Ảo tưởng về lời cầu hôn của người có vợ
Lần đầu gặp anh, lần đầu được sưởi ấm bằng đôi bàn tay ấm áp, cũng là lúc tôi nhìn thấy chiếc nhẫn cưới ngự trị trên ngón áp út của anh.
ảnh minh họa
Tôi từng được nghe một bà bói nói rằng: “Chuyện chồng con là do trời định, tự nhiên mà có”. Và tôi đã gặp được anh.
Tôi gửi ba bài thơ tình nhầm sang email của anh. Sáng hôm sau, khi mở email để xem hồi âm của tòa soạn thì không phải là những dòng tin mà tôi trông ngóng, đó là những dòng chữ nhẹ nhàng, lịch sự: “Em gửi nhầm sang email của anh rồi, em gửi lại cho báo đi”. Tôi bối rối nhắn lời xin lỗi và cảm ơn anh.
Cứ thế, những dòng email qua lại ngày càng nhiều nhưng cảm giác vẫn cứ nhẹ nhàng. Anh ở không xa Hà Nội và thường đi công tác ở đây, tuy nhiên hai năm quen nhau chúng tôi vẫn chưa gặp mặt. Anh tập trung làm tốt công việc của anh, tôi chú tâm học tập. Hàng ngày, tôi quen và trông chờ thư đến, hồi hộp gửi thư đi.
Một hôm, số điện thoại lạ gọi tới số máy tôi từ sớm. Vẫn theo thói quen tôi mở máy ngay, không để ý chất giọng ngái ngủ của mình. Một giọng hình sự vang lên đầu dây bên kia. Tôi vội vàng bật dậy, cảm thấy như có ai đó đang nói chuyện quan trọng liên quan đến mình. Nhưng rồi có tiếng cười:
- Đang ngủ à nhóc?
Cố gắng giữ giọng bình tĩnh, tôi “dạ” nhưng vẫn chưa nhận ra là ai đang nói chuyện với mình.
- Anh Điệp đây!
Video đang HOT
Tôi bối rối, không dám nói nhiều vì biết mình vừa ngủ dậy. Tôi muốn mình là người chỉn chu trước anh.
- Sáng nay em đi học không?
- Dạ có!
Tôi thấy hứng khởi trong lòng. Nghe tiếng “Ừ” gần gũi của anh, tôi không giữ được bình tĩnh nữa, liền hỏi:
- Anh đang ở Hà Nội à?
- Ừ!
Tôi càng bối rối, tự nhiên lại thốt lên câu hỏi nữa, tim đập loạn xạ trong ngực, thấy như mình đang cất tiếng cầu hôn:
- Trưa nay anh rảnh không?
- Trưa em ra quán Ba cây cau chờ anh nhé?
- Dạ.
Và tôi hạnh phúc rợn khắp người, như lần đầu tiên được hẹn hò. Trong ngày đầu gặp anh, ngày đầu đi ăn cơm với một người con trai, tôi chẳng thể nghĩ nhiều hơn ngoài việc đến sớm để anh không phải chờ, để anh còn được nghỉ ngơi cho buổi họp chiều. Học trên giảng đường xong là tôi chạy vù ra ngoài nhà hàng. Cảm giác hơi quê, nhưng anh đón tôi từ cửa làm tôi rất tự tin. Anh lịch sự, anh chỉn chu và rất tự nhiên. Nhưng đứng trước sự trưởng thành và mẫu mực của anh, tôi bé nhỏ, tôi bối rối. Cố gắng nói nhiều hơn một chút, cố gắng nhìn sâu vào đôi mắt kiên nghị của anh để bản thân bớt hồi hộp một chút. Và bàn tay tôi nằm trong bàn tay anh. Nó cố gồng lên để giúp chủ nó bình tĩnh nhưng bất thành. Trái tim đập loạn xạ trong ngực. Tôi muốn chạy ra ngoài nhưng không thể. Anh vẫn nắm chặt hai bàn tay tôi trong đôi tay rất ấm của anh.
Nhưng trên ngón tay áp út của anh có chiếc nhẫn cưới. Tôi ngốc nghếch không biết nói gì, anh cười:
- Nhóc con của anh!
Dường như từ khi quen nhau, chưa bao giờ anh không hiểu suy nghĩ của tôi. Và lần này, câu nói của anh không phải một lời câu cầu hôn mà là một lời từ chối. Nhưng hai trái tim vẫn đập loạn xạ, đến lúc tình cảm vừa lớn trong tôi phải dừng lại mà chẳng thể làm gì khác được. Gia đình bấy lâu đã trở thành nền tảng vững chắc để anh được phát triển và tôi chẳng thể là gì trong đó.
Tôi cười, trái tim nhói đau, đôi tay cố giữ không được run cứ run lên những hồi liên tục. Lời nói của bà bói vang lên, tôi muốn giữ tình cảm lại. Chúng tôi xa nhau, Hà Nội bắt đầu cơn mưa nhẹ nhàng đầu đông. Tôi đi sau anh, cảm nhận mối tình đầu của mình đang ở trong xe, đang xem tài liệu cho buổi họp chiều hoặc đang tranh thủ ngủ một chút trên đường về Hải Phòng. Không dám nghĩ anh đang nhớ hay dành tình cảm cho tôi.
Ngày hạnh phúc đi qua nhẹ nhàng. Đôi môi không tô son, mái tóc không cầu kì, trang phục không sang trọng. Bàn tay được anh nắm chặt, đôi mắt được anh bao bọc. Chẳng có gì phải hối tiếc.
Tôi ra trường, đi làm, vào Nam công tác, chấp nhận xa anh để khi đã trưởng thành cũng có thể giữ chặt tình cảm trong lòng. Nhưng mỗi khi vất vả, trái tim bị bóp nghẹt vì phải cắt bớt những lời yêu thương trong những dòng email gửi anh, tôi lại khóc. Từ khi xa anh, tôi trở nên dễ khóc và khóc không ngừng lại được. Cảm giác sức nặng đè chặt trong lòng. Ảo tưởng như những lần khóc cứ nối dài. Nghĩ đến một ngày sẽ khác làm trái tim quặn lại. Xin hãy cứ ảo tưởng để câu nói ngày trước của anh là một lòi cầu hôn.
Theo VNE
Đêm trăng mật, anh bỏ đi với bồ
Biết vợ chồng tôi đi trăng mật ở Nha Trang, cô ta đã bay vào tân đây để dụ dỗ chồng tôi.
Đêm tối trong sự cô đơn và lạnh lẽo, tôi ngồi một mình trong căn phòng khách sạn xa hoa, nhìn ra bãi biển dữ dội qua cánh cửa sổ. Tôi tự hỏi, tại sao kết cục tình yêu của chúng tôi lại như thế này? Tình yêu của chúng tôi bao nhiêu năm vun đắp, trải qua bao khó khăn để đến được với nhau cuối cùng cũng không bằng cô bồ anh mới cặp kè. Tôi biết tôi không thể níu giữ chân anh bởi anh đang lo sợ cô ta sẽ phá đám, sợ tôi bị tổn thương. Bởi vậy, tôi ngậm ngùi để anh đi ngay trong cái đêm trăng mật khi chúng tôi vừa bước chân tới Nha Trang.
Mối tình sinh viên kéo dài suốt năm năm của hai đứa cuối cùng cũng đã được vun đắp bằng một đám cưới viên mãn. Anh ra trường trước tôi, đi làm và quen cô trợ lý cùng phòng. Yêu nhau lâu, nhiều lúc chúng tôi cũng có những tranh luận, cãi vã. Vốn là một người phụ nữ từng trải, chị ta luôn bên cạnh anh những lúc chúng tôi giận dỗi, chia sẻ với anh những khó khó khăn, đau khổ. Thêm vào đó, ngày nào anh cũng làm việc cùng với chị ta và "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" cho đến lúc bị tôi phát hiện... Tôi sững sờ, buồn bã, kèm theo đó là nỗi tủi nhục của một đứa con gái đã hết lòng yêu thương anh, chỉ chờ đến ngày anh nắm tay đưa tôi về nhà chồng.
Trong cơn lửa giận, tôi lao đi thật nhanh, anh bỏ mặc chị ta, chạy theo tôi, kéo tay tôi, ôm tôi vào lòng, hôn tôi rối rít, kèm theo lời xin lỗi. Anh thừa nhận có mối quan hệ tình cảm trên cả đồng nghiệp với chị ta nhưng tình yêu với tôi thì không bao giờ phai nhạt. Anh chỉ yêu tôi và chỉ muốn lấy tôi làm vợ.
Tôi đã rất đau đớn khi biết anh phản bội mình... (Ảnh minh họa)
Tôi khóc nức nở, tát anh một cái đau điếng trong sự ấm ức, trái tim tôi run lên sợ hãi... Anh không thể chia tay tôi, anh cứ giữ tôi khư khư, đứng như tượng gỗ dưới màn sương đêm lạnh lẽo. Chỉ từng đấy thôi cũng đã đủ làm tôi nguôi giận...
Đêm hôm sau, anh hẹn tôi ở một căn hộ chung cư mà anh đã mua trước khi chúng tôi làm đám cưới. Khi tôi vừa bước vào, anh tắt hết đèn, chỉ để những chiếc đèn nhỏ lung linh trong đêm, cùng rượu sâm panh, chiếc hộp nhỏ màu đỏ trong tiếng nhạc du dương. Vậy là bao nhiêu giận hờn trong tôi cũng tan biến hết, anh trao nhẫn cho tôi và nói rằng: "Đó là ước mơ, là hạnh phúc của anh" và cũng chính những giây phút ấy, tôi đã mềm lòng, trao cho anh những gì quý giá nhất của người con gái.
Tôi biết tin mình có bầu cũng là ngày chúng tôi chuẩn bị làm lễ cưới. Chị ta cũng đến trong cuộc vui của chúng tôi, cho dù tôi có tỏ thái độ không mấy thiện cảm. Và hôm nay, chị ta uống rượu trong cơn say mèm, nói rằng mình cũng đang ở Nha Trang để rồi bắt chồng tôi phải đến.
Anh dỗ dành tôi, van xin tôi vì anh không muốn đánh mất hạnh phúc với tôi một lần nữa, không muốn để tôi bị tổn thương. Tôi gật đầu cho anh đến với chị ta ngay trong đêm trăng mật đầu tiên, nước mắt tôi cứ thế lăn dài, giàn giụa. Tôi nhìn về phía xa xăm. Biển ngoài kia vẫn đen ngòm, tiếng sóng vỗ rì rào như những tiếng sóng trong lòng tôi ồ ạt xô đẩy những giọt nước mắt lăn thêm nhiều.
Bao nhiêu năm, bao nhiêu thế hệ người phụ nữ cứ phải nhìn chồng mình đi với người phụ nữ khác, và rồi họ vẫn phải tha thứ.
Anh có hiểu cho nỗi lòng của riêng em?
Theo VNE
Mệt mỏi vì vợ "cấm vận" Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy phát phiền vì mỗi khi đi đâu về muộn là cô ấy tra khảo tôi đủ điều. Nào là "anh đi đâu, với ai, làm gì..." Chẳng hiểu sao từ ngày cưới nhau về vợ tôi lại sinh ra cái tính ghen tuông vô lý. Trước đây, lúc còn yêu nhau, cô ấy không bao giờ như...