Ba mẹ ơi, con không còn là đứ.a tr.ẻ lên 3!
Ba mẹ có biết mấy hôm nay con buồn và bị sốc nặng lắm không! Tim con như muốn vỡ ra hàng trăm mảnh và suýt nữa con đã làm điều dại dột, bởi con gặp phải một vấn đề lớn nhưng lại bất lực không tìm được cách giải quyết ổn thỏa.
Lúc ấy con rất muốn tìm, rất muốn rủ một người bạn, một người thân quen nào đó đến nhà chơi, để con trút hết tâm sự cho nhẹ lòng. Nhưng con chợt nhớ đến những lời căn dặn kỹ lưỡng hàm chứa cả sự đ.e dọ.a của ba mẹ: Con phải hết sức cẩn thận và đề cao cảnh giác, không được tin và cũng không được mời mọc, rủ rê một ai đến nhà, cho dù người đó thân quen cỡ nào với con.
Những lời dặn như: thời buổi này ghê lắm, người tốt có thể thành người xấu và họ có thể làm hại con khi thấy con một mình ở nhà… làm con lúc nào cũng sống trong nỗi sợ hãi, dè dặt, thiếu tự tin, nghi hoặc và mất niềm tin với chính bản thân và với tất cả mọi người xung quanh.
Tại sao con lại được ba mẹ quan tâm, lo lắng và chăm sóc đặc biệt hơn những đứa em khác trong nhà? Cũng dễ hiểu thôi, vì con sinh ra đã là một đứa con khuyết tật, ốm yếu. Con lớn dần trong sự đùm bọc, chở che, ôm ấp của ba mẹ. Tuy con năng động, mạnh mẽ, nhưng mỗi khi làm việc gì mang tính quyết định con lại sợ, không dám tự mình quyết định mà phải chờ hỏi ý kiến ba mẹ, người thân trong nhà. Con thấy càng ngày con càng yếu đuối, thiếu tự tin, thiếu sự chịu đựng và thiếu tính chiến đấu, chống chọi với biến cố, sóng gió của cuộc đời.
Chưa bao giờ ba mẹ và mọi người trong nhà xem con là một người đã trưởng thành thật sự. Trong mắt ba mẹ và mọi người, con vẫn là một đứ.a tr.ẻ lên 3, chưa “đủ lông đủ cánh” để có thể tự do bay đi một mình, chưa đủ trí khôn để biết nghĩ gần xa và chưa đủ sức để va chạm, chống chọi với cạm bẫy của cuộc đời.
Video đang HOT
Bao nhiêu lần nói chuyện với ba mẹ và người thân trong nhà là bấy nhiêu lần đều khiến con cảm thấy khó chịu, mặc cảm và hơi thất vọng. Con chỉ bị khuyết tật về thể xác thôi chứ đâu có bị khuyết tật về não, tại sao con không được khuyến khích, động viên tự chịu trách nhiệm về bản thân, về những suy nghĩ và quyết định, cũng như được làm những điều theo suy nghĩ của mình?… Vì thương yêu, che chở, bảo vệ con mà ba mẹ vô tình biến con trở thành con người lúc nào cũng mặc cảm, thiếu tính quyết đoán, sợ khó khăn và chờ người khác suy nghĩ và quyết định giùm mọi việc cho mình…
Ba mẹ ơi, con hiểu tình yêu thương của ba mẹ dành cho con là vô bờ bến, nhưng con đã lớn rồi, con ý thức được việc nào nên làm và việc nào không nên làm. Hãy cho con có cơ hội được tự lập, được trưởng thành và lớn lên trong suy nghĩ, quyết định và bằng những bài học kinh nghiệm quý giá từ những thất bại, vấp ngã của bản thân.
Theo VNE
Gửi em - người tình đầu tiên!
Ngày hôm nay đến với tôi và em có lẽ đúng như những ngã rẽ từ khi chúng ta đôi ngả chia ly.
Xin cho phép tôi được gọi em bằng một cách xưng hô tạm thân mật và lãng mạn như lúc này, vì tôi biết rằng sẽ không có một lần nào được làm điều này nữa em à! Đã bao lâu rồi hả em, bao lâu cho bức thư đầu tiên với nét chữ nguệch ngoạc kèm theo những lời văn có chút gì đó gượng ép, không tự nhiên của sự dại khờ và bồng bột tuổ.i 17? Ừ thì cũng hơn 6 năm rồi em nhỉ, tôi còn nhớ chứ, lá thư đầu tôi không gọi em, có thể vì tôi còn ngại, còn ngập ngừng hay chỉ đơn giản là lấp ló đây đó trong mớ cảm xúc không thật và chín chắn của mình. Nhưng giờ đây, lá thư này - một lá thư cuối tôi đang viết gửi em, tôi tin là tôi sẽ có đủ tự tin để đọc lại, để dối diện chứ không phải cất đi như một kỉ niệm lãng quên như lần đầu của tôi. Và tôi cũng mong em chỉ xem bức thư này như lời chào lần cuối của người đã lâu không gặp gửi em một chút gì đó rồi em có thể để cơn gió mang đi, như vậy nhé!
Ngày mai em đi, nếu như bất chợt không nhận được tin rằng em sẽ đi (cũng có thể là chẳng quay về thành phố của chúng ta nữa) thì tôi sẽ không có cảm xúc để viết nên lá thư này. Tôi cũng không hiểu được cảm xúc của mình nữa, việc em đi âu cũng là một điều hết đỗi bình thường nhưng có lẽ một lời cuối chào nhau có tốt hơn không hả em? Đắn đo và do dự, hay làm ngơ đi như không biết gì? Một vòng lẩn quẩn, và rồi tôi quyết định gửi em một lời chào, như một-người-bạn vốn không liên lạc và nói chuyện với nhau lâu rồi, gặp nhau thì càng không.
Em biết không, ngày hôm nay đến với tôi và em có lẽ đúng như những ngã rẽ từ khi chúng ta đôi ngả chia ly. Em sống với ước muốn của mình, một ngôi trường danh tiếng, nỗ lực, phấn đấu, thành công. Và không lâu nữa đâu, em sẽ được đến với một chân trời, một tương lai mới với bao thành công đang chờ đợi ở nơi cách nửa vòng trái đất kia. Cuộc sống vỗn dĩ là một chuyến đi mà đôi khi ta không thể định trước một điểm dừng, chỉ khi đã ngồi trên một hành trình, bằng một nỗ lực tìm kiếm nào đó, ta mới có thể biết được đích đến. Dường như em đã đi trên hành trình của mình rồi đấy. Thế còn tôi, tôi vẫn vậy, vẫn như ngày nào, tôi đã làm quen và đã quên từ rất lâu rồi cái cảm giác khắc khoải của một trái tim non dại của lần yêu dại khờ những ngày xưa. Tôi cũng đã đứng dậy được và chọn cho mình một lối đi riêng, một chuyến xe hành trình cho mình. Tôi thỉnh thoảng vẫn nghe tin tức về em, bạn bè khi gặp nhau vẫn có nhắc đến em, bố mẹ tôi thi thoảng vẫn thế.
Tôi vẫn yêu rồi tự mình mang lại nỗi đau cho chính mình (Ảnh ,minh họa)
Cũng đã quá lâu khi nhớ lại những kí ức xưa, những sự dằn vặt mà tôi tạm gọi là "chịu đựng"... nhưng bây giờ thì tôi ổn và mọi chuyện cũng đã qua rồi. Vì vậy giờ đây khi được biết em sắp ra đi, tôi vẫn cảm thấy cảm giác không-gì-đó-gượng-ép như những ngày đầu học đại học. Tôi chợt thiết nghĩ, thời gian sẽ đưa ta về đâu, sẽ làm gì, sẽ mang đến hay lấy đi những gì... Tôi không biết nữa, qua những năm tháng, tôi chỉ biết thời gian âm thầm xua đi trong tôi những kí ức, những kỉ niệm ngắn ngủi của tôi và em năm cuối phổ thông, xua đi, và xua đi rất nhiều thứ. Có chăng còn đọng lại đây là những ngày mà tôi còn gặp em, vô tình bắt gặp ánh mắt em dù tôi biết em đang trộm nhìn và tôi cũng vậy nơi lớp chúng ta đoàn viên... Ừ, chỉ thế thôi em à...
Thật sự giờ đây, ngẫm lại tôi chỉ thấy buồn cười thôi, chắc khi đó em trông tôi ngây ngô và khờ khạo lắm. Khi ấy có lẽ em đã khó xử lắm đúng không, và cũng kể từ đó tôi bỗng thấy mình thay đổi, nhưng tuyệt nhiên không phải là theo lối tích cực trong suy nghĩ hay hành động mà chỉ lạnh lùng và trầm ngâm hơn... Tôi cũng hiểu rằng em có lẽ thấy một chút gì đó không phải khi hồi âm lại câu trả lời của tôi hay là sự thay đổi kia, em cũng cố gắng... gọi là gì nhỉ, làm hòa hay thân thiện, ừ thì đại loại thế, tôi cũng hiểu và nhớ chứ, làm sao tôi quên những tin nhắn mà ta gửi cho nhau mỗi ngày, những cuộc gặp dù là trong ít ỏi để vượt qua giai đoạn gian khó của thời học sinh cuối cấp. Rồi thời gian trôi đi đấy em à... Chí ít những kỉ niệm như vậy làm tôi không quên, và sẽ lưu giữ mãi. Thế còn em...
Và rồi khi xa mái trường, chúng ta dần ít gặp hơn nữa, tôi cũng tự nhủ rằng có lẽ đây là cơ hội để hai người gác lại những kí ức cũ, để quên đi và cũng tự mang lại cho mỗi người những điều tốt đẹp hơn. Một năm, hai năm, ba năm... tên em mỗi khi ai đó nhắc đến tôi cũng dần quên và không còn những mớ cảm xúc hỗn độn kia. Chúng ta sống trên mỗi cuộc sống riêng, tôi vẫn khờ khạo, khát khao như những ngày xưa, vẫn yêu rồi tự mình mang lại nỗi đau cho chính mình, vẫn như thế, còn em, tôi vẫn không tin tức gì trừ vài điều tôi biết được em vẫn rất cô đơn từ người bạn thân của tôi...
6 năm, một khoảng thời gian không quá ngắn nhưng nó cũng đủ để chúng ta có những sự lựa chọn và bản lĩnh để đối đầu với cuộc sống hơn. Giờ đây tôi tin chắc dù em còn nhớ, em đã quên, em vẫn giữ những tâm sự kí ức xưa hay đang hạnh phúc với một điều gì đó... thì trong mắt tôi, em có lẽ đã là một người con gái có bản lĩnh cũng như tự tin cho những dự định phía trước.
Cuộc đời chúng ta đều có những ngã rẽ, những ngã rẽ có thể do chúng ta định trước hay cũng có thể do hoàn cảnh hay dòng đời mang đến. Nhưng tôi học được rằng, dù là do gì đi nữa, khi đã đi trên con đường mình chọn thì phải có trách nhiệm với chính nó. Vì thế tôi không gì hơn mong em hãy sống với ước mơ, với những điều mình lựa chọn, cũng như chúc em thành công trong cuộc sống của chính mình. Xin gửi em một lời chào lần cuối cùng, chúc em thượng lộ bình an...
Theo VNE
Đêm tàn của những đau thương (P.17) Buông tha cho bản thân, tháo mình khỏi gông cùm, cô thấy tự do nhưng trống rỗng. Diên Vỹ mông lung nhìn trời, nhìn đất, rồi thở dài. Câu nói xoa dịu của anh là nhát dao chí mạng với cô. Cái gì mà anh rất muốn yêu cô nhưng không thể? Cái gì mà trái tim anh không thể rung động trước...