Bà chủ đột ngột tăng lương, thưởng thêm tiền liên tục và một ngày tăng ca bất ngờ…
Rồi cái gì đến phải đến khi bà chủ nồng ấm mời gợi, dẫn dắt một thằng con trai lần đầu biết đến người khác giới như tôi vào cuộc. Sau lần “mở mang” đó, tôi thành tình nhân của bà chủ. Bà cho tôi nhiều tiền mỗi lần tôi phục vụ bà cho tới ngày chồng bà bất ngờ vào thăm bà mà không báo trước.
Ảnh minh họa: Internet
Nếu Vĩnh, bạn ấu thơ của tôi không trở về thăm quê sau gần 10 năm theo gia đình xuống Sài Gòn sống, thì có lẽ cuộc đời tôi cứ vậy mà trôi đi trong sự an bài như bao chàng thanh niên khác được sinh ra và lớn lên, lập nghiệp ở mảnh đất chôn rau, cắt rốn của mình.
20 tuổi, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự thua thiệt của mình khi mà văn hoá chưa hết lớp 5, mặc dù dáng dấp to cao, khoẻ mạnh, được trai nhưng ngoài việc đi làm thuê cho chủ rẫy cafe ra, tôi không biết 1 nghề gì khác.
Gọi là bạn nhưng thực ra Vĩnh hơn tôi hai tuổi, lí do Vĩnh về quê cùng ba, má nó là để thắp hương cho tổ tiên trước khi Vĩnh đi học cao học ở nước ngoài. Gặp Vĩnh, nhìn nó sang trọng, lịch sự trong bộ trang phục hợp mốt, nghe nó tả cảnh sống ở Sài Gòn mà tôi thèm khát đến run rẩy cả con tim trai trẻ. Tôi ôm mộng đổi đời từ sau ngày tiễn Vĩnh trở lại thành phố. Nghĩ mình sức dài, vai rộng làm gì chẳng kiếm được công việc phù hợp để nuôi thân ở chốn phồn hoa đô thị đó, nên tôi quyết rời nhà xuống Sài Gòn với vài bộ quần áo cũ, mấy triệu bạc dành dụm bấy lâu nay mặc cho ba má và hai đứa em gái năn nỉ, níu giữ.
Thế nhưng đúng là “đời không như là mơ”! Tôi như quả bóng xì hơi khi lang thang cả tháng trời ở Sài Gòn, tiền mang theo gần cạn mà thi thoảng lắm mới có người thuê phụ khuân vác hàng hay làm vài việc lặt vặt mà thù lao chỉ đủ sống qua ngày.
Nản chí, tính trở về quê tiếp tục dãi nắng, dầm mưa làm thuê cho chủ rẫy cafe như trước thì vận may bỗng dưng mỉm cười với tôi. Tôi được một bà chủ phốp pháp, sang trọng nhận về làm công cho cửa hàng buôn bán gạo của bà.
Bà chủ chắc hơn 40 tuổi nhưng khéo son phấn, khéo chọn thời trang nên trông trẻ hơn tuổi. Bà cho biết bà không phải là người ở Sài Gòn, chồng con bà ở thành phố khác, bà đến đây mua nhà kinh doanh, thỉnh thoảng mới về với chồng con hoặc họ vào thăm bà. Rồi bà buồn buồn, thở dài tâm sự với tôi rằng bà phải chịu thiệt thòi về tình cảm gia đình chỉ vì đồng tiền, không có tiền thì sống cũng ngang với chết, khiến tôi càng tin rằng việc mình bỏ quê, bỏ cha mẹ xuống Sài Gòn tìm thời cơ để đổi đời là đúng.
Video đang HOT
Tôi trẻ nhất, khoẻ nhất trong số gần chục người làm công cho bà chủ nên hầu hết những việc nặng nhọc đều cần đến tôi, bà chủ hài lòng về sức vóc, về tính hiền lành, hay làm, ít nói của tôi nên đến kì lĩnh lương bà hay dúi thêm cho tôi vài trăm rồi nhỏ nhẹ: “thưởng thêm cho cưng để cưng xài, nhưng giữ kín, đừng khoe kẻo anh em biết họ ghen ghét.”
Vô tư nhận tiền của bà chủ vì nghĩ mình xứng đáng khi hết lòng với công việc của chủ. Rồi chuyện bà chủ cho tôi thêm tiền không đợi đến ngày lương mà ngày càng dày đặc, số tiền lần sau cao hơn lần trước khiến tôi cũng thấy ngần ngại. Cho đến một tối cách đây 4 tháng, chuyến xe nhập gạo về kho muộn, xong việc đã nửa đêm, nhưng bà chủ chưa cho tôi về cùng mấy anh bốc vác mà giữ tôi lại “để kiểm tra cửa nẻo cho chắc”.
Rồi cái gì đến phải đến khi bà chủ nồng ấm mời gợi, dẫn dắt một thằng con trai lần đầu biết đến người khác giới như tôi vào cuộc. Sau lần “mở mang” đó, tôi thành tình nhân của bà chủ, bà cho tôi nhiều tiền mỗi lần tôi phục vụ bà cho tới ngày chồng bà bất ngờ vào thăm bà mà không báo trước. Tôi bị chồng bà chủ bắt quả tang tại trận khi đang thay ông làm cái việc giường chiếu đó. Chồng bà chủ đến tận nơi trọ của tôi để lấy lại những đồng tiền mà vợ ông ta đã cho tôi, rồi thẳng tay đuổi tôi ra đường mà không thèm nghe một câu giải thích của tôi.
Vậy là hết, không lẽ tôi trở về quê với hai bàn tay trắng, tôi đã làm gì với mộng đổi đời của mình thế này?
Theo Tiền phong
Em và chị - Ai mới là kẻ thứ 3?...
Khi đã nếm đủ vị chị biết không, em nhận ra mình đồng cảm với chị hơn là ghen ghét. Muốn được trải lòng cùng chị nhiều hơn, lắng nghe chị nhiều hơn.
Em chưa từng nghĩ chuyện tình của mình lại oái oăm đến như vậy. Ngay tình đầu đã lắm chông gai rồi. Đến bây giờ, khi nghĩ mình đã tìm được người đàn ông thực sự của đời, em lại rơi vào bế tắc với cú sốc đột ngột. Đó là khi em biết đến chị - người mà em không biết có nên gọi là kẻ thứ 3 hay không.
Em biết chị khi đọc trộm tin nhắn của anh. Lúc này em và anh đã yêu nhau đã hơn nửa năm. Chưa một lần em nghĩ, ngoài em anh còn người nào khác. Có lẽ chị cũng từng suy nghĩ như em.
...
Từ thuở đầu em đã căm ghét chị
Em biết đến sự tồn tại của chị - người con gái thứ hai bên cạnh anh khi chuyện tình của chúng em đang ở những ngày sôi nổi, nhiệt huyết. Em yêu anh nhiều hơn yêu bản thân mình và mơ ước về một tương lai trải đầy hoa hồng. Nhưng hồng thường có gai, những chiếc gai nhọn có thể gây sát thương, đau đến thấu tận da thịt. Khoảnh khắc khi bị đâm bởi người mình tin tưởng, người mình hết lòng thương yêu ấy làm sao em có thể quên.
Cầm điện thoại anh, đọc những dòng tin nhắn, nước mắt em rơi trong vô thức, nằm cạnh anh nhưng ngỡ như đang xa vạn dặm. Nhìn gương mặt anh nước mắt em càng rơi, em cố để không phát ra tiếng nấc. Giấc ngủ của anh thật yên bình nhưng lòng em thì đang như sóng trào dữ dội.
Em tự hỏi tại sao? Mình đã làm gì sai hay tình yêu em dành cho anh là chưa đủ? Nghĩ đến chị, lồng ngực em như nóng bừng lên. Căm phẫn, tức tối và hờn ghét đến điên dại. Qua những dòng tin nhắn em hiểu được rằng chị cũng biết đến em, theo dõi facebook của em và giận dỗi với anh khi thấy em công khai chuyện tình cảm của mình. Em không hiểu tại sao chị lại làm thế, là kẻ thứ 3 sẵn sàng chia sẻ người đàn ông mình yêu ư? Hay là người thích phá hoại hạnh phúc của người khác? Đó là ai? Có gì hơn em? Trăm vàn những câu hỏi bủa vậy lấy tâm trí em, suốt nhiều đêm không ngủ. Cho đến khi...
Sự thật bẽ bàng
Chị hơn anh 2 tuổi và yêu anh từ ngày anh còn là sinh viên IT của một trường đại học. Luôn bên anh những lúc khó khăn và yêu anh cũng rất chân thành. Hai người chia tay khi chị biết bên cạnh anh còn một người nữa khác chị, thời điểm đó em chưa quen anh. Thế nhưng vì tình cảm quá lớn, vì quá yêu anh mà chị bỏ qua tất cả để tiếp tục trò chuyện, gặp gỡ anh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đến bây giờ đã nhiều năm trôi qua, chị vẫn luôn giành tình cảm cho anh dù anh đã trải qua mấy cuộc tình và hiện tại là em.
Em vô tư bên anh, trân quý từng cử chỉ, lời nói anh dành cho và thật thà đến ngây dại. Em luôn tin tình yêu anh trao em là chân thật để rồi mộng mơ, mỉm cười nhớ đến anh mỗi sáng thức dậy và mỗi đêm tỉnh giấc. Em đâu biết rằng bao năm qua anh vẫn còn vương vấn mối tình "chị em" không thể dứt bỏ.
Anh nói anh yêu em là thật lòng, rằng không thể thoát khỏi mối quan hệ xưa cũ đó, rằng hãy thứ tha cho anh. Phải chăng trước đây anh cũng đã nói những lời đó với chị? Phải chăng chị cũng đã tin anh để rồi có kết cục như ngày hôm nay? Những mối liên kết phức tạp, những nút thắt khó gỡ...
Em mạnh dạn trò chuyện cùng chị, trải lòng và chợt nhận ra cả hai chúng ta đều đáng thương mà cũng đáng trách. Đáng thương vì bị phản bội nhưng không thể nào buông tay. Đáng trách bởi đặt niềm tin nhầm người nhưng vẫn cố chấp để ở cạnh người ta. Người đời vẫn gọi đó là ngu xuẩn.
Sau tất cả...
Khi đã nếm đủ vị chị biết không, em nhận ra mình đồng cảm với chị hơn là ghen ghét. Muốn được trải lòng cùng chị nhiều hơn, lắng nghe chị nhiều hơn. Có thể ai đó ngoài kia sẽ cho rằng điều đó là giả tạo hay ngớ ngẩn nhưng chỉ những ai cùng cảnh ngộ thì họ mới biết được nỗi khổ của kẻ si tình. Chúng ta đều trải qua những nỗi đau tương tự, đều yếu đuối và lo sợ đánh mất người mình yêu nhưng dường như chúng ta đã chọn không đúng người. Thời gian trôi, tình cảm có thể vơi dần đi, kí ức cũng có thể phai mờ nhưng nỗi đau lại trở thành vết sẹo.
Sau tất cả. Em và chị, ai mới là kẻ thứ 3?
Có lẽ là không ai cả. Chúng ta chỉ là vì quá yêu một người không đáng mà thôi.
Yo Yo
Bà chủ mất cả chì lẫn chài vì "say" trai khéo nịnh Biết không qua mặt được tôi, vợ đành thú nhận bấy lâu nay vợ bồ bịch với cậu giúp việc vì cậu khéo nịnh lại tâm lí "chiều chuộng" vợ hết lòng chứ không "khô khan" như tôi... nên vợ đã tự ý sửa sổ sách, giữ tiền của hãng sơn lại để mua sắm, bao bọc và vừa rồi là cả một...