Ba đã bỏ con đi…
Trong cuộc đời mỗi người, hình như ai cũng có một vài điều khiến người ta khi nhớ lại luôn cảm thấy hối tiếc. Điều duy nhất tôi hối tiếc trong suốt quãng đời mười chín năm đã qua của mình là vẫn chưa nói được câu “Con yêu ba nhiều lắm”.
ảnh minh họa
Tôi là người không có thói quen thể hiện tình cảm bằng lời nói. Ba tôi cũng vậy. Có lẽ vì thế mà trong suốt quãng thời gian ở bên cạnh ba, tôi chưa bao giờ nói câu “Con thương ba” và ba cũng chưa bao giờ làm thế với tôi.
Khi tôi chuẩn bị thi vào đại học, sau một tháng không đồng ý với trường mà tôi chọn thi, ba gọi tôi lại và bảo rằng: “Thôi tùy mày vậy. Mày chọn rồi thì sướng khổ gì cũng ráng chịu nghen”. Lúc đó tôi không hề biết rằng, bên trong những từ ngữ trách cứ ấy là cả một nỗi lo lắng không thể nói thành lời.
Một ngày trước khi lên thành phố nhập học, ba không hề nói với tôi lời nào. Ba chỉ lấy xe máy và đi đâu đó cả buổi chiều. Tôi cứ tưởng ba không muốn nhìn mặt tôi nữa khi tôi cứ quyết tâm theo đuổi cái nghề mà cả gia đình đều cho là không hợp với một đứa con gái. Rồi ba về, gọi tôi ra phía sau nhà, ba dúi vào tay tôi một xấp tiền và bảo: “Cầm lấy, thiếu gì thì xài, đừng cho má mày biết. Lên đó ráng học, tau chỉ có mình mày thôi. Học dở về đây tau quýnh gãy giò”.
Cách thể hiện tình thương của ba chất phác, sần sùi và thô ráp biết bao. Lúc ấy, tôi muốn nói cảm ơn ba, muốn nói con thương ba nhiều lắm, nhưng sao miệng tôi vẫn không thể nào cất nổi những lời ấy. Tôi cảm thấy mình thật có lỗi và không xứng đáng với những gì ba đã dành cho tôi.
Đi học xa, trong những cuộc điện thoại của tôi về nhà hầu như không nghe giọng nói của ba, nhưng tôi biết ba ngồi ngay bên cạnh mẹ những khi ấy. Ba chỉ âm thầm lắng nghe tôi, âm thầm dõi theo tôi. Lần nào tôi về, ba cũng lấy xe ra tận bến chở tôi vào nhà. Rồi ba nói mẹ đi chợ mua đồ ăn về nấu cho tôi. Trước khi tôi đi, ba lại dúi vào tay tôi một số tiền với câu nói giản đơn: “Má cho tiền đủ chưa? Tau cho thêm, có thiếu gì thì xài”.
Vậy mà, tôi đã vô tâm không hề nhận ra những việc ba đã là chính là cách ba thể hiện tình thương dành cho tôi. Nhiều lúc, thấy bạn cùng phòng kí túc xá gọi điện thoại về cho ba, hai cha con trò chuyện thân mật, tôi không khỏi ghen tỵ. Tôi cũng muốn được như họ. Nhưng sao ba không bao giờ gọi điện thoại cho tôi?
Ngày đầu tiên của năm hai đại học, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ. Tôi để nhỡ cuộc gọi vì cài chế độ im lặng khi đang học. Tôi gọi điện lại cho mẹ hai tiếng sau đó. Người nghe máy là dì tôi. Dì bảo: ba tôi vừa mất cách đây một tiếng đồng hồ vì tai nạn giao thông, mẹ tôi ngất xỉu nên giờ đang chuyền nước biển. Giây phút ấy, mọi thứ trong tôi như sụp đổ. Tôi lao như bay về nhà. Bốn tiếng đi xe dài hàng thế kỉ. Tôi về nhà, nhìn thấy di ảnh cùng nụ cười của ba mà tim tôi nghẹn lại. Đó là ba trong tấm ảnh chụp chung với tôi vào chuyến đi Đà Lạt cách đây hai năm. Mẹ vẫn hay bảo, tấm ảnh này ba cười mãn nguyện nhất. Vậy mà giờ đây, nụ cười mãn nguyện ấy tôi đã không còn được nhìn thấy nữa.
Video đang HOT
Giờ đây, tôi luôn tự trách mình. Tại sao khi ba còn bên tôi, tôi lại chẳng hề biết trân trọng những giây phút ấy. Tại sao khi ba đánh tôi, mắng tôi, tôi luôn cãi lại mặc dù chính tôi là người có lỗi. Tại sao tôi lại không gọi điện thoại cho ba thay vì ngồi đợi ba gọi cho tôi. Tại sao tôi không chủ động yêu thương ba nhiều hơn.
Có thứ gì đó như vỡ ra trong tôi. Ba đã bỏ tôi đi. Ba bỏ tôi khi tôi chỉ vừa biết trân trọng những yêu thương thầm lặng nhất ba dành cho tôi. Ba bỏ tôi khi tôi chưa kịp ôm ba và nói “Con yêu ba nhiều lắm”.
Ba đã bỏ tôi đi…
Theo PNO
Chồng tôi không bằng cái điện thoại!
Vì chồng tôi cứ nhậu về khuya không báo cáo, cứ nhăn nhó khi nghe tôi "trình bày", cứ quên tiệt những ngày kỷ niệm của hai người, nên thà tôi bỏ quách anh và yêu chiếc điện thoại của mình còn hơn.
Tôi yêu chiếc điện thoại của mình, nó là thứ đầu tiên tôi nhìn tới, chạm vào trước khi đi ngủ và mỗi sớm mai thức giấc. Khi tôi chán nản, nó mang cho tôi những niềm vui nho nhỏ bằng một thông báo mới trên Facebook, một like trên Instagram. Khi tôi vui mừng, tha hồ chia sẻ phút giây ấy với mọi người chỉ bằng một bức ảnh, một status. Và khi tôi cô đơn quá trời, tiếng chuông điện thoại vang reo, hoặc điện thoại rung rung trong túi vì tin nhắn, là nỗi cô đơn của tôi sẽ rủ nhau tan biến như hơi. Tôi yêu chiếc điện thoại mất rồi.
Với chồng tôi thì khác.
Một bữa, tôi hỏi anh:
- Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?
Thứ 7. Rõ là đang nghỉ ở nhà đây mà còn hỏi.
- Thế thôi à, anh chẳng nhớ gì thật chứ?
Còn chuyện gì nữa, chẳng lẽ LẠI ĐÃ một năm ngày cưới à?
- Thế anh nghĩ mình cưới nhau được 50 năm rồi chắc?
Khi tôi vui mừng, tha hồ chia sẻ phút giây ấy với mọi người chỉ bằng một bức ảnh, một status.(ảnh minh họa)
Chồng tôi lúc ấy cứ há hốc mồm. Rõ là anh ta hoàn toàn quên béng. Còn trên điện thoại, cả 1 tá lời chúc của bạn bè đã dành cho hai vợ chồng tôi trong ngày đặc biệt này.
Một bữa khác, tôi và chồng hẹn nhau đi làm về sẽ qua thăm chị gái tôi mới sinh. Vợ chồng hẹn nhau rất rõ ràng vào buổi sáng nhưng đến tối, đợi mãi, 8h rồi 9h vẫn chẳng thấy tăm hơi chồng đâu (gọi điện thoại thì rặt một giọng nữ trung thông báo: hiện không liên lạc được). 10h hơn anh về nhà, người đầy mùi rượu.
- Sao anh về muộn thế, sáng nay mình đã nói sẽ cùng nhau sang thăm mẹ con chị H rồi cơ mà.
Ôi dào, anh đàn ông con trai ai lại đi thăm bà đẻ. Chẳng ra làm sao cả.
- Thế nhậu khuya không báo một câu để em đợi cả tối cũng chẳng làm sao?
Thì biết làm thế nào, cả cơ quan đi, mình không đi để bị nói này nói nọ à. Em chẳng hiểu gì cả.
Lần ấy, đến lượt tôi há hốc mồm. Hẳn tôi mà đi thăm bà đẻ với chiếc điện thoại, thì đâu ai dám nói nọ, nói kia, tôi cũng không phải là người không hiểu lý lẽ.
Một bận khác, tôi cãi nhau với sếp. Cũng không hẳn là chuyện tôi sai hay sếp sai, nhưng rõ ràng tôi rất cần được chia sẻ. Cả ngày rầu rĩ, chồng chẳng nhận ra. Tối nằm ngủ tôi khều chân định nỉ non một lúc cho bớt bực.
Và thực tế là tôi cũng đã yêu chiếc điện thoại hơn hẳn ông chồng chưa - chịu - thay - đổi này.(ảnh minh họa)
- Hôm nay em cãi nhau với sếp. Chị ấy khó tính kinh khủng và hoàn toàn sai.
Làm gì có ai hoàn toàn sai. Em cũng nên xem lại mình trước khi khẳng định thế.
- Làm sao anh lại nghĩ là em nên xem lại mình khi chưa nghe em kể mọi chuyện.
Trời, em kể dài dòng lắm, mà khuya thế này. Mai anh còn phải đi từ làm sớm đấy.
Lúc ấy, đèn ngủ có lờ mờ, nhưng hẳn là cả mặt tôi lẫn mặt chồng đều nhăn nhúm như hai cái giẻ lau. 5 phút sau anh đã ngáy o o còn tôi thì tức trào nước mắt. Tôi vơ lấy điện thoại tự soạn tin nhắn gửi cho mình: "Sếp đã rất sai còn chồng bạn không chịu chia sẻ. Anh ấy sai gấp 100 lần".
Vậy đấy, vì chồng tôi cứ nhậu về khuya không báo cáo, cứ nhăn nhó khi nghe tôi "trình bày", cứ quên tiệt những ngày kỷ niệm của hai người, nên thà tôi bỏ quách anh và yêu chiếc điện thoại của mình còn hơn.
Và thực tế là tôi cũng đã yêu chiếc điện thoại hơn hẳn ông chồng chưa - chịu - thay - đổi này.
Theo VNE
Trong cuộc chiến này, tôi vô tội Một người mẹ vì thương con của mình, một người mẹ vì đứa con mình đứt ruột đẻ ra mà chiến đấu, mà hi sinh thì có tội gì? Tôi đã cố gắng hết sức, đã phấn đấu, đã kiên trì vì mình, vì con để có được ngày chúng tôi đoàn tụ. Vậy thử hỏi, tôi có tội gì? Tôi lấy chồng,...