Anh yêu vợ và yêu cả em nữa!
Em thương anh, thương 2 bé con của anh, giận bản thân mình và giận chị nữa. Em biết người phụ nữ nào cũng yêu và ghen. Nhưng ghen như thế nào để vẫn giữ được hạnh phúc gia đình. Nếu là em, em sẽ không cư xử như chị. Anh ấy và em ở 2 nơi cách xa nhau, em cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ cướp chồng chị.
Ảnh minh họa
Bài hát “Như đã dấu yêu” mà anh bắn qua blutooth cho em đúng như hoàn cảnh của em và anh. Hôm ấy ngồi cafe mà lòng em đau thắt. Anh đã khóc khi ấy. Em nghĩ rằng mình sẽ yêu, rất yêu anh, nhưng tình yêu ấy chỉ trong tư tưởng trong kỷ niệm mà thôi. Tất cả chỉ dừng lại ở đó, nếu tiếp tục sẽ ảnh hưởng tới hai gia đình.
Video đang HOT
Mình xa nhau nhưng anh vẫn gọi điện cho em. Em thích được nói chuyện và chia sẻ cuộc sống với anh. Và rồi vợ anh biết được số điện thoai của em, chị ấy đã gọi cho em và muốn gặp em. Em không sợ và cũng muốn gặp chị ấy để nói cho rõ ràng. Nhưng anh đã không cho em gặp vì sợ chị ấy sẽ làm to chuyện.
Em giận bản thân vì em mà chị mất đi tình yêu của anh. Tuy rằng anh vẫn hoàn thành trách nhiệm với gia đình, nhưng em biết anh sống thế cũng chẳng vui gì. Em sống với gia đình nhưng rất nhớ anh. Em luôn kìm chế bản thân mình để không gặp anh. Chúng ta đã làm được điều đó. Anh về bình yên bên gia đình, chỉ thỉnh thoảng liên lạc bằng điện thoại hỏi thăm tình hình của nhau và những tin nhắn nhẹ nhàng: “Anh à, chiều nay mưa em nhớ anh” hay “Trời lạnh em ra ngoài nhớ mặc ấm nhé”… Và thời gian trôi tình yêu ấy cũng được 2 năm. Chúng ta yêu và tin tưởng đó chỉ là tình yêu trong suy nghĩ chứ tuyệt nhiên chưa hề bộc lộ thành hành động.
Em và anh chỉ có thế thôi chị à. Em biết người phụ nữ nào cũng yêu và ghen. Nhưng ghen như thế nào để vẫn giữ được hạnh phúc gia đình. Nếu là em, em sẽ không cư xử như chị. Anh ấy và em ở 2 nơi cách xa nhau, em cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ cướp chồng chị, cướp bố của con chị. Chị biết không, ngày chị vào viện sinh bé thứ 2, anh gọi cho em với tâm trạng rất vui và em cũng thực sự vui mừng khi biết chị đã mẹ tròn con vuông. Em và anh cũng hay nhắn tin về cách nuôi dạy con. Anh bảo là khi gia đình có thêm bé thứ 2 anh thấy yêu và trách nhiệm với gia đình hơn. Nhưng chị không thấy được điều đó. Chị ghen vô cớ, ghen với bạn đồng nghiệp nữ của anh, ghen với em. Em nghĩ rằng chị phải rất hiểu tính anh chứ nhẹ nhàng, sâu lắng và quan tâm với người khác, nghiêm túc trong công việc. Em đã gặp chị và đã từng ác cảm với ánh mắt một mí đanh đá của chị. Nhưng khi nói chuyện với em anh luôn khen chị đấy, vì vậy em cũng thấy cảm phục chị vì chị giỏi giang, sinh được hai thiên thần cho anh nữa.
Em chỉ trẻ hơn chị và hơn chị về học vấn thôi… mọi thứ em thua chị nhiều lắm. Chị gọi cho em trong trạng thái không bình tĩnh được, chị mắng em và gọi anh bằng những ngôn từ là “nó” là “thằng”. Tại sao chị lại đến cơ qua anh làm to chuyện khi không biết rõ mọi chuyện như thế nào. Em đã từng có suy nghĩ sẽ làm thông gia với chị nhưng để con gái em làm con dâu của chị em không thể yên tâm vì mẹ chồng như chị.
Thời gian này em biết chị đã đưa con về bên nhà ngoại sống, tan giờ làm anh qua thăm con rồi về bà nội ở. Tổn thương lớn nhất là hai thiên thần của chị. Anh gọi điện cho em, buồn lắm và ăn uống thất thường. Em mong chị hãy bình tâm suy nghĩ nói chuyện với anh để anh và chị lại hạnh phúc như trước đây. Chị đừng ghen với em nhé. Em cũng có gia đình của em mà. Em và anh luôn biết mình đang đứng ở đâu. Luôn mong gia đình anh chị hạnh phúc.
Theo Vietnamnet
Con sẽ thôi trách hờn
Con đã biết vì sao mẹ lại dừng ngay ở ngã tư đó. Mẹ bảo con mua giùm người bán tăm dạo mấy bịch tăm tre. Con đang giận mẹ nên lầm lũi bước tới, đến khi ngẩng lên thì con giật thót cả người:
Bạn ấy chắc trạc tuổi con, cái khác là bạn khiếm thị. Bạn nhìn con bằng hai hốc mắt đen ngòm và lấy hàng cho con bằng cánh tay phải bị cụt tới khuỷu tay.
Con trả tiền, lầm lũi bước lên xe. Chỉ trong tích tắc, con đã nhận ra mình là kẻ quá ích kỷ; chỉ biết đòi cái này, muốn cái kia. Con chưa hề nghĩ mình đã làm gì để xứng đáng với tình yêu thương, sự chăm lo của ba mẹ. Mỗi sáng con thức dậy, quần áo đã có mẹ ủi sẵn, bữa điểm tâm đã được dọn lên, ăn xong là có ba đưa con đến trường. Con cần bất cứ thứ gì để phục vụ chuyện học hành, ba mẹ đều đáp ứng cho con.
Thế mà, con lại cho rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh; thua sút bạn bè về mọi thứ: Con không được ở biệt thự như bạn Lan, nhà không có xe hơi như bạn Minh, ba không làm chủ tịch quận như bạn Thùy... Con đã quên mất một điều là các bạn ấy nhiều lúc đã rơi nước mắt khi nhìn con được ba mẹ đưa đón, họp phụ huynh, dắt đến nhà sách, vào siêu thị...
Và giờ đây, con lại biết thêm một điều nữa là có bạn bằng tuổi mình đã không được đến trường, không có cơm ngon, không được mặc đẹp mà phải vất vả mưu sinh chỉ với một bàn tay và đôi mắt mù lòa.
Mẹ ơi, con sẽ không đòi mua điện thoại đắt tiền, đồng hồ cao cấp, quần áo hàng hiệu. Con sẽ không bao giờ trách móc, hờn giận, nói những lời khiến ba phải buồn, mẹ phải khóc. Bởi con vừa nhận ra mình là một đứa trẻ hạnh phúc khi con đứng cạnh một mảnh đời bất hạnh... Cảm ơn mẹ đã cho con thấy mình thật nhỏ bé giữa cuộc đời này chứ không phải là "cái rốn của vũ trụ" như con hằng nghĩ...
Theo VNE
Còn ai nữa đâu mà về... Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy gương mặt hiền từ của mẹ, giọng nói ấm áp, bàn tay chai sần thô ráp của mẹ... Tất cả những thứ đó, khi mẹ còn, tôi thấy thật bình thường; chỉ khi mẹ mất đi rồi, nó mới trở thành hoài niệm làm buốt nhói trái tim. Bà xã hay nói tôi thật là lẩm...