Ba hộ dân làm cầu tre dài nhất Việt Nam
Bắc qua sông Trường Giang (Quảng Nam), cầu dài 320 m làm từ 2.000 cây tre đã giúp người dân hai xã đi lại dễ dàng, 20 năm qua chưa xảy ra vụ tai nạn nào.
Ngày đầu tháng 10, trong căn chòi nhỏ dựng bên cây cầu tre vắt vẻo bắc ngang sông Trường Giang, ông Phan Khâm (61 tuổi, xã Bình Dương, Thăng Bình) chờ từng lượt khách qua để thu phí. Với 5.000 đồng một lượt xe máy, giữ cầu từ 3h sáng đến 19h tối mỗi ngày, ông Khâm thu về khoảng 300.000 đồng.
Ông Khâm kể, bị ngăn cách bởi sông Trường Giang, trước đây người dân 2 xã Bình Dương và Bình Giang ( huyện Thăng Bình) phải qua lại bằng đò ngang hoặc đi vòng hàng chục cây số rất bất tiện. “Mùa nắng thì đi đò nhưng mùa mưa chẳng ai dám đi vì sợ lật. Chỉ cách mỗi con sông mà người dân phải đi vòng hàng chục cây số”, ông Khâm nói. Từ nhu cầu đó, năm 1996 ông cùng 2 hộ dân xin phép huyện rồi chung tiền làm cầu tre để dân làng qua lại.
Dài 320 m, đây là cây cầu tre dài nhất Việt Nam. Ảnh: Tiến Hùng.
Một tháng sau, cây cầu làm từ 2.000 cây tre, dài 320 m hoàn thành và được cho là cầu tre dài nhất Việt Nam. Nguyên liệu làm cầu được lựa chọn kỹ lưỡng, là những cây tre già, đặc ruột. Dây thép và lốp xe đạp được dùng để buộc các đoạn tre lại với nhau. Phần trụ cầu làm từ 600 cây tre, cắm xuống sông làm 2 hàng bắt chéo, tạo thành trụ đỡ. “Đoạn sông chỗ sâu nhất 5 m, vì vậy cây tre làm trụ phải chắc chắn và dài hơn 10 m. Vị trí cao nhất của cây cầu cách mặt nước khoảng 3 m, đủ để thuyền nhỏ qua lại dễ dàng”, ông Khâm cho hay.
Phần giữa cầu được thiết kế để có thể tháo dỡ dễ dàng mỗi khi có tàu, thuyền lớn qua lại hoặc đến mùa mưa bão. Theo ông Khâm, chi phí làm cầu năm 1996 tốn hơn 50 triệu đồng. Sau khi đưa vào sử dụng, xe máy qua đây phải đóng 1.500 đồng, xe đạp 800 đồng và đi bộ 500 đồng. Số tiền này bằng với giá qua lại đò ngang trước đó. “2 năm đầu không phải đóng thuế, những năm sau đó mỗi tháng chúng tôi đều phải đóng vào ngân sách của xã”, ông Khâm nói.
Trận lũ năm 1999, gần như toàn bộ cầu bị cuốn trôi. Ba hộ dân phải bỏ tiền mua vật liệu, thuê người dựng lại, tuy nhiên lúc này giá cả tăng vọt nên chi phí làm cầu mất gần 150 triệu đồng. Theo họ, do phải đóng thuế cho chính quyền xã Bình Dương, chi phí mua vật liệu ngày càng đắt đỏ nên buộc phải tăng giá vé qua cầu. Tuy nhiên, sợ người dân phản ứng, ba hộ dân không dám tăng quá nhiều dẫn đến việc tiền thu về không đủ để sửa chữa. “Tre bị hỏng phải thay liên tục nhưng giá cây tre tăng nhanh. Thu tiền của dân làng mà không đảm bảo an toàn cho họ thì rất áy náy”, chủ cầu trăn trở nói.
Video đang HOT
Cầu được làm từ 2.000 cây tre bắc qua sông Trường Giang nối 2 xã Bình Dương và Bình Giang. Ảnh: Tiến Hùng.
“Mỗi tháng 3 chủ cầu phải đóng cho xã 300.000 đồng, chúng tôi cũng không biết số tiền đó xã dùng làm gì”, ông Khâm nói và cho hay mãi đến năm 2011, khi chính quyền địa phương lập dự án nạo vét sông Trường Giang để tàu thuyền lớn qua lại thì xã mới ngừng thu thuế. Nạo vét sông đồng nghĩa với việc phải phá dỡ cây cầu nên xã mới không thu thuế. Sau đó dự án này không thực hiện được, việc thu thuế cũng được xã “quên” từ đó đến nay.
Hiện, mỗi xe máy qua lại phải đóng phí 5.000 đồng, nếu chở thêm người thì đóng 6.000 hoặc 7.000 đồng, xe đạp 3.000 đồng và đi bộ 2.000 đồng. “Chúng tôi phải dậy từ sớm để ra thu phí vì sáng sớm mới nhiều người qua lại để buôn bán, mỗi ngày như vậy kiếm được gần 300.000 đồng, một tháng mỗi hộ được giữ 10 ngày nên thu về khoảng 3 triệu đồng. Mặc dù hiện nay không còn phải đóng thuế nhưng số tiền này chẳng đáng là bao khi liên tục phải mua nguyên vật liệu bảo dưỡng cầu”, vợ ông Khâm cho hay.
Làm nghề tiểu thương, hàng ngày bà Trần Thị Hường (45 tuổi, xã Bình Giang) qua lại cây cầu này đến 4 lượt để qua bên kia sông buôn bán, số tiền phí bà phải đóng là 20.000 đồng mỗi ngày. “Số tiền đó đối với người làm nghề buôn bán nhỏ như tôi là rất lớn, nhưng họ bỏ tiền làm cầu nên thu phí như vậy cũng không trách được. Lẽ ra chính quyền phải hỗ trợ để họ có kinh phí sửa chữa, chúng tôi cũng an tâm mỗi khi qua lại”, bà Hường nói.
Hiện nay, mỗi lượt xe máy qua cầu phải đóng phí 5.000 đồng, xe đạp 3.000 đồng và đi bộ 2.000 đồng. Ảnh: Tiến Hùng.
Theo người dân, trước đây trên sông Trường Giang đoạn qua các huyện Duy Xuyên và Thăng Bình có 8 cầu tre được làm theo kiểu của 3 hộ dân. Tuy nhiên vì nhiều nguyên nhân, trong đó có việc phải đóng thuế cho chính quyền nên những cây cầu lần lượt bị phá bỏ. Một trong số điểm cầu ngày xưa hiện đã được làm bằng bêtông, phần còn lại người dân phải đi vòng hoặc đò ngang.
Nhắc đến cây cầu tre, ông Cao Thành Phiện, Chủ tịch UBND xã Bình Dương, cho biết được sử dụng từ gần 20 năm nay, nhưng may mắn chưa có vụ tai nạn nào xảy ra trên cây cầu này. Về việc thu thuế, do mới làm chủ tịch xã từ năm 2011 nên ông không nắm rõ số tiền thuế được thu dùng làm gì. “Sau khi tôi làm chủ tịch xã đã chỉ đạo không được thu thuế của chủ cầu”, ông Phiện nói.
Tiến Hùng
Theo VNE
Côi cút cụ ông già yếu chăm vợ liệt giường
Không con cái, người thân, hai vợ chồng già yếu nương tựa vào nhau với cuộc sống nhọc nhằn. Không chỉ vậy, gần 4 tháng nay cụ bà bỗng nhiên phát bệnh tai biến phải nằm liệt giường.
Đó là hoàn cảnh đáng thương của vợ chồng ông Phan Cho (SN 1932) và bà Bùi Thị Kéo (SN 1940), trú thôn 2, xã Bình Dương, huyện Thăng Bình, Quảng Nam.
Số phận hẩm hiu
Chúng tôi tìm đến phòng 8, khoa Lão, bệnh viện Y học dân tộc Quảng Nam để thăm vợ chồng bà Kéo.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là khuôn mặt khắc khổ và cái lỗ sâu hoắm ở cổ đủ nói lên những vất vả, khó khăn trong cuộc đời ông Cho. Còn bà Kéo, do di chứng tai biến mạch máu não, nên gần bốn tháng nay phải nằm liệt giường, mọi sinh hoạt cá nhân đều phụ thuộc vào sự chăm sóc của người chồng già yếu.
Ông Cho đang chăm sóc bà Kéo tại bệnh viện
Nhìn vợ đang quằn quại trong cơn đau, quơ tay lau dòng nước mắt héo hon của tuổi già đang lăn dài trên má, ông Cho khó nhọc kể cho chúng tôi nghe về những thăng trầm của cuộc đời mình.
Năm 25 tuổi, ông may mắn lấy được bà Kéo ở cùng xã làm vợ. Tưởng chừng như hạnh phúc mỉm cười với gia đình khi bà Kéo mang thai đứa con đầu lòng, nhưng trớ trêu thay, khi gần đến ngày sinh nở thì bà Kéo bị sảy thai, cũng từ đó bà không còn khả năng làm mẹ nữa.
Do sức khỏe của ông Cho ốm yếu, lại bị bệnh tật đeo bám nên gần như mọi công việc đồng áng nặng nhọc đều do bà Kéo gánh vác hết. Quy luật tuổi tác chẳng chừa một ai, tuổi càng cao, bệnh tật càng nhiều nên ông bà phải co cụm trong căn nhà cấp 4 dột nát. Mấy chục năm cật lực với vài sào ruộng khoán, ông Cho, bà Kéo cũng chỉ đủ nuôi cơm thuốc khiến cuộc sống vô cùng khó khăn.
Côi cút chăm vợ bệnh tật
Tai họa giáng xuống gia đình ông bà khi bà Kéo bỗng nhiên phát bệnh tai biến. Sau hơn 1 tháng điều trị ở bệnh viện đa khoa Đà Nẵng, mặc dù bệnh tình của bà Kéo chưa hết nhưng trong nhà chẳng còn lấy một cắc bạc nên ông Cho đành ngậm ngùi đưa vợ về nhà tự chăm sóc.
Thế nhưng, về nhà được vài ngày, do không có tiền để thuốc thang thường xuyên lại cũng chẳng có tiền để mua nổi chút thịt cá để "tẩm bổ" nên sức khỏe của bà Kéo ngày càng suy kiệt. Đến cuối tháng 10, ông Cho lại phải chạy vạy vay mượn bà con lối xóm được năm trăm ngàn để đưa vợ đi chữa trị.
"Giá như vợ chồng tui sinh được đứa con thì giờ đâu có ra nông nỗi này. Nhiều lúc nhìn hàng xóm con đàn cháu đống, quây quần hạnh phúc mà hai vợ chồng lại ôm nhau khóc...", ông Cho ngậm ngùi.
Được biết, hiện nay cuộc sống của hai con người khốn khổ này chỉ phụ thuộc vào số tiền trợ cấp 180 ngàn đồng/tháng và sự chia sẻ, giúp đỡ của hàng xóm láng giềng là chính. Nhưng sự giúp đỡ đó cũng chẳng thể đủ cho đôi vợ chồng già bệnh tật sống nốt những ngày cuối đời...
Khi chúng tôi ra về, bà Kéo cố gắng gượng người, lấy hết chút sức lực yếu ớt của mình để cố nói điều gì đó. Nhưng bà cứ ú ớ mãi cũng không thành lời, mà sau đó phải nhờ đến sự "phiên dịch" của ông Cho thì chúng tôi mới hiểu được: "Tôi bị liệt thế này, thấy mình làm khổ ông ấy quá, nhiều lúc cũng nghĩ quẩn lắm. Nhưng để ông ấy lại một mình lại không đành, vì vậy mà phải gắng sống tiếp thôi".
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về: Gửi trực tiếp: ông Phan Cho (SN 1932), trú thôn 2, xã Bình Dương, huyện Thăng Bình, Quảng Nam.
Theo VietNamNet
Người đàn bà nghèo bỏ tiền sửa cầu cho dân làng Chứng kiến 2 người phụ nữ gặp nạn khi qua cây cầu không có lan can, bà Hoa bỏ 50 triệu đồng tích góp trong nhiều năm để sửa cầu cho dân làng. Một ngày giữa tháng 9, trong ngôi nhà nhỏ ở thôn Hưng Mỹ, xã Bình Triều (Thăng Bình, Quảng Nam), bà Nguyễn Thị Hoa đang ngồi tính toán lại số...