Anh yêu em nhưng sự lựa chọn của anh không phải là em!
Anh đã xa em thật sao em không muốn tin điều đó là sự thật nhưng sự thật không cho phép em được nghĩ khác. Nhìn thấy người người tay trong tay em cũng khao khát được như họ nhưng giờ chỉ mình em đón Giáng Sinh một mình trong một tâm trạng buồn không có ai bên cạnh. Tất cả vì sự lựa chọn của anh.
Mọi người trong xóm trọ thì đi chơi hết chỉ còn lại mình em trong phòng cảm nhận sự cô đơn. Lúc này đây em nhớ anh nhiều lắm không biết anh có nhớ đến em hay không hay anh đã quên em rồi?
Trước khi quen anh tôi là một cô bé nhút nhát, sống thu mình không chịu giao tiếp với bạn bè, tôi chỉ có một người bạn đó là em gái của anh. Có lần tôi đã cùng em gái của anh về nhà chơi, tôi đã gặp anh, một người không mấy đẹp trai nhưng anh rất có duyên ăn nói. Anh đã nở nụ cười thật tươi khi khi nhìn thấy tôi.
Tôi ít giao tiếp với bạn bè, không có khiếu nói chuyện. Nhưng sao khi gặp anh, tôi có cảm giác bình yên và thoải mái đến vậy. Lần đầu tiên tôi có thể nói chuyện với một người khác giới vô tư và tự nhiên như vậy. Lần đầu tiên có người khen tôi cười duyên và còn bảo tôi hãy cười thật nhiều lên như thế mới đẹp em à! Kể từ ngày đó, tôi cười nhiều hơn.
Bên anh, tôi có thể trải lòng những suy nghĩ cảm xúc của mình. Bên anh tôi có thể thoải mái hát cho anh nghe hay nói những tâm sự thầm kín của mình mà bấy lâu tôi chẳng biết sẻ chia cùng ai. Bên anh tôi được là chính mình, tôi không phải giấu giếm những đôi bàn chân không được lành lặn trong những đôi dép kín mu bàn chân nữa,… Tôi cảm thấy thực sự là mình điều ấy thật hạnh phúc.
Tôi còn nhớ Giáng sinh năm ấy. Tôi đã vào nhà anh. Nhà anh hôm đó thật đông người có đầy đủ họ hàng nội ngoại tập trung ở đây. Trong bữa ăn tôi ngồi cạnh anh. Mọi người thấy lạ trước sự xuất hiện của tôi. Anh đứng dậy giới thiệu đây là “vợ cháu”. Em đã hạnh phúc biết bao khi nghĩ em đang dần trở thành sự lựa chon của anh!
Khi đó tôi cảm thấy ngượng ngùng đỏ hết cả mặt trước câu nói mạnh dạn của anh. Tôi không biết anh nghĩ như thế nào, nhưng trong lòng tôi thấy vui là lạ. Đến tối anh đã xin phép gia đình đưa tôi đi chơi. Chúng tôi đã chụp rất nhiều ảnh cùng nhau mà đến bây giờ tôi vẫn còn giữ, để khi nào tôi nhớ đến anh tôi lại mang ảnh ra xem.
Video đang HOT
Lần đầu tiên tôi có thể chụp ảnh tự nhiên và thoải mái đến vậy. Lần đầu tiên tôi có thể khoác tay một người con trai để chụp ảnh. Hôm đó anh đã nhẹ nhàng hôn lên má tôi nồng nàn và dịu ngọt. Tôi cảm tưởng như con tim mình như ngừng đập. Anh cũng biết điều đó và nắm tay tôi thật chặt: “Bé à hãy luôn tin vào tình yêu của anh nhé”. Tôi gật đầu gục vào ngực anh như đang hưởng những giây phút được ở bên anh. .
Tôi và anh mới chỉ yêu nhau được gần hai tháng, thì anh phải vào trong miền Nam làm ăn kinh tế. Ngày anh đi anh còn hứa: “Bé à chờ anh về nhé. Anh đi kiếm tiền về cưới bé mà”. Miệng tôi cười đấy nhưng trong lòng thì rất buồn, cảm thấy như mất đi tâm hồn của mình. Mỗi người một nơi chúng tôi chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại. Xa anh cuộc sống của tôi như thiếu sự sống. Những ngày tháng cuối cấp 3 cùng với nững áp lực thi cử tốt nghiệp, thi ĐH-CĐ, khiến tôi ngộp thở. Nhưng tôi lại không có anh bên cạnh để quan tâm, chia xẻ.
Rồi những dòng tin nhắn, những cuộc gọi điện cho tôi ít dần. Tôi linh cảm có thấy anh đang thay đổi. Tôi có nghe thấy em gái anh bảo anh ở anh đã có người yêu mới. Nhưng tôi không tin, tôi không muốn tin đó là sự thật. Một tháng liền tôi nhắn tin gọi điện cho anh nhưng không thấy anh trả lời. Tôi chán nản buồn phiền, tôi không thể chú tâm vào học.
Tôi đã từng lấy compa khắc tên anh vào tay mặc cho nó chảy máu và thành sẹo ở tay để khi nào tôi cũng có thể nhìn thấy tên anh. Nhưng điều ấy có nghĩa lý gì khi anh không còn yêu tôi, anh rời xa tôi. Tôi cảm thấy như mất niềm tin vào tình yêu, buồn phiền chán nản. Tôi đã cùng em gái anh uống rượu ở nhà của mình. Tôi không biết mình đã uống bao nhiêu cốc nữa? Tôi say lịm đi, trong cơn say tôi nhớ đến anh, những kí ức về anh chợt ùa về trong tôi. Gọi cho anh một cuộc, hai cuộc, ba cuộc… Nhưng sao tôi đều nghe thấy giọng anh nhưng rồi lại tắt máy đi vì tôi sợ…
Nhưng rồi tôi vẫn quyết định gọi lại cho anh vì tôi cần phải biết một sự thật mà tôi không dám đối diện. Tôi nói hết những thắc mắc bấy lâu về anh. Tôi hỏi anh :” Em và anh bây giờ là hết sao, chúng ta chia tay sao anh”. “Em đang say nên chúng ta hãy nói chuyện với nhau vào lúc khác…”- Anh nói. “Em sẽ không yêu anh nữa, em sẽ quên anh đi. Chúng ta chia tay nhau từ đây”. Tôi tắt máy và khóc như chưa bao giờ được khóc lúc đó tôi không muốn anh là người nói lời chia tay trước. Anh gọi lại cho tôi nhưng tôi không muốn nghe gì thêm nữa, nếu lúc đó tôi nghe máy thì mọi chuyện liệu có khác đi không
Tốt nghiệp phổ thông tôi quyết định không thi Đại học hay cao đẳng như các bạn. Tôi đã đi làm công nhân vì biết đâu trong đó em có thể gặp anh. Nhưng anh không cho em biết địa chỉ giữa chúng tôi chỉ là những dòng tin nhắn hỏi thăm xã giao như những người bạn.
Thời gian thấm thoát trôi, vậy là chúng tôi xa nhau đã được hơn một năm. Bỗng một ngày tôi nghe tin anh lấy vợ. Tôi được biết anh lấy vợ không phải vì anh yêu cô ấy mà vì gia đình anh ép buộc, bởi anh đã nhiều tuổi bố mẹ anh thì cũng đã nhiều tuổi mong muốn có đứa cháu nội. Gia đình anh không đồng ý cho tôi lấy anh vì chúng tôi khác đạo, nhà anh theo Đạo Thiên chúa giáo còn gia đình tôi thì không.
Sau này tôi mới biết “thực ra anh rất yêu tôi nhưng anh không có sự lựa chọn nào khác”. Anh cũng rất yêu tôi nhưng anh không muốn trở thành người con bất hiếu với bố mẹ. Đám cưới anh diễn ra anh cũng mời tôi, cầm tấm thiếp mời trên tay tôi không biết có nên đi hay không. Rồi tôi cũng quyết định đến nhưng chỉ đứng nhìn anh từ xa trao nhẫn cho người con gái khác chứ không phải là tôi.
Đã một năm trôi qua mà tôi không thể xoá được hình ảnh của anh ở trong đầu. Anh bây giờ chắc đang hạnh phúc với người vợ thân yêu của mình. Còn mình tôi cô đơn. Nhiều lúc đâu đó trên đường tôi lại bất chợt gặp ai đó giống anh ngỡ đó là anh nhung tất cả chỉ là ảo ảnh. Nhưng tôi biết thời gian sẽ xoá nhoà hình ảnh anh trong tôi. Tôi sẽ lưu giữ những giây phút đẹp của tình yêu đầu. Tôi biết rồi đến một ngày nào đó tôi sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Em đã không phải là sự lựa chon của anh, phải không anh?
Theo tinmoinhat
Hối hận thế sao anh?
Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi...
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn.
Anh đã giận dữ nói: "Thật sai lầm và thất vọng" khi anh gọi em dậy dọn dẹp quán xá vào buổi sáng sớm... nhưng vì quá mệt nên em không nghe thấy.
Anh đã sai lầm khi lựa chọn em sao anh? Vậy mà khi mới đến bên em, anh đã nói gì nhỉ? Nào là trong tình yêu đừng bao giờ nói rằng hối hận hay sai lầm bởi điều đó sẽ làm cho đối phương thấy bị tổn thương. Hay anh nghĩ đơn giản rằng em là người vô tư nên không biết tổn thương là gì, để rồi anh cứ vô tư nói những lời "làm đối phương tổn thương"?
Em không quá vô tư để mà không biết đau đâu anh ạ. Em là một con người, em cũng biết suy nghĩ đủ để hiểu rằng anh không tôn trọng em. Trên danh nghĩa em chưa là gì của anh cả nhưng em vẫn chấp nhận hy sinh, chấp nhận chịu đựng những lời dị nghị, đàm tiếu của những người xung quanh để chung sống với anh, cùng anh quán xuyến quán xá, chăm lo cho công việc trong những buổi đầu khó khăn nhất, để rồi em bê trễ công việc học hành. Từ một sinh viên giỏi, năng động của nhà trường em đã không không còn tham gia vào bất kì hoạt động nào của nhà trường, học lực thì giảm sút xuống mức trung bình bởi công việc đã chiếm hết thời gian của em. Anh thì vẫn cứ vô tư trong khi em âm thầm tuyệt vọng, hụt hẫng và cả xấu hổ với chúng bạn và thầy cô khi thấy mình "xuống dốc" như vậy. Liệu rồi em sẽ như thế nào nếu bố mẹ và cả gia đình biết em chung sống trước hôn nhân với anh, trong khi em còn đang đi học. Em tin mọi người sẽ thất vọng nhiều lắm khi tất cả mọi người đều kì vọng vào em, giành tất cả những gì tốt nhất cho em? Nhưng anh tình lại cố tình không hiểu.
Em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình
Đã từ bao giờ anh trở nên ích kỉ như vậy khi anh áp đặt cả việc học tập của em, anh không cho em tham gia vào bất kì hoạt động nào cả. Lúc nào anh cũng mỉa mai em: "Ừ thì em quan hệ rộng, em biết nhiều". Em thất vọng về anh nhiều lắm. Vậy mà trước kia đã có rất nhiều lúc em thấy mình may mắn vì có được người đàn ông tâm lý, hiền lành như anh bên cạnh để mà sẻ chia, làm chỗ dựa. Kể từ ngày mở quán, có đồng ra, đồng vào cũng là lúc anh thay đổi tính tình, trở nên nóng nay, cộc cằn, sẵn sàng quát tháo, chửi mắng em khi em làm điều gì đó không vừa ý anh, anh ngang nhiên đánh bạc trước mặt em. Sao những lúc như thế anh không nghĩ xem em đã làm được những gì hay anh chỉ nghĩ được rằng em phải có trách nhiệm trước công việc của anh?
Giờ thì em hiểu, em sai nhiều lắm khi em quyết định chung sống cùng anh, để cho anh phải coi thường em. Dẫu biết là mình sai mà chẳng thể mạnh mẽ, quyết đoán để sửa sai.
Anh à, anh đã và đang ngày càng làm cho em mất đi niềm tin, sự yêu thương và tôn trọng đối với anh. Chẳng vui gì phải không anh? Em đã quyết định rồi, em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình. Em mong sự ra đi của em sẽ làm anh thay đổi để anh sống tốt hơn với người sau. Sau bốn năm thương yêu để rồi em phải quyết định như thế này, em đau lắm nhưng em mệt mỏi lắm rồi không thể bước tiếp được nữa.
Em xin mượn lời của ai đó có tâm trạng như em để làm lời kết cho hai chúng mình:
" Em chưa bao giờ tập buông tay... Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi... Em sợ phải đánh mất. Nhưng sự thật là khi em cố gắng giằng co với tất cả như vậy em đã đánh mất thật nhiều.
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn".
Em chỉ có thể chúc anh hạnh phúc, sáng suốt hơn với sự lựa chọn sau, để anh không bao giờ phải thốt lên hai từ "sai lầm", để cho một ai đó không phải tổn thương như em. Nhé anh!
Quyên Lê (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Giấc mơ xưa Em vẫn nhớ anh, nhớ thật nhiều...! Hôm qua trong giấc mơ của em có anh anh ạ, chúng mình nắm chặt lấy tay nhau trong suốt cả giấc mơ như thể nếu thả tay ra anh hoặc em sẽ biến mất ấy... Trong giấc mơ em thấy mình quay về những nơi mà chúng ta đã từng đến, thật vui và hạnh...