Bà lão, em chưa bao giờ là quá khứ của anh
Em và tình yêu chúng ta trong anh như bản nhạc không lời mà sâu lắng, như viên pha lê trong suốt cả cuộc đời này anh sẽ trân trọng, nâng niu.
Anh vô tình đọc được bài viết “Hạnh phúc nhé, người cũ ơi” và biết đấy là em, bà lão. Biết bao tháng ngày hoang hoải qua anh nghĩ về em, tự trách bản thân saolại rời xa em, trách mình sao lại yêu em nhiều như vậy. Không ít lần anh tự hỏi: Nếu anh được chọn lại vẫn sẽ yêu em chứ? Đúng! Anh vẫn sẽ yêu em, bà lão à. Em chính là ngọt ngào, là thanh xuân của anh, là niềm tin vào tình yêu chân thành trong cuộc đời bon chen này vẫn còn tồn tại. Nhưng có lẽ chúng ta kiếp này có duyên không nợ và không thể bước đi cùng nhau nữa. Nhất định, kiếp sau anh sẽ bù đắp và không rời xa em.
Đối với anh, em mãi mãi không phải là người cũ, chỉ là người không thuộc về tương lai thôi chứ chưa bao giờ thuộc về quá khứ. Em là em, người vô cùng đặc biệt, luôn ở trong tim anh dù cho năm tháng cách xa. Anh rời xa em là để em được bình yên, hạnh phúc, không muốn bản thân mình mang đến sự đau khổ và dằn vặt cho quá nhiều người. Anh rời xa cũng vì không muốn nhìn những giọt nước mắt tổn thương trên khuôn mặt những người chúng ta yêu thương, vì anh yêu em yêu nhiều lắm.
Bến đỗ mới của anh là một lựa chọn mới, cuộc sống mới xa em, một nơi chỉ có công việc, bạn bè và những hoài niệm về em. Đừng lo cho bến đỗ mới của anh, anh ổn mà. Nếu như ở em không đủ bao dung chúc anh hạnh phúc thì ngược lại, tình yêu thương anh đã và đang dành cho em là không biên giới. Tất cả những ai yêu thương em, kể cả ai đó chở che cho em sau này, đó đều là những người anh trân trọng. Anh vẫn luôn tin nhất định em sẽ hạnh phúc, bình thản và an vui, em xứng đáng có được điều đó. Nếu được chọn lại, nếu thật sự được quay ngược thời gian, nếu anh được hỏi nghìn lần anh vẫn sẽ trả lời: Anh yêu em, yêu như từng yêu, yêu bằng tất cả trái tim nồng nàn nhất.
Có lẽ anh sẽ không còn yêu em một cách không phải trái như khi trước nhưng em sẽ biến thành một phần sinh mệnh anh, một góc trong trái tim anh là của em. Sau này mỗi khi nhớ lại, anh biết mình từng yêu em một cách điên cuồng như vậy, rồi nói một câu cảm ơn. Bình yên em nhé, bà lão. Em và tình yêu của chúng ta trong anh như một bản nhạc không lời mà sâu lắng, như viên pha lê trong suốt cả cuộc đời này anh sẽ trân trọng, nâng niu. Nhớ và yêu bà lão nhiều lắm.
Theo Vnexpress
Đôi giày trên tuyết
Cuộc sống đôi khi gặp những hoàn cảnh như vậy, một cử chỉ nhỏ, một hành động nhỏ, và một cách nhìn nhỏ nhưng mang một trái tim thánh thiện, bao dung và chân thật.
Một bà cụ nặng nhọc lê bước trên phố. Bà cụ đi chân đất. Trên tuyết. một đôi trẻ, tay xách lỉnh kỉnh những túi to - vừa nói chuyện vừa cười đến nỗi không để ý thấy bà cụ.
Một người mẹ dẫn hai đứa con nhỏ tới nhà bà ngoại. Họ quá vội nên cũng không để ý.
Video đang HOT
Một viên chức ôm một chồng sách đi qua. Mải suy nghĩ nên cũng không để ý.
Bà cụ dùng cả hai tay để khép vạt áo đứt hết khuy. Dừng lại, nép vào một góc ở bến xe buýt. một quý ông ăn mặc lịch lãm cũng đứng đợi xe buýt. Ông cố đứng tránh xa bà cụ một chút. Tất nhiên là bà già rồi, chẳng làm hại được ai, nhưng nhỡ bà ấy bị bệnh lây nhiễm thì sao...
Một cô gái cũng đứng đợi xe buýt. Cô liên tục liếc xuống chân bà cụ, nhưng cũng không nói gì.
Xe buýt tới và bà cụ nặng nhọc bước lên xe. Bà ngồi trên chiếc ghế ngay sau người lái xe. Quý ông và cô gái vội vã chạy xuống cuối xe ngồi. Người lái xe liếc nhìn bà cụ và nghĩ: "Mình không thích phải nhìn thấy cảnh nghèo khổ này chút nào!".
Một cậu bé chỉ vào bà cụ và kêu lên với mẹ:
- Mẹ ơi, bà ấy đi chân đất! Mẹ bảo những ai hư mới đi chân đất, đúng không mẹ?
Người mẹ hơi ngượng ngập kéo tay con xuống:
- Andrew, không được chỉ vào người khác! - Rồi bà mẹ nhìn ra cửa sổ.
- Bà cụ này chắc phải có con cái trưởng thành rồi chứ! - một phụ nữ mặc áo choàng lông thì thầm - Con cái của bà ấy nên cảm thấy xấu hổ mới phải!
Người phụ nữ này bỗng cảm thấy mình quả là người tốt, vì mình luôn quan tâm đầy đủ đến mẹ mình.
- Đấy, ai cũng phải học cách tiết kiệm tiề.n - một chàng trai ăn mặc bảnh bao thêm vào - Nếu bà ấy biết tiết kiệm từ khi còn trẻ thì bà ấy chẳng nghèo như bây giờ!
Một doanh nhân hào phóng bỗng cảm thấy ái ngại. Ông lấy trong ví ra một tờ một0 đôla, ấn vào bàn tay nhăn nheo của bà cụ, nói giọng hãnh diện:
- Đây, biếu bà! Bà nhớ mua đôi giày mà đi! - Rồi ông ta quay về chỗ ngồi, cảm thấy hài lòng và tự hào về mình.
Xe buýt dừng lại khi tới bến và một vài người khách bước lên. Trong số đó có một cậu bé khoảng 16-17 tuổ.i. Cậu ta mặc chiếc áo khoác to màu xanh và đeo balô cũng to, đang nghe headphone. Cậu trả tiề.n xe buýt và ngồi ngay vào ghế ngang hàng với bà cụ. Rồi cậu nhìn thấy bà cụ đi chân đất.
Cậu tắt nhạc. Cảm thấy lạnh người. Cậu nhìn từ chân bà cụ sang chân mình. Cậu đang đi một đôi giày cổ lông dành cho trời tuyết. Đôi giày mới tinh và ấm sực. Cậu phải tiết kiệm tiề.n tiêu vặt khá lâu mới mua được. Bạn bè đứa nào cũng khen!
Nhưng cậu cúi xuống và bắt đầu cởi giày, cởi tất, rồi ngồi xuống sàn xe, bên cạnh bà cụ.
- Bà, cháu có giày đây này! - Cậu nói.
Một cách cẩn thận, cậu ta nhấc bàn chân lạnh cóng, co quắp của bà cụ lên, đi tất và đi giày vào chân bà. Bà cụ sững người, chỉ khe khẽ gật đầu và nói lời cảm ơn rất nhỏ.
Lúc đó, xe buýt dừng. Cậu thanh niên chào bà cụ và xuống xe. Đi chân đất trên tuyết.
Những người khách trên xe thò đầu ra cửa sổ, nhìn đôi chân cậu thanh niên, xôn xao bình phẩm.
- Cậu ta làm sao thế nhỉ?- một người hỏi.
- Một thiên thần chăng?
- Hay là con trai của Chúa!
Nhưng cậu bé, người ban nãy chỉ vào bà cụ, quay sang nói với mẹ:
- Không phải đâu mẹ ạ! Con đã nhìn rõ rồi mà! Anh ấy là người bình thường thôi!
Và việc làm đó, thật sự, cũng chỉ cần một người bình thường.
Cuộc sống đôi khi gặp những hoàn cảnh như vậy, một cử chỉ nhỏ, một hành động nhỏ, và một cách nhìn nhỏ nhưng mang một trái tim thánh thiện, bao dung và chân thật.
Theo Guu
Chiếc đàn Piano màu gụ đỏ Nhưng rồi, một hôm ở công ty tôi có nhập về một số đàn piano kiểu mới, trong đó có một chiếc đàn màu gụ đỏ. Khi tôi 20 tuổ.i, tôi bán hàng thuê cho một hiệu đàn piano ở St. Louis. Một lần, chúng tôi lại nhận được một "đơn đặt hàng" là một bưu thiếp từ vùng Đông Nam Missouri. Trên...