Bà cô bên chồng: Giặc Ngô cũng phải chào thua
Từ ngay lần đầu ra mắt gia đình chồng tương lai tôi đã phát hoảng với cô em gái của người yêu.
Tôi không biết sống thế nào cho vừa lòng cô em chồng (Ảnh minh họa)
Và đúng như những gì bạn bè tôi cảnh báo, tôi sợ em chồng hơn cả mẹ chồng. Khổ nỗi là cả gia đình được mỗi cô em gái út nên bố mẹ chồng và chồng tôi chiều hết mực chẳng biết đúng hay sai. Nhiều lúc tôi ấm ức, tủi thân đến phát điên nhưng vẫn phải nín nhịn. Thực lòng là tôi phải thốt lên: giặc bên Ngô còn phải chào thua bà cô chồng nhà tôi.
Chồng tôi là con cả trong gia đình có ba anh em. Người em trai thì đi học rồi định cư bên nước ngoài, chỉ có cô em út hiện vừa học xong và làm việc tại Hà Nội. Trước khi lấy nhau, chồng tôi có kể chuyện về gia đình rất nhiều, đặc biệt là đứa em gái út. Đó là đứa em đẻ muộn của gia đình, từ bé lại hay ốm yếu nên được cả nhà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Bất kể việc lớn, bé gì hễ cô em này mà can thiệp vào đều có chút thay đổi theo ý muốn của nó.
Ngay cả đến việc anh trai lấy vợ, em chồng cũng nhất quyết không đồng ý với lý do: “Anh trai lấy vợ rồi không còn được chiều chuộng và quan tâm như trước nữa.” Chồng tôi và bố mẹ chồng phải khốn đốn mới thuyết phục được cô út đồng ý. Đám cưới của chúng tôi cũng vì thế mà bị hoãn lại đến nửa năm.
Video đang HOT
Ngày đầu tiên về làm dâu, em chồng đã nhỏ to cảnh cáo tôi rằng: “Chị về làm dâu nhà này thì biết điều một chút. Không dễ cướp được anh trai của tôi đâu.” Tôi phát choáng thì thái độ cái giọng chua ngoa của cô em chồng.
Bố mẹ chồng tôi có mua cho hai vợ chồng căn nhà ở Hà Nội. Cô em chồng cũng ở Hà Nội nhưng nhất quyết không chịu về ở cùng với do sợ đụng chạm và không hợp với chị dâu. Chẳng biết đầu đuôi thế nào nhưng bố mẹ chồng đã nhìn tôi với ánh mắt không hài lòng vì nghĩ tôi làm gì quá đáng. Thế là, từ tiền thuê nhà, tiền ăn và đủ thứ tiền của cô em chồng chúng tôi đều phải lo hết mà không dám nửa lời kêu ca. Tôi không tiếc tiền nhưng lại thấy bất bình cái cách cư xử phách lối của cô em chồng. Đành rằng đó là trách nhiệm của chúng tôi nhưng mỗi lần em chồng sang lấy tiền như kiểu đi thu nợ. Đã không cảm ơn được một lời lại còn tỏ vẻ cáu kỉnh, khó chịu và luôn bĩu môi chê ít. Có vài lần tôi bực mình nên góp ý ngay thì chồng tôi đứng cạnh bênh em gái: “Em nó còn nhỏ, biết gì đâu mà nói nó. Mình làm anh làm chị nhường nó chút có làm sao đâu. Cho em gái chứ cho ai đâu mà lo thiệt.” Rõ ràng là tôi không sợ thiệt nhưng không biết nói lại thế nào. Được anh trai bênh nên cô em chồng làm tới liền tỏ vẻ uất ức không thèm lấy tiền mà quay xe về ngay lập tức. Chưa biết làm thế nào thì tôi nhận ngay điện thoại của mẹ chồng: “Bố mẹ chiều em nó được bao nhiêu năm mà giờ con không chiều nó được tí hay sao. Từ bé nó đã ốm yếu, thiệt thòi rồi giờ còn bắt nó chịu khổ sở nữa. Nếu anh chị không nuôi được nó thì bảo tôi để tôi nuôi.” Tôi chỉ còn biết nhẹ nhàng xin lỗi mẹ chồng rồi tha thiết nhỏ nhẹ mong cô em cầm tiền cho.
Sau cái lần ấy, cô em chồng càng tỏ ra khó chịu với tôi và luôn cố tình săm soi, bắt lỗi để mách với chồng và bố mẹ chồng tôi. Thậm chí, nhiều lần nó còn hỗn láo và ngang ngược với chị dâu rồi lại còn kể tội với bố mẹ. Tôi chỉ biết uất ức chịu trận từ chồng và bố mẹ chồng mà không biết nói thế nào.
Gần đây nhất, cô em chồng thẳng thừng đề nghị xin tiền để mua chiếc Iphone 6. Tôi choáng vì đến tôi còn chẳng dám mơ được dùng chiếc điện thoại đắt tiền thế. Tôi nói ngay rằng mình không có tiền để chiều được nó. Hơn nữa, chiếc điện thoại nó đang dùng cũng là loại xin và chưa hỏng hóc gì. Cô em chồng đùng đùng khóc lóc, kể lể với anh trai rồi mặc cho tôi hay chồng tôi nói thế nào cũng bỏ về không thèm nghe. Thế rồi, cũng chẳng bao lâu sau, tôi nhận được điện thoại của mọi người trong gia đình nhà chồng. Mẹ chồng tôi nặng lời nói: “Em nó không có tiền thì nó mới xin chứ chẳng ai có mà phải muối mặt đi xin. Thôi thì anh chị cho con gái tôi vay tiền nó mua điện thoại dùng rồi tôi gửi tiền ra trả anh chị sau.” Bố chồng tôi còn nói vọng vào giọng đầy tức tối: “Thôi không phải phiền anh chị, mai tôi ra tôi mua cho con gái tôi không nó bị người ta ăn hiếp vì mấy đồng bạc.” Tôi chỉ biết cứng họng không biết nói gì. Em trai chồng tôi bên nước ngoài cũng gọi điện thoại đường dài về nói với cái giọng ra vẻ trách móc: “Anh chị không có tiền thì bảo em gửi về cho em út chứ ai lại mắng nó thế. Nhà có mỗi nó bé nhất nhà làm thế tủi thân nó.” Tôi và chồng cuống cuồng chẳng biết nói và làm gì để mọi người hiểu. Bị mọi người trong nhà chồng trách móc đã đành, chồng tôi cũng lạnh nhạt với tôi vì nghĩ tôi hẹp hòi, tiếc tiền với em gái.
Tối đến, tôi bàng hoàng nhận được hàng loạt tin nhắn của cô gái chồng trên facebook khiến tôi chết lặng: “Chị nghĩ chị là ai mà dám đấu với tôi. Đừng nghĩ lấy được anh trai tôi mà lên mặt. Chỉ vì anh trai tôi mà tôi còn tử tế với chị như thế này thôi. Chị chẳng là gì trong nhà tôi hết. Biết điều thì sống cho tử tế không ra khỏi nhà tôi lúc nào không hay đâu.”
Tôi thực sự không biết mình phải sống và ăn ở thế nào để có thể vừa lòng cô em chồng khó tính, ngang ngược này nữa. Tôi quá mệt mỏi vì một cổ phải đeo mấy cái tròng này rồi.
Theo VNE
Cam phận 'tầm gửi' vào chồng
Tôi không đủ kinh tế để ra ngoài thuê nhà và tìm việc bởi như vậy rất khổ cho đứa con còn thơ dại.
Tôi lấy chồng tính đến nay đã được hai năm. Trong thời gian qua những ngày hạnh phúc vui vẻ thật ít ỏi, còn lại tôi luôn sống trong bế tắc, dằn vặt không biết đến bao giờ tôi mới có nghị lực để giải thoát cho cuộc sống của mình.
Tôi sinh ra ở quê, lên Hà Nội học Đại học và đi làm, tôi và anh làm cùng công ty. Anh nghỉ việc sang công ty khác trước khi chúng tôi làm đám cưới, còn tôi cũng nghỉ việc ở đó sau khi sinh con. Thời gian chúng tôi yêu nhau không lâu, cả tôi và anh quyết định cưới nhanh chóng vì cả hai đều bị thúc ép từ phía gia đình.
Sau khi cưới tôi mới hiểu về tính nết của chồng mình, cục cằn và thô bạo. Chồng tôi không bao giờ chia sẻ chuyện công việc, gia đình, bạn bè, đi làm về anh cũng không nói chuyện với vợ. Anh không có bạn, không chơi với hàng xóm, ở công ty cũng không chơi thân với ai. Có việc gì anh cũng không hỏi tôi phải tự nói.
Mỗi lần nói chuyện với anh tôi phải lựa lời bởi anh không bao giờ đùa cợt, quan điểm của chúng tôi khác nhau nên không thể đi đến thống nhất được rồi anh vin vào đó bảo tôi không nghe lời. Là đàn ông nhưng chồng tôi chửi bới giỏi hơn đàn bà, lần nào nói chuyện cũng cãi nhau, anh chửi rồi đánh tôi thâm tím mặt mày.
Ảnh minh họa: Search.
Hai năm nay tôi không nhớ bị chồng đánh bao nhiêu lần. Là người có học tôi không chấp nhận được chuyện này, tôi cũng đã bao lần to nhỏ để anh bớt nóng tính nhưng anh đổ cho là tại tôi nói không khéo. Tôi không nghĩ thế bởi tư tưởng đó đã ăn sâu vào máu anh, bố anh ngày xưa cũng đánh mẹ anh rất nhiều, anh đã nói là tôi phải nghe không cần biết đúng, sai. Với chồng tôi không có chuyện bình đẳng trong gia đình, nếu có đòi hỏi thì anh đuổi tôi ra khỏi nhà, chỉ vì thương con tôi chấp nhận tiếp tục sống.
Con được hơn một năm tôi xin đi làm được một tháng thì anh bắt tôi nghỉ vì không muốn gửi con cho bà nội. Tôi nhờ người trông con để buôn bán thêm anh cũng không cho. Nhà tôi ba người sống vào 6 triệu đồng tiền lương anh đưa cho nên rất tằn tiệm, tôi muốn làm thêm để bớt gánh nặng kinh tế cho chồng nhưng anh không muốn lại quay ra cấm đoán đánh chửi tôi.
Rất nhiều lần tôi muốn mang con bỏ đi nhưng tôi không biết đi đâu, tôi không thể về quê vì nhà chồng sẽ không để yên. Anh em, bạn bè cũng chỉ có thể cho tôi ở nhờ vài ngày chứ ko thể lâu dài được. Tôi biết nếu cố gắng sống thì con tôi sẽ rất khổ khi phải chứng kiến cảnh bố mẹ cãi vã, đánh chửi nhau. Tôi biết anh có vấn đề về tâm lý bởi anh không có ai để chia sẻ, gia đình anh ở Hà nội nhưng cũng rất nghèo và phức tạp. Tôi cũng không thể giúp được nếu anh vẫn đánh chửi và đuổi tôi đi thế này. Đã bao lần tôi tự nhủ phải cố gắng thay đổi mình để vợ chồng tôi có thể nói chuyện nhưng anh ngày càng cấm đoán tôi quá đáng.
Ai đã ở trong hoàn cảnh của tôi hãy nói cho tôi biết tôi phải làm gì? Tiếp tục sống hay ra đi? Tôi không đủ kinh tế để ra ngoài thuê nhà và tìm việc. Tôi biết ra ngoài sẽ rất khổ cho cả hai mẹ con nhưng tôi không thể tiếp tục. Tôi rất mong ai đó giúp và đưa ra lời khuyên cho mẹ con tôi lúc này.
Theo VNE
Bạn trai đe dọa nếu tôi không bỏ thai Tôi cố gắng giữ lại đứa con, nhưng anh không đồng ý mà còn chửi mắng tôi, đe dọa nhờ xã hội đen giải quyết. Tôi biết, quen và yêu anh được khoảng hai năm. Tôi là một nhân viên văn phòng, còn anh là một bác sĩ phục vụ trong ngành công an. Tình yêu với tôi và anh trôi qua trong...