Ba dùng bạo lực ép mẹ ký đơn ly hôn
Ba nhiều đêm không về nhà, mẹ cũng tìm hiểu người này kẻ khác. Nhưng mẹ chẳng có thể làm gì để cứu vãn cuộc sống hôn nhân của mình. Ba chửi bới, dọa dẫm và thậm chí dùng bạo lực để uy hiếp mẹ phải ký vào tờ đơn ly hôn đẫm nước mắt.
Ảnh minh họa
Không ai có thể lựa chọn cha mẹ cho mình khi sinh ra, chính xác là thế. Dù có thế nào đi nữa thì ngay lúc này tôi cũng không thay đổi được gì cho cuộc sống của mình. Nghèo túng là điều tôi chứng kiến từ khi còn nhỏ, đến khi nhận thức được gia cảnh mình với bạn bè, điều đó làm tôi ám ảnh đến tận giờ. Chả ai muốn nghèo túng đeo bám, rất có thể khi người ta thiếu thốn, cuộc sống sẽ nảy sinh nhiều mâu thuẫn và khó khăn hơn.
Trước kia gia đình tôi gồm ba người sống chung với nhà nội. Người với người, ngày qua ngày đã có nhiều chuyện xảy ra, huống chi nghèo, thiếu thốn khiến mọi thứ thêm ngột ngạt hơn. Ba mẹ tôi hạnh phúc? Tôi không nghĩ vậy. Tiền bạc là vấn đề ba mẹ tôi phải đương đầu để mưu sinh, để đủ ăn đủ mặc. Nhưng những người lao động bình thường như họ khó có thể xây dựng một nền tảng tốt về kinh tế, một gia đình ấm no mà không cần lo toan về mọi thứ.
Lớn lên trong sự chứng kiến những cảnh bất đồng, xung đột, và đôi khi là cả bạo lực trong gia đình mình, mọi thứ đó như vẫn hằn sâu trong tâm trí tôi. Mẹ đã khóc, đã khổ và hy sinh cũng không ít. Tôi thương mẹ, thương cho sự hẩm hiu của đời mẹ và cả cho sự khó nhọc mà tôi trải qua.
Đến tận bây giờ, tôi, mẹ và ba vẫn không có chung một tấm hình nào. Sóng gió như ùa tới gia đình khi ba cất bước theo một tiếng gọi mới, theo một sự lựa chọn mới. Mẹ đã hoài nghi nhiều lần khi cô ấy xuất hiện trước mặt mẹ, tại nhà của tôi.
Theo như tôi biết, ba và cô ấy là tình nhân cũ của nhau. Lúc họ gặp lại, ai cũng có gia đình và cả hai gia đình đều chỉ có mỗi một đứa con trai. Như một sự linh cảm bản năng của người phụ nữ, mẹ đã nghi ngờ mối quan hệ nhập nhằng giữa ba và cô ấy. Chuyện gì đến cũng đến, cái gai trong bọc cũng lòi ra như đâm sâu một vết thương cho mẹ. Họ dần công khai quan hệ của mình.
Ba nhiều đêm không về nhà, mẹ cũng tìm hiểu người này kẻ khác. Nhưng mẹ chẳng có thể làm gì để cứu vãn cuộc sống hôn nhân của mình. Ba chửi bới, dọa dẫm và thâm chí dùng bạo lực để uy hiếp mẹ phải ký vào tờ đơn ly hôn đẫm nước mắt. Khi đó, nhà nội cũng có sự ngăn cản và khuyên nhủ. Nhưng với bản tính cộc cằn đôi khi đáng sợ của ba thì mọi chuyện không thể thay đổi được gì nữa.
Lần đầu mẹ ra tòa để hòa giải, tôi có đi theo. Ba mẹ vào phòng riêng, khi đó một thằng học sinh lớp 7 như tôi cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn từ tấm gương. Hòa giải bất thành. Những cuộc cãi vã nổ ra một nhiều hơn, sự uy hiếp đến đáng sợ của ba đã lấn át đi sự van xin của mẹ.
Video đang HOT
Tôi còn nhớ rất rõ khi chứng kiến cảnh tượng ba mẹ to tiếng xung đột, tôi đã nằm khóc một mình trong phòng. Người bên cạnh tôi lúc đó chính là bà nội, người mà đến bây giờ tôi vẫn còn quá ít kỷ niệm. Bà ôm tôi vào lòng, tôi thấy lạ lẫm nhưng cũng ấm áp nhường nào. Những người lao động bình dân như gia đình tôi thì quan tâm làm gì đến tình cảm và sự thể hiện nó hàng ngày nên cái khoảnh khắc ấy, cái ôm của nội làm tôi nhớ rất rõ.
Sau bao sự căng thẳng của người lớn, mẹ tôi chấp nhận ký vào đơn ly hôn nhưng xin được ở lại nhà nội buôn bán nuôi tôi. Có vẻ rất khó nghe nhưng đó cách cuối cùng để một lần nữa mẹ hy sinh vì tôi. Còn ba thì dọn đến ở chung với người phụ nữ kia và dĩ nhiên cô ta cũng giải quyết ổn thỏa xong chuyện gia đình mình.
Một buổi sáng thức dậy, tôi biết đây là ngày ba mẹ ra tòa lần cuối để giải quyết. Mẹ và tôi cùng đi đến tòa án, nơi tôi không nghĩ sẽ phải đến một lần nữa. Hôm ấy, một điều ngạc nhiên ngoài sức tưởng tượng. Con chó mà mẹ nuôi như thấu hiểu được tâm trạng của bà nên đã rượt theo tôi và mẹ cho đến gần tòa án. Một đoàn đường khá xa, giữa phố xa Nha Trang nhộn nhịp, con chó vẫn cứ rượt theo. Tôi và người cô của mình phải chở nó về nhà, còn mẹ ở lại tòa án một mình.
Tôi nghe kể lại rằng, khi đã giải quyết đơn ly hôn, mẹ đã khóc như một đứa trẻ. Sau này lớn, tôi mới hiểu dần tâm trạng của mẹ lúc đó. Có người phụ nữ nào lại không khóc khi hôn nhân đổ vỡ, chấp nhận ngậm đắng nuốt cay ở lại nhà nội mà buôn bán nuôi tôi đến năm 18 tuổi? Khi đó ba định chở mẹ về nhưng mẹ tự mình bắt xe ôm.
Trên danh nghĩa giấy tờ, ba sẽ chu cấp cho tôi hàng tháng là 300 nghìn đồng. Thời điểm ấy là năm 2006, 2007 thì số tiền đó thật sự không nhỏ với hoàn cảnh của tôi. Nhưng đó là chỉ câu chữ, thực tế lại khác. 100 nghìn đồng/ tháng đã quá mừng để tôi đóng tiền học thêm của một môn duy nhất. Bạn bè không ai biết gia đình tôi như thế, bản thân tôi lại tự ti và chạnh lòng nên cũng chẳng chia sẻ với ai.
Người đời mỉa mai, soi mói cho cuộc sống của tôi và mẹ. Họ nói ba tôi đã nghèo mà còn vẽ vời trai gái, ăn ở chung chạ. Người khác lại nói mẹ tôi khờ dại khi quyết định ở lại nhà chồng nuôi con. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác khi ba mẹ chẳng có tiền mà dành dụm chút vốn liếng, làm sao có nổi căn nhà phân chia tài sản.
Tôi đã rất buồn, buồn cho sự việc do ba gây nên và còn thấy thương cho mẹ. Nếu không có ông bà nội đứng ra bảo lãnh cho mẹ con tôi ở lại, thì khó có thể tìm được chỗ chui ra chui vào. Một lần nữa, tôi thấy sự nghèo túng làm nảy sinh mâu thuẫn gia đình đông người. Mẹ tôi rất thẳng tính, không xua nịnh hay o bế ai cả. Nói thật, mẹ sống ít được lòng cô, chú, bác bên nội.
Tôi càng lớn càng thấy xấu hổ và tủi thân với người đời. Trong một căn nhà không phải thoải mái, bao nhiêu con người, bao nhiêu cá tính đã làm tôi càng thêm thương cho sự hy sinh của mẹ. Sống chung chạ biết bao vấn đề nảy sinh, bao nhiêu mâu thuẫn đố kỵ. Còn ba tôi, lâu lâu ghé vài bữa, cả tháng thì tôi trông chờ 100 nghìn đồng ít ỏi. Sao mà số phận mẹ con tôi cùng cực đến thế. Nhưng đó mới chỉ là một phần câu chuyện. Tôi và mẹ còn nhiều khó khăn trước mắt để vượt qua nữa.
Theo VNE
"Yêu" tôi vì thương hại
26 tuổi, trải qua 4 cuộc tình và một đời chồng, tôi vẫn chưa tìm thấy hạnh phúc thực sự.
Năm 19 tuổi, tôi đã yêu một người, đó là mối tình đầu trong sáng và đầy lãng mạn. Tuy nhiên, khi đó tôi cũng chưa thực sự nghĩ đến chuyện tiến xa hơn với anh vì anh còn phải vào Sài Gòn học đại học, còn tôi vẫn là cô nữ sinh lớp 12.
Trong suốt một năm đó, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, dành cho nhau những tình cảm yêu thương ngọt ngào. Và ngày tôi vào Sài Gòn để chuẩn bị cho kỳ thi đại học, anh đã ra tận bến xe đón tôi, lo cho tôi từng bữa cơm, giấc ngủ, đèo tôi đi mỗi buổi đến phòng thi.
Những con đường ấy, những hình ảnh về anh tôi vẫn còn nhớ mãi. Anh là tình yêu đầu đời của tôi và tôi cũng đã dành trọn tình yêu của mình cho anh ấy.
Nhưng thời gian sau đó, không biết vì lý do gì hay vì anh đã có người con gái khác mà phụ tình tôi. Khi đó, trái tim tôi như chết lặng... Mối tình đầu tan vỡ, tôi đã khóc rất nhiều... đó là những giọt nước mắt đầu tiên tôi khóc vì người tôi yêu thật sự.
Tôi đã tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ yêu ai nữa... cho đến một ngày, tôi gặp một người con trai khác. Anh rất yêu tôi, chăm sóc, lo lắng cho tôi rất ân cần. Bố mẹ anh cũng rất mến tôi nên mong muốn hai đứa sẽ cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình về sau.
Nhưng nào đâu ngờ được, noel năm đó, anh mời tôi lên nhà anh chơi để cùng chung vui với gia đình. Thế nhưng, anh lại tranh thủ trốn tôi để đi hẹn hò với người con gái khác. Cũng thật tình cờ khi đi qua bờ hồ, tôi đã bắt gặp anh và cô ta đang chuyện trò thân mật tại một quán cà phê. Tôi đã rất bình tĩnh và thản nhiên xử trí mọi việc xong xuôi ngay lúc đó. Và đấy cũng là lần thứ hai, tôi bị người yêu phụ tình, phản bội.
Sau những nỗi đau đó, tôi đã rơi vào tuyệt vọng, chán nản. Tôi chẳng còn hy vọng vào cái gọi là tình yêu nữa... chỉ mong gượng dậy để sống tốt hơn với cuộc sống của mình.
Tôi đã sẵn sàng để đón nhận tình yêu của anh ấy dành cho mình (Ảnh minh họa)
Sau một thời gian dài nghỉ ngơi, cho đến một ngày tôi quay vào Sài Gòn để đi làm thì cũng trên chuyến xe đó, tôi bất ngờ gặp lại anh - người bạn cũ từ thời cấp hai của mình. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất nhiều, chia sẻ với nhau rất nhiều về cuộc sống, công việc.
Nhờ có anh bên cạnh mà tôi cũng đã dần quen với lối sống của đất thành thị phồn hoa này.Thời gian trôi qua, tôi đã cảm nhận được tình cảm của anh dành cho mình... và tôi cũng đã sẵn sàng đón nhận những tình cảm ấy.
Anh yêu tôi, luôn mang đến cho tôi những niềm vui, hạnh phúc bất ngờ nhưng anh không bao giờ hứa sẽ cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình với tôi. Chính vì thế nên tôi cứ để cuộc tình đó dần trôi qua theo thời gian...
Rồi một ngày tôi quay về Hà Nội để bắt đầu công việc mới thì anh vẫn còn ở trong Sài Gòn. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, dành cho nhau những tình cảm mặn nồng... nhưng anh không hứa hẹn với tôi bất cứ điều gì khiến tôi không dám tin vào cuộc tình ấy. Chính vì điều đó nên thời gian xa cách, tôi cũng bắt đầu "cách lòng" với anh.
Khi thấy tôi đã nhiều tuổi, bố mẹ bắt ép tôi lấy một chàng trai bố mẹ đã ưng từ trước. Nghĩ mình không còn sự lựa chọn nào khác, tôi cũng đành nhắm mắt kết hôn với anh ấy.
Vậy là tôi và người ấy chia tay nhau, không một lời nói, không một cú điện thoại, cũng chẳng cần một lý do. Tôi biết người ấy đau đớn lắm nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Chỉ mong rằng người ấy sẽ hiểu và tha thứ cho sự ích kỷ của tôi.
Nhưng tôi nào đâu ngờ được, sự lựa chọn của tôi đã không có được kết quả như tôi mong muốn. Tôi đã cố vun vén cho mái ấm hạnh phúc gia đình mình nhưng càng cố gắng bao nhiêu, tôi lại càng bị tổn thương bấy nhiêu. Chỉ hơn nửa năm cưới nhau, tôi đớn đau khi biết chồng mình ngoại tình. Vậy là bao nhiêu sự hy sinh của tôi, bao nhiêu niềm hy vọng vào anh, cuối cùng, tôi nhận về cho mình nỗi đau đớn khôn nguôi...
Khi không thể chịu đựng được nữa, anh đã chấp nhận ly hôn để trả tự do cho nhau. Những ngày tháng sống một mình trong nỗi cô đơn, buồn tủi đó, tôi cứ nghĩ rằng, mình không thể nào đủ bản lĩnh để vượt qua nỗi đau này. Nhưng cuộc sống đã có những điều không thể nào lường trước được...
Trong những ngày tháng buồn tủi ấy thì tôi đã gặp lại anh - người bạn từ thuở cấp 3 của mình. Anh lại đến bên tôi, an ủi, lo lắng, quan tâm cho tôi rất chân thành. Anh khiến tôi thực sự rung động và cảm nhận được tình yêu thương thật sự.
Sau những cuộc hẹn hò, chia sẻ, tôi và người ấy đã tan chảy vào nhau, cùng tận hưởng niềm hạnh phúc, thăng hoa. Tôi đã ngỡ rằng, cuối cùng mình cũng đã tìm thấy được niềm hạnh phúc thật sự bên người đàn ông tôi yêu... nhưng nào đâu ngờ được, những cử chỉ quan tâm ân cần đó, những cuộc yêu đương mãnh liệt anh dành cho tôi chỉ là sự thương hại.
Dẫu biết rằng, anh đến với tôi không chân thành nhưng tôi vẫn không có một lời trách cứ anh. Vì tôi hiểu, những gì tôi phải chịu tổn thương ngày hôm nay cũng không bằng những đau khổ, dằn vặt anh đã phải chịu đựng trong thời gian tôi bỏ anh đi lấy chồng.
Tôi - người đàn bà 26 tuổi, đã qua 4 cuộc tình và một đời chồng nhưng đến bây giờ, tôi vẫn chưa tìm được tình yêu thực sự của đời mình. Trong suốt những năm tháng đó, điều tôi nhận lại được chỉ là sự tổn thương, đau khổ từ những người đàn ông tôi thương...
Theo VNE
Sự ngọt ngào giết chết anh Em đâu biết sự ngọt ngào của em đang xé lòng anh ra thành những mảnh vụn? Người ta nói trong tình yêu hợp rồi tan cũng là lẽ bình thường, yêu rồi không yêu nữa cũng chẳng xa lạ gì với ai. Không ít người yêu một lần rồi bên nhau cả đời nhưng còn biết bao nhiêu người tìm hết mảnh...