con gái. Tai nạn làm biến đổi con người tôi, ảnh hưởng và ám ảnh tôi suốt cuộc đời.
Ảnh minh họa
Năm tôi 20 tuổi tôi gặp em và yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, em mới 16 tuổi đã già dặn như tuổi 20, sống ở thành phố, quá từng trải, quen nhau vài ngày đã nhận lời yêu, yêu nhau 10 ngày đã ăn nằm với nhau, em theo ra trường tôi đang học ở lại vài ba ngày. Tôi nhớ như in cảm giác lúc ấy hạnh phúc vô cùng và cũng đầy dằn vặt, vì đến với tôi em đã là một người đàn bà, trước đó em yêu người khác. Em ra Hà Nội, tôi tiếp tục đời sinh viên, em đi không tin tức, tôi ngày ngày viết thư trông ngóng mỏi mòn.
Bẵng đi một năm em lại về quê, chúng tôi gặp nhau, nồng nàn và say đắm nhưng trong trái tim chàng trai quê của tôi cảm giác không thể chấp nhận em được, có lẽ vì tôi cổ hủ và thông minh quá, muốn lấy vợ có nghề nghiệp ổn định. Tôi nói lời chia tay và phải mất vài ba năm mới chấm dứt được. 25 tuổi tôi lấy vợ, người có nghề nghiệp như ý nguyện, không cần quan tâm tình cảm (về sau này tôi vẫn cảm phục vợ là người tôi không chê trách gì cả).
Tôi tiếp tục học 5 năm đại học tại chức, từ đó người yêu xưa lặn lội về thăm hàng tuần. Hoàn cảnh đẩy đưa do chồng cô ấy đi xuất khẩu lao động và chúng tôi đã ngoại tình với nhau cũng ngần ấy năm. Đầu năm 2012, khi biết chồng cô ấy chuẩn bị trở về, chúng tôi thống nhất chấm dứt quan hệ để không ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau. Cô ấy không liên lạc, đổi số điện thoại, tôi quay về tập trung chăm sóc gia đình, mọi việc ngỡ như đã yên ấm.
Nửa năm sau bỗng một ngày cô ấy điện thoại cho tôi khóc nức nở, nói rằng thời gian đấy cô ấy yêu một người mới là chủ tịch xã miền núi có nhiều tiền và rất ga lăng, hai người tính bỏ đi trong khi chồng cô ấy vẫn chưa trở về. Tuy nhiên khi điện thoại cho tôi thì gã trai kia đã trở mặt đổi ý. Bầu trời sụp đổ, tôi vỡ òa, khóc lóc suốt mấy ngày, thì ra không phải cô ấy chia tay với mục đích tốt mà là vui tình mới. Tôi hụt hẫng mất niềm tin vào cuộc sống và phải khó khăn lắm tôi mới có thể vượt qua được.
Chồng cô ấy về, một người đàn ông tôi rất tôn trọng vì anh ấy chịu thương chịu khó, trở về sống tiếp cuộc sống vợ chồng không thương yêu nhau (có lẽ anh ấy biết ở quê nhà vợ chẳng ra gì).
Gần một năm nay, người đàn bà xấu xa, đầy tội lỗi mà tôi từng thề không bao giờ tha thứ được nay tôi đã tha thứ từ lúc nào không biết. Tôi lại yêu thương cô ấy như xưa, có lẽ vì cảm phục tình cảm dành cho tôi, không chê tôi tàn tật.
Tôi lại bị cuốn theo những toan tính của cô ấy, rồi có ngày sẽ phá nát hai gia đình để đến bên nhau hay phải làm sao để mọi người không ai phải khổ. Tình cảm và lý trí đan xen lẫn nhau, nhiều lúc tôi muốn phát điên vì không thoát ra được. Tôi phải làm gì để không phải là kẻ tội nhân thiên cổ, làm băng hoại đạo đức xã hội. Đêm đêm tôi vẫn chờ ngày hạnh phúc được ở bên cô ấy, cũng thấy dằn vặt đau khổ vì bị cô ấy phản bội; nhiều hơn tất cả là thấy tội lỗi với vợ con tôi, chồng con của cô ấy và xã hội. Xin mọi người tha thứ và cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Tôi vẫn tha thứ khi phát hiện vợ vào nhà nghỉ với người tình Sau ba năm yêu nhau trên giảng đường đại học, chúng tôi có một đám cưới ngọt ngào cách đây 4 năm và một nhóc kháu khỉnh. Công việc của tôi ổn định, thu nhập không cao nhưng không đến nổi thiếu thốn. Vợ tôi hướng ngoại và là người cầu tiến. Ba năm qua, cô ấy thay đổi công việc tại ba...