Ba bắt anh thử máu nếu lấy tôi
Ba tôi quan niệm nghề tài xế thì người nào cũng chân trong chân ngoài, vào tù ra tội, lăng nhăng…
Tôi tuổi Dần, năm nay 27 tuổi. Tôi không xinh đẹp nhưng theo những theo bạn bè nhận xét thì tôi có bản tính hiền lành, dịu dàng, lễ phép và có gia giáo.
Trước đây, tôi từng yêu một người đồng nghiệp cùng quê. Tuy nhiên, sau một năm yêu nhau thì chúng tôi chia tay bởi các lý do sau: một là vì tôi tuổi Dần. Mẹ anh không thích dù anh cũng có một cô em gái tuổi Dần như tôi. Mẹ nói nếu cưới tôi về, giữa mẹ anh và tôi sẽ có người mất.
Thứ hai, sau khi chia tay, tôi mới phát hiện ra, trong lúc yêu tôi, anh đã thương một người khác. Chị là giảng viên, hơn tôi tất cả mọi mặt. Thứ ba, anh nói đến với tôi chỉ để lấp khoảng trống vì trước khi yêu tôi, anh cũng từng yêu một bạn tuổi Dần. Bạn ấy là công nhân và gia đình anh không vui vì chênh lệch trình độ (hiện anh sắp tốt nghiệp thạc sĩ). Và còn nhiều thứ khác nữa mà sau khi chia tay, anh đã khiến tôi đau đớn bằng những lời nói chua chát. Giờ tôi không còn yêu anh nữa vì anh đã xát muối vào tim tôi quá nhiều.
Trong một lần đi chơi ở An Giang, tôi có duyên tiếp xúc với gia đình của người yêu tôi bây giờ. Xin nói rõ là tôi tiếp xúc với gia đình anh trước. Tôi cùng gia đình anh đi chùa lễ Phật. Có lẽ đó là duyên Phật pháp của tôi vì bình thường tôi hay vào chùa tụng kinh và làm công quả.
Ba anh rất thương tôi dù biết tôi tuổi Dần nên có ý kết hợp anh với tôi. Tính đến nay cũng được khoảng bốn tháng. Nhưng vì ở xa nhau nên số lần chúng tôi gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh thì ở An Giang, tôi quê ở Đồng Tháp, cách chỗ anh khoảng 170km. Hiện tôi sinh sống và làm việc tại Sài Gòn.
Chúng tôi hay liên lạc với nhau qua điện thoại và anh nói thương tôi. Anh kể hết mọi chuyện quá khứ của anh cho tôi nghe, từ việc đã yêu ai, rồi cuộc sống như thế nào… Thật sự, tôi không quan tâm quá khứ của anh. Tôi chỉ cần biết anh đã sửa đổi, tu tâm dưỡng tính như thế nào mà thôi. Cuối cùng, tôi cũng thương anh bởi con người anh chịu thương chịu khó, không thù hận và điều đáng nói là anh thương tôi.
Tuổi thơ của anh không êm ấm. Anh sống bất cần đời, đi bụi và tự thân kiếm sống. Nhưng hiện tại, anh đã trở về nhà và là tài xế xe tải đáng tin cậy của chủ. Anh nói rằng từ khi gặp tôi, anh đã sửa đổi rất nhiều. Giờ anh nói muốn cưới tôi và gia đình anh cũng rất muốn tôi làm con dâu. Tôi đồng ý. Nhưng khi tôi nói chuyện với mẹ tôi thì mẹ bảo rằng: “Lấy tài xế hết 90% là con sẽ khổ vì tài xế ai cũng lăng nhăng. Mỗi nơi một cô và ba tôi sẽ không đồng ý”.
Video đang HOT
Anh đã buông tay thì tôi không thể níu.
Ngày 28/4 vừa rồi, anh đã qua nhà tôi để thưa chuyện. Nhưng chưa nói được gì đã bị ba tôi nói hết. Ba tôi đã xúc phạm đến lòng tự trọng của anh. Nói thật, ngay cả tôi ngồi nghe cũng cảm thấy cay đắng thì huống gì là anh. Ba tôi nói: Là tài xế chân trong chân ngoài, tù tội Rồi nói nếu cưới phải xét nghiệm máu Cưới nhau thì hai đứa tự lo nhưng thái độ nói chuyện của ba tôi không vui vẻ và còn rất khó chịu. Ngay cả khi tôi cùng anh xuống thăm nội, ba cũng không cho anh chở tôi mà bắt tôi phải chạy xe riêng.
Riêng về phần tôi thì càng yêu anh nhiều hơn. Tôi không hiểu sao nhìn đôi bàn chân, bàn tay vất vả của anh, tôi lại thương anh vô cùng. Mỗi đêm, tôi đều nói chuyện với anh và mong anh hãy cố gắng cùng tôi vượt qua rào cản, khó khăn này. Tôi tin khi chúng tôi yêu nhau thật lòng thì thời gian sẽ chứng minh tất cả và chúng tôi đến được với nhau. Bởi gia đình tôi vẫn có quan điểm “con thương đâu, cưới gả đó”.
Nhưng rồi có lẽ tình yêu anh dành cho tôi đã không đủ lớn để cùng tôi vượt qua và anh đã nói lời mà tôi không hề mong muốn: “Thôi thì chúng ta xem nhau là bạn, có duyên nhưng không có nợ”. Nghe những lời này từ anh, tôi không còn gì buồn hơn. Nước mắt tôi cứ lăn dài. Giờ viết những lời này, nước mắt tôi không thể nào ngừng rơi. Có lẽ tôi yêu anh quá nhiều.
Anh đã buông tay thì tôi cũng không giữ nữa vì nếu giữ mà làm anh đau thì tôi thà chấp nhận nỗi khổ về mình còn hơn. Tôi thành tâm chúc phúc cho anh. Nhưng mỗi đêm, nằm suy nghĩ, tôi vẫn không đành lòng? Phải làm sao đây?
Phải chăng đó là số phận của người tuổi Dần? Tôi không phải là người yêu đương lăng nhăng hay lựa chọn gì cả. Một khi tôi đã chấp nhận yêu thì tôi luôn chân thành và muốn đi đến chuyện hôn nhân nhưng rồi…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh lấy tôi không phải vì yêu?
Tôi quen anh trong thời gian anh còn mặn nồng với mối tình đầu. Đó là cuộc tình qua mạng và đã kéo dài được 4 năm.
Chị ý nhỏ hơn anh 1 tuổi, làm nail cho một cửa hàng của bà con ở Anh và cả hai chưa bao giờ gặp nhau. Nhưng qua tiếp xúc và cách nói chuyện của anh về người đó, tôi biết là anh yêu người ta thật lòng và có ý định chờ đợi khi chị ấy về nước sẽ làm đám cưới.
Tôi yêu anh trong thầm lặng, nhưng tuyệt đối không làm điều gì giành giật tình cảm của anh. Tôi ở bên cạnh anh vô điều kiện và chia sẻ tâm sự khi công ty của anh vỡ nợ, khi a buồn vì không thể thuyết phục chị về Việt Nam dù đã đến thời gian hẹn ước. Chị muốn anh sang đó và tạo dựng cuộc sống của hai người.
Anh thường ngồi máy tính đến khuya, chat chit nhăng nhít nhưng tuyệt nhiên không chủ động nói chuyện với tôi bao giờ
Tôi lo sợ một ngày không có anh và chỉ muốn hét lên rằng: anh ngốc lắm, chị ấy không hề yêu anh, nếu yêu anh chị ấy sẽ không bắt anh phải lựa chọn. Nhưng tôi đã không làm được điều đó. Vì anh đã tâm sự với tôi, anh yêu chị ấy thật lòng và vì cãi nhau, anh đã suýt gặp tai nạn. Tôi sợ anh chết, và hơn hết là ý nghĩ anh sẽ không có mặt trên đời này, dù bất cứ nơi nào trên trái đất. Anh hãy cứ sống, dù sống ở đâu, với ai nhưng hãy cứ tồn tại trên đời này. Và tôi để anh tự quyết định.
Cho đến một ngày anh phát hiện chị lừa dối anh suốt thời gian qua, anh suy sụp. Nhưng tình yêu có lẽ lớn lắm nên anh khuyên chị về Việt Nam, nếu về anh ấy sẽ làm đám cưới, chấm dứt tất cả những sai lầm mà hai đứa mắc phải. (Anh cho rằng việc quan hệ với tôi là một sai lầm, là anh cũng có lỗi với chị ấy).
Tôi tưởng rằng thế là hết, anh đã yêu chị đến như vậy, tôi còn mong mỏi gì được. Nhưng chị khiến tôi bất ngờ, vì chị vẫn nhất quyết muốn anh qua Anh để sống với chị, và nói rằng nếu anh yêu chị thì hãy qua với chị. Chị ấy đã không biết rằng chị quá hạnh phúc vì có anh tha thứ. Chị ấy không về nhưng liên tục điện thoại nói chuyện với anh như hai người chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thời gian này tôi đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều, liệu có nên làm điều gì đó để kéo anh về phía mình hay không? Anh từng nói, anh có thể nói chuyện với tôi rẩt thoải mái, coi tôi như một người bạn tri kỷ, anh thương tôi chứ không hề yêu, và anh không muốn làm tôi bị tổn thương. Tôi quyết định giành lấy hạnh phúc mà mình mong muốn.
Tôi ở bên cạnh anh nhiều hơn, nói chuyện và vạch ra những kế hoạch trong tương lai để anh giải quyết việc khó khăn trong công ty. Tôi chủ động đề nghị anh đưa tôi về nhà anh chơi và anh đồng ý. Tôi đã rất vui. Dần dần, anh cũng vượt qua giai đoạn đau khổ, anh ở bên tôi nhiều hơn, nhưng tôi cảm giác anh buông xuôi. Điều đó khiến tôi liên tưởng đến một hạnh phúc bấp bênh, không biết lúc nào mình bị mất đi thứ hạnh phúc đó.
Đến khi gia đình anh giục chuyện cưới xin, anh bối rối và nói với tôi rằng cần xem lại tình cảm của mình, anh chưa sẵn sàng cho cuộc sống hôn nhân. Tôi biết là anh không muốn cưới, nhưng niềm ao ước trở thành vợ anh khiến tôi kiên quyết. Tôi nói rằng nếu anh không muốn thì đừng bao giờ đến tìm tôi nữa, không bao giờ gặp nhau nữa.
Tôi tưởng anh sẽ đồng ý, nhưng anh nói anh sợ cảm giác không nhìn thấy tôi mỗi ngày. Trong phút chốc, tôi nhận ra rằng tôi phải là người quyết định chứ anh không thể. Nhất là lúc này, khi anh còn quá nhiều phân tâm trong công việc làm ăn.
Bây giờ chúng tôi đã là vợ chồng, tôi mãn nguyện khi hàng ngày chăm sóc cho anh và chúng tôi sắp sửa có con đầu lòng. Anh đã dần khắc phục hết sự cố trong công việc, tìm kiếm cơ hội mới và cười nhiều hơn mỗi ngày. Còn tôi thì đã ra dáng một người phụ nữ có gia đình và suy nghĩ trưởng thành lên rất nhiều. Không nói ra nhưng tôi hiểu là hôn nhân đã mang lại cho anh mục tiêu và hướng đi mới, chứ không phải là sự chờ đợi bấp bênh như trước kia.
Nhưng...vâng, lại một chữ nhưng, tôi luôn có cảm giác mất anh nếu chị ấy đột ngột trở về. Dù vẫn quan tâm tôi nhưng buổi tối nếu tôi không hỏi chuyện anh cũng cứ im lặng mãi cho đến lúc đi ngủ. Anh thường ngồi máy tính đến khuya, chat chit nhăng nhít nhưng tuyệt nhiên không chủ động nói chuyện với tôi bao giờ.
Một người phụ nữ, dù kiên gan đến đâu nhưng vẫn có sự yếu đuối và đa cảm riêng. Đã có hôm tôi ngủ mơ thấy anh và chị ấy đi bên nhau khiến tôi ốm luôn một tuần liền. Tôi biết là tôi lo nghĩ quá nhiều, có thể sẽ khiến hạnh phúc bị lung lay, nhưng tôi muốn giãi bày để các bạn , những người đã có gia đình cho tôi một lời khuyên để tôi sống thanh thản. Vì có những chuyện, tôi không thể hỏi thẳng chồng. Xin cảm ơn toà soạn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có bất công không nếu anh lấy tôi? Liệu khi nhìn thấy vết sẹo trên người tôi anh có hỏi sao tôi lai có vết sẹo này không? Và liệu anh có tha thứ cho tôi khi anh biết rõ tất cả quá khứ của tôi? Quan trọng hơn cả là chính tôi cũng không biết chắc tôi có thể sinh con cho anh. Như vậy có quá bất công với...