Ba mẹ con, lay lắt một cảnh ngộ
Một người mẹ già gần 90 tuổi, lưng còng rạp vẫn làm đủ mọi việc để mong làm chỗ dựa cho các con.
Một người mù, sáng sáng vẫn dắt bò ra đồng kiếm cỏ. Người mù còn lại ở nhà rửa bát, quét nhà, nấu cơm. Một người mẹ già gần 90 tuổi, lưng còng rạp vẫn làm đủ mọi việc để mong làm chỗ dựa cho các con. Ba mẹ con, một số phận, tối tăm, cực khổ ngày ngày dựa vào nhau lay lắt sống.
Sống trong bóng tối
Tiếp chúng tôi trong căn nhà nhỏ ẩm thấp, tường vôi bong tróc, mái nhà vá víu với những mảnh áo mưa, bạt khiến cho không khí của cuộc nói chuyện trở nên ngột ngạt. Bà Đinh Thị Mai, 88 tuổi, tại xóm 2, xã Nga Thành, huyện Nga Sơn, tỉnh Thanh Hóa buồn bã kể về cuộc đời khó nhọc của mình.
Bà Mai kể, chồng bà là thương binh trong kháng chiến chống Pháp, còn bà cũng từng gánh gạo phục vụ cho chiến dịch Điện Biên Phủ. Hai ông bà đến với nhau rồi sinh được năm cô con gái. Tiếc thay, cô con gái thứ ba và cô út sinh ra đã không được bình thường. Cô con gái thứ ba Đoàn Thị Đợi ngay từ khi chào đời đôi mắt đã mù lòa, ốm đau dặt dẹo. Càng lớn, cô Đợi càng lộ rõ những biểu hiện của căn bệnh tâm thần. Còn cô con gái út Đoàn Thị Thêm khi lên 8 tuổi cũng bị mù như cô chị. Học hành dang dở, cuộc đời cô bắt đầu làm quen với bóng tối.
Nhắc đến chuyện bệnh tật của các con, dường như những nỗi đau uất nghẹn lại trào lên trong tim người mẹ. Bà Mai lấy vạt áo lau vội dòng nước mắt: “Bao lâu nay, bà cũng năm lần bảy lượt đưa chị em nó đi khám chữa bệnh đấy chứ, nhưng viện nào cũng trả về hết, có chữa được đâu. Giờ bà còn sống để làm chỗ dựa cho chúng nó, chứ bà chết đi rồi, thì bọn chúng phải làm sao hả cháu?”.
Bà Mai và cô con gái út mù lòa. Ảnh: TG
Cuộc sống trở nên bế tắc khiến nhiều lúc bà Mai ngửa cổ than trời: “Sao không chết sớm đi cho thanh thản. Sống mà khổ sở thế này thì chết đi có phải hơn không”. Nhắc đến chuyện này, tôi thấy bà Mai lại rơm rớm nước mắt, những giọt nước mắt héo hon của tuổi già.
Bà Mai đang nói chuyện cùng chúng tôi thì chị Thêm được các cháu dẫn đi chơi về. Mặc bộ quần áo rách rưới, tóc tai rối bời, đôi mắt vô hồn, trống rỗng, chị Thiêm thật thà tâm sự: Đã 41 tuổi, nhưng mọi việc đều phải trông cậy vào bàn tay chăm sóc của mẹ. Nhiều lần, chị nấu cơm nhưng do không nhìn thấy nên đổ nhầm tro vào nồi. Có lần nấu cơm, chị bị than bắn lên làm cháy quần áo mà vẫn không hề hay biết. Mãi đến khi có người hô lên thì áo đã cháy mất một mảng to.
Mặc dù thế, chị Thiêm vẫn cố làm để đỡ đần mẹ phần nào. Chị nói: “Tôi chỉ việc cho củi vào bếp thôi, nghe tiếng nước sôi thì bỏ rau, nghe tiếng nổ tạch tạch thì biết cạn nước. Nhà nghèo, nên bữa nào cũng chỉ ăn canh rau đạm bạc, chứ biết nấu nướng gì nhiều đâu mà”. Chị cũng cố gắng làm những việc lặt vặt như rửa bát, quét nhà, chỉ có điều, bát rửa cứ dăm bữa nửa tháng là sứt mẻ, vỡ nát, nhà quét nhát trước nhát sau, chỗ có, chỗ không.
Chị Đợi, con gái thứ ba của bà Mai tuy bị mù lòa, nhưng gia đình từ lâu cũng cố mua con bò cho chị đi chăn. Đã không nhìn thấy gì, tính tình lại ngây ngây, ngô ngô, nên chị đi chăn bò chủ yếu là nhờ sự giúp đỡ của những người hàng xóm. Theo như lời con rể thứ hai của bà Mai thì phải gọi cách đi chăm bò của chị Đợi là “Sáng bò dắt người đi, trưa bò dắt người về”. Con bò chủ động đi đâu, thì người chạy theo đó. Chị Thêm kể: “Hôm vừa rồi trời mưa to, chị ấy dắt bò về được đến đầu ngõ rồi, thế mà lại để bò chạy đi mất. Chị ấy đứng đầu ngõ khóc tu tu, mọi người lại phải chia nhau ra, người thì đi tìm bò, người thì chạy ra dẫn chị ấy về dỗ dành”.
Tương lai mù mịt
Nhìn ngắm trọn vẹn “ngôi nhà bé nhỏ” của bà mẹ con bà Mai, đi vào căn bếp trống hoác của gia đình, trông rổ bát sứt mẻ của ba mẹ con bà,… mới thấm thía những cực khổ mà ba thân phận con người này đang phải gánh chịu.
Căn nhà nhỏ của ba mẹ con bà Mai. Ảnh: TG
Video đang HOT
Bà Mai có ba cô con gái đã xây dựng gia đình, nhưng gia cảnh của các cô cũng nghèo khó. Cũng may, cô con gái thứ tư Đoàn Thị Chờ đi lấy chồng, vợ chồng lại chuyển lên ở cạnh nhà mẹ để đỡ đần. Chị Chờ vừa lau nước mắt vừa nói: “Nhà tôi cũng nghèo túng, có miếng nào ngon thì mang cho mẹ và em ăn cùng, chứ nào có giúp được gì đâu. Có chăng, tôi ở gần đây thì khi có việc gì nặng nhọc, vợ chồng tôi còn gánh vác cho. Thương mẹ, thương em đứt ruột mà chẳng biết phải làm sao”.
Trước khi ông qua đời năm 2000, gia cảnh tuy cũng có túng quẫn, nhưng dẫu sao còn có đồng lương của chồng để đỡ đần. Còn từ khi ông mất cho đến nay, mọi chế độ bị cắt, một mình bà Mai phải chăm sóc hai cô con gái bệnh tật. Hai chị em Đợi và Thêm gần đây mới được hưởng chế độ trợ cấp cho người tàn tật, tổng cộng gần 600.000đ/tháng. Với số tiền ít ỏi ấy, mấy mẹ con rau cháo nuôi nhau, có những khi không còn tiền mua thức ăn, ba mẹ con chỉ biết ăn muối trắng cho qua bữa.
Mấy năm gần đây, bà Mai cũng cho hai chị em vào Hội Người mù của huyện Nga Sơn để có thêm cơ hội giao lưu với bên ngoài, mở rộng kiến thức. Tết năm nào hai người cũng được Hội “mừng tuổi” cho mỗi người một yến gạo. Với gia đình bà Mai, món quà nhỏ ấy lại mang ý nghĩa cực kỳ lớn lao vì sự sẻ chia của mọi người đến với gia cảnh nghèo khó của bà.
Theo 24h
Số phận hẩm hiu của mẹ già tuổi "cổ lai hy"
Đã bao lần cụ tính từ giả cõi đời, dứt nỗi cơ cực, gian truân, nhưng cứ nghĩ đến đứa con điên dại không ai chăm sóc cụ lại từ bỏ ý nghĩ tiêu cực không lối thoát ấy.
Ở lại với cõi trần, cụ đành nuốt nước mắt vào trong, cam chịu cái phận người hẩm hiu, sống cuộc đời tận cùng của nỗi bất hạnh. Hoàn cảnh đầy thương tâm ấy là cụ Phạm Thị Nghịa, 70 tuổi, xóm Nam Hải, xã Thạch Trị, huyện Thạch Hà, Hà Tĩnh.
Cụ Nghịa 70 tuổi, ốm yếu thường xuyên, nhưng đang phản khốn khổ nuôi con gái điên dại
Chúng tôi về xóm Nam Hải, xã Thạch Trị, huyện Thạch Hà (Hà Tĩnh) tìm gặp cụ Nghịa, bà cụ ốm yếu, nhọc nhằn, đã mấy năm ròng không kể nắng mưa, lê bước chân mệt mỏi khắp vùng kiếm gạo nuôi con bị chứng bệnh tâm thần. Đến đầu xóm Nam Hải, hỏi cụ Nghịa, ai cũng cảm thương gọi cụ với cái tên "cụ bà tận cùng của nỗi bất hạnh".
Nếu không có sự chỉ dẫn nhiệt tình của người dân chúng tôi khó lòng tìm đến được ngôi nhà của cụ Nghịa. Con đường vào nhà cụ chỉ đắp bằng đất cát, đã bị gió biển cuốn phăng tự khi nào, giờ chỉ nhỏ như luống khoai, trơ trọi mấy cọng ngó biển. Căn nhà xây chừng hơn chục mét vuông vừa được chính quyền địa phương và người dân trong xóm hỗ trợ xây dựng vẫn còn dở dang, trống trơ, trống hoắc. Mấy cánh cửa được thưng ván, lá cọ tạm bợ, không ngăn được những cơn gió biển giá rét len vào. Ngay cạnh căn nhà xây tạm bợ, cái nhà bếp xiêu vẹo, đã ướt sũng bởi cơn mưa nặng hạt dội xuống trước đó chưa lâu.
Dù đã nghe kể sơ qua, nhưng bước vào căn phòng nhỏ chừng 10m2, thật khó cầm được nước mắt khi trước mặt là hai phận người đầy bất hạnh, bi thương. Cụ Nghịa ốm yếu, mặc độc mỗi cái áo mỏng manh, đang run rẩy trong cái giá lạnh người con gái Mai Thị Đức, 30 tuổi, điên điên, dại dại ngồi trên chiếc dường cũ nát cười hét vì chứng bệnh thần kinh. Những bao bì chất trong góc nhà là lá phi lao khô cụ Nghịa vừa quét nhặt sau vườn cây của xóm dành để đun nấu, sưởi ấm trong mùa mưa. Những thứ khác chẳng khác nào rác rưởi, đó là hậu quả của những lần chị Đức nổi cơn điên, đập phá, xé nát bất cứ thứ gì chị vơ được.
Tài sản của cụ Nghịa khôg có gì đáng giá ngoài đống quần áo cũ người dân cho treo trong căn bếp dột nát.
Đang ngây dại, cười nói, chị Đức bỗng khựng lại, nắm chặt lấy cánh tay đã quá hao gầy, khố khốc của cụ Nghịa đòi cơm. Người mẹ già ứa nước mắt, nhìn con một lúc mà không nói được lời nào. Chị Nguyễn Thị Cường, hàng xóm hiểu ý, lật nắp hai chiếc nồi nhỏ nấu bằng củi đen ngòm. Nồi cơm chỉ còn ít cơm nguội, chiếc nồi nhỏ kế bên dành để nấu thức ăn thì chỉ còn ít nước mắm chan. "Mấy bữa ni trời lạnh cháu nó đòi ăn suốt. Không có ăn là cháu nó khóc, nó đòi. Tui thương con lắm, nhưng mấy ngày rồi trời mưa không đi mô được, không kiếm được cho cháu nó miếng ăn. Còn ít gạo chút nữa đỏ lửa nấu cho cháu nó chan với chút nước mắm cho cháu nó ăn qua bữa tối. Cảnh ni mệ con tui đã quá quen rồi, khổ như ri đã lâu lắm rồi"- cụ Nghĩa nắm chặt tay con sụt sùi kể.
Cụ Nghịa đã không còn nước mắt khi kể về cuộc đời chỉ có bất hạnh và nỗi cơ cực tột đỉnh của mình. Bố mẹ mất từ nhỏ chị em cụ Nghịa lớn lên trong sự đùm bọc của người dân xóm biển. Lớn lên hai chị em cụ lấy chồng, nhưng người em của cụ cũng chẳng khấm khá gì. Còn bản thân cụ Nghịa là một người bất hạnh đủ đường. Chồng cụ là một người bệnh tật, đau yếu thường xuyên. Sinh được hai đứa con thì đứa nào cũng ngơ ngơ, dại dại. Đức con đầu của vợ chồng cụ lớn lên, nhờ gán ghép cũng lấy được chồng, nhưng niềm vui của mẹ con cụ quá ngắn ngủi. Cưới nhau được một thời gian, sinh được 3 đứa con, người con rễ mất, còn con gái của cụ cũng phát bệnh, mấy mẹ con đau yếu nuôi nhau không có tiền thăm nuôi cha mẹ già.
Một mình nuôi chồng con đau ốm, điên dại, cuộc sống của cụ Nghịa cơ cực không có một lối thoát nào dù là nhỏ nhất. Không ruộng vườn, không đủ sức để bám biển như bao gia đình khác ở xóm nghèo, cụ phải tha phương nhiều vùng quê để hành khất xin bát gạo, mớ rau nuôi chồng, con. Cách đây 7 năm, trở về sau một ngày đi kiếm gạo, cụ đau đớn chết lặng khi nhìn thấy người con gái ngồi ngơ ngác bên người chồng đã chết vì đói, vì bệnh tật. Đám tang chồng cụ, hàng xóm ai cũng rớt nước mắt, thương cụ vô cùng vì đến chiếc quan tài cụ cũng chưa lo được cho chồng.
Cụ Nghịa dắm dói cửa sổ tránh mưa gió thổi vào để lo cho con giấc ngủ bình yên
Khi còn sức đi lại thì còn đỡ, giờ dẫu chỉ nuôi mỗi chị Đức nhưng tất cả đã là quá sức với cụ Nghịa. Hình ảnh bà cụ tóc bạc trắng, khuôn mặt hốc hác, lưng còng lê bước đi xin hạt gạo, áo quần cũ nuôi con đã quá quen thuộc với người dân các xã biển ngang của huyện Thạch Hà. Đã nhiều lần vì đội nắng gió kiếm miếng ăn cho con, cụ bị cảm bệnh nằm gục xuống bên đường, may mắn có người phát hiện chở cụ về nhà. Sống cảnh ốm yếu, con điên dại, bị dồn tới tận cùng của nỗi thống khổ cụ Nghịa đã nhiều lần tìm đến cái chết. Có lần giữa đêm khuya sau khi nén nỗi đau trong lòng cưng nựng để chị Đức đi ngủ cụ Nghĩa đi thẳng tới bàn thờ thắp nhang khẩn cầu chồng về cùng đưa mẹ con cụ đi. Nhưng số phận không chiều theo ý cụ bà khốn khổ. Cứ nghĩ đến cái chết, cụ Nghịa lại nghĩ đến chị Đức sống mà không ai săn sóc. Nghĩ vậy cụ Nghịa đành cam chịu sống cuộc sống cùng cực để nuôi con.
Chia tay cụ Nghịa, hình ảnh bà cụ già yếu, hốc hác, đôi chân yếu ớt cùng người con gái bệnh tật điên dại trong ngôi nhà đã khánh kiệt mọi thứ, chúng tôi không biết rồi cuộc sống của mẹ con cụ sẽ về đâu? Trưởng xóm Nam Hải, xã Thạch Trị ông Nguyễn Bá Nguyệt cũng không dấu được nỗi lo về cuộc sống của mẹ con cụ Nghịa khi cụ ngày một ốm yếu, mất khả năng lo cơm cháo cho con. "Hoàn cảnh cụ Nghịa ở xã chúng tôi ai cũng biết, nghèo khó, bệnh tật cùng cực đủ đường. Chính quyền và người dân trong xã đã hết sức đùm bọc, từ dựng cái nhà đến san sẻ miếng ăn, động viên tinh thần. Có điều sự giúp đỡ này không thể lo hết những khó khăn của mẹ con cụ. Nay mai cụ ngã bệnh, mọi thứ còn khó khăn hơn"- ông Nguyệt nói.
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:
1. Mã số 845: Bà Phạm Thị Nghịa, xóm Nam Hải, xã Thạch Trị, huyện Thạch Hà, Hà Tĩnh
ĐT: 0167.2322.877 (liên hệ bà Tuấn)
2. Quỹ Nhân ái - Báo Khuyến học & Dân trí - Báo điện tử Dân trí.
Ngõ 2 nhà số 48 Giảng Võ, Đống Đa, Hà Nội (Cạnh cây xăng Kim Mã)
Tel: 04. 3. 7366.491/ Fax: 04. 3. 7366.490
Email: quynhanai@dantri.com.vn
Bạn đọc ủng hộ qua các tài khoản sau:
* Tài khoản VNĐ tại VietComBank:
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí
Số TK: 045 100 194 4487
Tại: Ngân Hàng TMCP Ngoại thương Việt Nam - Chi nhánh Thành Công - Hà Nội.
* Tài khoản USD tại VietComBank:
Account Name: Bao Khuyen hoc & Dan tri
Account Number: 045 137 195 6482
Swift Code: BFTVVNVX
Bank Name: THE BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM (VietComBank)
* Tài khoản VNĐ tại VietinBank:
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí
Số TK: 10 201 0000 220 639
Tại: Ngân hàng Thương mại Cổ phần Công Thương Việt Nam - Chi nhánh Hoàn Kiếm
* Tài khoản VNĐ tại Ngân hàng Quân đội (MB)
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí
Số TK: 0721100356359
Tại Ngân hàng TMCP Quân đội - Chi nhánh Thái Thịnh - Hà Nội
* Tài khoản USD tại Ngân hàng Quân đội (MB)
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí
Số TK: 0721100357002
Swift Code: MSCBVNVX
Bank Name: MILITARY COMMERCIAL JOINT STOCK BANK - MCSB ( No.3, Lieu Giai str., Ba Dinh Dist., Hanoi, Vietnam)
3. Văn phòng đại diện của báo:
VP Hà Tĩnh: 46 Nguyễn Công Trứ, Phường Tân Giang, TP Hà Tĩnh. Tel: 039.3.857.122
VP Đà Nẵng: 25 Nguyễn Tri Phương, Quận Thanh Khê, TP Đà Nẵng. Tel: 0511.3653.725
VP HCM: số 39L đường 11 (Miếu Nổi), phường 3, quận Bình Thạnh, TP.HCM. Tel: 0866786885
VP Cần Thơ: 53/13 Lý Tự Trọng, Q Ninh Kiều, TP Cần Thơ. Tel: 0710.3.733
Theo Dantri
Cảm phục nghị lực của cô học trò mồ côi Ở trường THPT Gio Linh (huyện Gio Linh, Quảng Trị) có một học sinh mà nhắc đến tên ai cũng thương mến vì nghị lực vượt khó. Mồ côi cả cha lẫn mẹ khi còn nhỏ, em đã vượt qua mọi khó khăn vất vả, sống tự lập một mình và luôn cũng là HS khá, giỏi. Đó là em Dương Hồng Nghĩa...