Áp lực lập gia đình khi là người đồng tính
Áp lực lập gia đình càng làm tôi bất an, lo lắng, sao có thể có cảm xúc với người khác giới? Gặp nhau vui cười phút chốc có thể làm được, chứ chung sống cả đời, dằn vặt tinh thần, thể xác không hài hòa, mâu thuẫn gia đình thì cuộc sống sẽ ra sao?
Thực sự tôi vừa cảm thấy nhẹ lòng khi biết có người như Minh (và nhiều bạn khác nữa) cùng hoàn cảnh như tôi, cũng vừa lo lắng khi ở hoàn cảnh này chúng ta đều mang chung một tâm trạng bế tắc cho cuộc sống. Tôi tên Tâm, gần 30 tuổi, cuộc sống ổn định với một công việc mức lương khá, nhàn nhã, đang sống cùng với bố mẹ ở quê. Tôi phát hiện mình “đặc biệt” khi học đại học ở thành phố, những va chạm đầu đời giúp tôi hiểu rõ hơn về mình. Tôi cũng có tình cảm với vài người và may mắn có được một người yêu. Tuy ở xa về khoảng cách địa lý, kẻ Bắc người Nam nhưng những gì bạn ấy đã làm cho tôi giúp tôi trưởng thành hơn, càng cám ơn khi cuộc đời đã cho tôi có được một người yêu như thế.
Bên cạnh đó là nỗi đau giằng xé, xót xa khi không thể đến với nhau, gặp nhau cũng chỉ là tư cách bạn bè. Tôi không quan niệm chúng tôi sẽ bất chấp tất cả để đến với nhau, như thế là quá ích kỷ, làm đau lòng bố mẹ và phá tan đi sự nghiệp mà bạn tôi đang có. Tôi chỉ cần có một người có thể chia sẻ, hiểu cho mình và đi chung trên con đường đầy chông gai này. Đến với nhau chưa chắc sẽ hạnh phúc trọn vẹn vì còn quá nhiều rào cản. Gần đây, áp lực lập gia đình từ người nhà càng làm tôi bất an, lo lắng, làm sao có thể có cảm xúc với người khác giới? Gặp nhau vui cười phúc chốc có thể làm được, chứ chung sống cả đời, dằn vặt tinh thần, thể xác không hài hòa, mâu thuẫn gia đình thì cuộc sống sẽ ra sao?
Rất cám ơn các anh chị đã động viên chúng tôi sống thật, sống có ích cho gia đình và xã hội nhưng nếu một ai đó đang ở trong cuộc sống của chúng tôi, làm những diễn viên cho sân khấu gia đình, xã hội như thế thì các anh chị mới có thể thấm thía được những nỗi đau chúng tôi đã, đang và sẽ phải mang. Cái giá phải trả cho việc phải bỏ những tấm mặt nạ xuống, để cho diễn viên được bước ra ánh sáng có khi là rất đắt. Nói dối trong một thời gian ngắn đã là một cái sợ, huống chi đây là việc cả cuộc đời của một con người.
Có khi tôi đang hòa vào một niềm vui gì đó, bất chợt nghĩ đến việc của mình lại không thoát ra được những nỗi sợ hãi hữu hình mang tên “kẻ đồng tính”. Có những nỗi sợ chỉ có người trong cuộc mới hiểu hết được. Tôi cũng có những người bạn giống mình, ngoan đạo với gia đình, sự nghiệp tốt, hiền lành nhưng liệu gia đình có thực sự chấp nhận chúng tôi không? Hay chúng tôi sẽ bị cho là bất hiếu khi không làm cha mẹ vui lòng?
Video đang HOT
Không được đổ lỗi cho ai đó về nỗi đau của mình. Tôi không trách cha mẹ vì họ không muốn con mình như thế, cũng không mù quáng, ích kỷ quá mức để chạy theo tình cảm riêng tư. Thực sự việc tìm được nhau giữa dòng đời lạc loài thế này nỡ lòng nào tôi có thể xem như mọi việc không có gì, để mình không nghĩ tới? Nhiều đêm nước mắt tự rớt xuống khi đang viết những dòng nhật ký, hoặc lang thang trên mạng bắt gặp những cặp đôi nào đó như mình và may mắn được ở cạnh nhau tôi thấy hoang mang lắm, làm cách nào để vừa giữ an toàn cho mình và gia đình, vừa có được hạnh phúc?
Tôi nghĩ đến ba cách: hoặc là đổ thừa duyên số, không tìm được ai phù hợp và né tránh được bao lâu thì hay bấy nhiêu; hoặc nhắm mắt lấy đại một ai đó để làm yên lòng gia đình; hoặc tìm anh nào (gay) có ý định kết hôn rồi thỏa thuận với nhau. Cách thứ ba thực sự là mạo hiểm, không biết có gặp được người tốt không. Lại thêm một nỗi hoang mang cho tôi, phải làm sao đây?
Điều cuối cùng tôi muốn nhắn gửi đến bạn Minh: Trước mắt tôi và bạn hãy cứ sống tốt, yêu thương bản thân, chuẩn bị cho mình một cuộc sống vững chắc về sự nghiệp, kinh tế và suy nghĩ chín chắn. Khi chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ thì dù có giông bão nào ập đến cũng có thể đứng vững.
Rất cám ơn mọi người đã đọc những dòng tâm sự của tôi. Chúc các anh chị nhiều niềm vui trong cuộc sống.
Theo Blogtamsu
Tôi khổ vì chồng ở rể
Bênh chồng thì bố bảo: 'Sinh con gái khổ thế đấy, có chồng quên phắt bố mẹ'. Còn đứng về phía bố mẹ thì chồng lại giận dỗi.
Lúc kết hôn, gia đình chồng định mua cho vợ chồng tôi căn nhà nhỏ để ở riêng. Nhưng "cây mỗi hoa, nhà mỗi cảnh". Tôi là con gái một trong gia đình nên phải có trách nhiệm chăm lo cho bố mẹ. Bố mẹ tôi cũng đã có tuổi nên đôi lúc hay trách giận. Đã thế, chồng tôi không thông cảm lại nghĩ bố mẹ bức bách mình. Cuộc chiến "ngầm" giữa bố mẹ vợ và con rể khiến tôi ở giữa nhiều phen đau đầu.
Chẳng nói gì lớn, ngay chuyện vặt vãnh trong bữa ăn cũng khiến tôi khó xử. Tôi thường nấu món cá tẩm bổ cho bố mẹ. Nhưng chồng tôi lại ghét đặc mùi cá. Đang trong bữa cơm, anh nói không giữ ý, kiểu như "ngửi mùi cá đã thấy ngán ăn". Bố mẹ vợ thi nhau quát con rể: "Mày không ngửi được thì xuống bếp mà ăn, ngồi đây làm gì". Tôi phải kéo tay chồng lên tầng để tránh cuộc cãi vã lớn.
Tuy nhiên, sau chuyện đó, vợ chồng tôi phải xin phép bố mẹ cho ăn riêng. Tôi vẫn nấu cơm cho cả nhà. Song tới bữa cơm thì bố mẹ tôi ăn ở tầng một, vợ chồng tôi dọn cơm lên tầng hai. Nhiều lần bố mẹ tôi bảo: "Có miếng ngon con gái gắp hết cho thằng rể". Mặc dù, tôi đã cố gắng nấu hợp khẩu vị của bố mẹ và chồng. Tôi cũng chia đều thức ăn cho cả hai gia đình nhỏ.
Ăn riêng được gần một tháng, mỗi bữa bố mẹ tôi chỉ ăn nửa bát cơm, bỏ thừa thức ăn. Mẹ bảo tôi: "Bố mẹ buồn lắm, nuốt sao trôi, chỉ nghĩ tới con mà sống tiếp thôi". Tôi khóc rất nhiều trước lời tâm tình của mẹ. Tôi nịnh ngon nịnh ngọt chồng ăn chung với bố mẹ. Cả nhà ăn đầm ấm được thời gian ngắn thì cuộc chiến trách móc, xoi mói nhau lại tiếp diễn.
Công việc của tôi bận rộn nên đi làm về muộn. Bố mẹ tôi ở nhà rảnh thường dọn dẹp nhà cửa và đi chợ. Mỗi ngày đi chợ, mẹ tôi tự thưởng cho mình nửa tiếng "vạch lưng" con rể trước bàn dân thiên hạ. Mẹ tôi kể với mấy chị bán rau gần nhà: "Con gái tôi lành quá mới bị nó cưỡi cổ. Về nhà nó chỉ nằm tểnh ra, không chịu làm gì. Đã làm rể còn lười biếng không chấp nhận nổi". Chẳng may, tiếng xấu đồn xa. Rồi cũng đến ngày chồng tôi nghe được. Thua miếng khó chịu, anh đã đi phao tin với hàng xóm: "Mấy việc nhà thuê ô sin làm tí xong hết. Ông bà già lụ khụ 'chém quăng buông rùi' làm chỉ thêm bừa bãi, tổ mất công dọn dẹp". Thiên hạ được phen cười ầm về cuộc đấu ngôn của bố mẹ vợ và con rể. Chỉ khổ cho tôi phải đi thanh minh về nỗi oan của các "bị đơn".
Nhưng nhiều lúc, tôi lỡ bênh chồng, bố tôi liền quát lên: "Sinh con gái khổ thế đấy, có chồng quên phắt bố mẹ". Lúc tôi đứng về phía bố mẹ, chồng tôi giận dỗi: "Bố mẹ cô coi tôi chẳng bằng chó chui gầm chạn, tôi nhục quá, không thể sống nổi ở đây". Chồng bắt tôi dọn ra khỏi nhà, nếu không, anh sẽ xin chuyển công tác vào văn phòng đại diện của công ty anh ở miền Trung. Tôi không thể để điều ấy xảy ra vì chúng tôi vẫn còn là vợ chồng son. Làm sao tôi sống cảnh Ngưu Lang - Chức Nữ được. Tôi khóc lóc van xin chồng ở lại nhà. Thậm chí, tôi còn cầm kéo định đâm vào tay nếu anh giữ nguyên ý định. Anh yêu tôi nên đã mủi lòng. Anh nín nhịn bố mẹ vợ cho "êm cửa êm nhà".
Cuối tuần trước sinh nhật chồng tôi, anh mời vài người bạn về nhà uống rượu. Vì kế hoạch nảy sinh bất ngờ nên vợ chồng chưa kịp xin phép bố mẹ. Đang lúc "chén anh chén chú", mẹ tôi bước xuống tầng nói móc: "Đàn đúm rượu chè là tài, chẳng được tích sự gì, ngữ ấy ra đường cạp đất ra mà ăn". Xấu mặt với bạn bè, chồng tôi nổi khùng lên. Anh ném chai rượu vào tường nhà. Bố mẹ tôi giận lên tầng đóng kín cửa phòng lại. Một lúc sau, bố tôi còn gọi mấy người cháu họ đến để "dạy cho thằng con rể biết lễ độ".
Không ngờ chuyện bé xé ra to. Tôi phải mất mấy tiếng để giải thích cho các anh họ hiểu vấn đề. Họ thở dài ra về để người trong nhà "đóng cửa bảo nhau". Ai dè, tôi chưa kịp làm hòa thì bố tôi đã vứt quần áo của con rể ra ngoài cửa. Chồng tôi nóng giận nói: "Bố nghĩ con muốn ở đây chắc. Con cũng khó chịu và bức bí lắm khi ở rể nhà bố. Con thương con gái bố nên mới ở lại". Chồng tôi bỏ tất cả quần áo vào valy phăng phăng dọn ra khỏi nhà. Tôi choáng váng ngất ngay xuống sàn lúc đó. Hôm sau, bác sĩ báo tôi đang mang thai. Nghĩ tới con tới cháu, bố mẹ tôi và chồng mới chịu "chín bỏ làm mười". Họ vẫn ở cùng nhà nhưng "bằng mặt không bằng lòng".
Cứ thế dăm bữa nửa tháng, tôi lại điên đầu nghe "ca nhạc trái yêu cầu" phát ra từ bố mẹ đẻ và chồng mình. Trong khi bản thân tôi thì bụng mang dạ chửa, mệt mỏi. Tôi nên làm gì khi luôn phải là người đứng giữa này? Có chị em nào trong tình cảnh như tôi thì chia sẻ cho tôi một lối đi để đỡ stress hơn.
Theo VNE
Tôi thấy mình có tội vì khó sinh con Dù đã chữa trị nửa năm nay nhưng căn bệnh đa nang buồng trứng vẫn không có kết quả khả quan. Tôi bị áp lực và thấy tội lỗi với chồng lắm. Tôi là người hay đọc mục Tâm tình trên báo. Riêng tôi cũng có những tâm sự rất mong muốn được mọi người an ủi để vơi bớt nỗi buồn. Tôi...