Anh yêu em, lần này là mãi mãi
Anh phải tìm em, để nói với em rằng anh yêu em, dù cho em có cần anh nữa hay không.
Mỗi khi có ai đó hỏi anh rằng vì sao chúng mình chia tay, anh khựng người lại và cố lục tìm trong trí nhớ: Vì sao? Vì sao ta mất nhau khi mà tình yêu giữa hai người đã từng là sự ngưỡng mộ của bao người như vậy? Anh trăn trở, anh kiếm tìm một lí do nào đó đủ để thuyết phục mình chia tay là cần thiết.. Nhưng anh không thể hiểu nổi vì sao ngày ấy ta lại chia tay khi mà tình yêu vẫn chưa bao giờ nguội lạnh trong lòng.
Em đã từng nói chúng ta có duyên mà không phận, còn anh thì cố nghĩ rằng có lẽ chúng ta sinh ra chỉ để đồng hành cùng nhau trên một chặng đường, để nhớ về nhau như cố nhân chứ không phải là bạn đời sánh bước bên nhau cho tới khi cái chế.t chia lìa. Anh đã tin như thế cho tới khi hơn 2 năm qua đi kể từ ngày mình quyết định rẽ sang một con đường khác không có người kia. Anh vẫn chưa thể yêu ai, em vẫn ở đây, sâu trong tim anh, càng ngày càng dữ dội và mạnh mẽ. Anh mới biết rằng, anh yêu em nhiều lắm.
Biết bao đêm anh một mình trong căn phòng vắng, nghe một bản nhạc buồn khi bên ngoài đổ những hạt mưa. Hơi lạnh lùa vào khung cửa sổ, anh nghĩ về em. Giờ này em đã ngủ chưa? Trái tim em sao rồi, đã lành vết sẹo hay còn nhức nhối? Những câu hỏi đó cứ ngổn ngang trong đầu anh làm anh thức trắng. Nhiều đêm như vậy qua đi, anh tự hỏi chính mình: “Anh trăn trở để làm gì khi mà mình đã… chia tay?”.
Hai năm rồi phải không em. Quãng thời gian không phải quá dài nhưng có lẽ cũng tạm đủ để lãng quên nhau. Vậy nhưng sao em vẫn không thể nào thoát ra khỏi tâm trí anh. Mỗi lúc buồn, người đầu tiên anh nghĩ đến là em. Khoảnh khắc đó anh lại muốn có em bên mình, gối đầu vào em, được em vuốt ve mái tóc và thiếp đi trong cảm giác ngọt ngào. Hai năm qua anh sống với tư cách một “anh chàng độc thân”. Anh không ủy mị, không gục ngã nhưng cũng không thể nào mở lòng trước người con gái nào được nữa.
Anh vẫn chưa thể yêu ai, em vẫn ở đây, sâu trong tim anh, càng ngày càng dữ dội và mạnh mẽ. Anh mới biết rằng, anh yêu em nhiều lắm. (Ảnh minh họa)
Anh không cho phép mình cái quyền yếu đuối vì chính anh và em đều đã quyết định chia tay. Chúng ta tự lựa chọn cho mình con đường đó thì làm sao có thể buồn rầu tới mức buông xuôi. Anh cố sống mạnh mẽ để tin rằng quyết định năm xưa của chúng ta chẳng có gì sai lầm. Nhưng càng cô đơn, càng một mình anh mới càng nhận ra rằng, dường như anh đã quá sai lầm.
Làm sao anh có thể rung động khi mà trong lòng anh lúc nào cũng ngập tràn hình bóng của em. Mỗi con đường, góc phố đều gọi tên em và những kỉ niệm mà chúng ta đã có. Mỗi khi vui, khi buồn anh thường né tránh đám đông, lui về căn phòng nhỏ và nghĩ về em. Anh hình dung em sẽ đối diện với anh như thế nào, sẽ giúp anh ra sao khi anh gặp những điều đó. Cuộc sống chỉ đóng khung trong cảm giác của anh nghĩ về em thì làm sao cô gái nào có cơ hội để bước vào trái tim anh.
Video đang HOT
Mỗi lần gặp em, nhìn dáng vẻ tiều tụy và nụ cười héo hắt lòng anh lại đau như cắt. Anh không dám nhìn vào đôi mắt em vì sợ em biết rằng anh đang xó.t x.a. Một cảm giác rất khó chịu diễn ra trong anh mỗi khi vô tình gặp lại em. Anh mừng rỡ vì được nhìn thấy dáng hình thân thuộc của em, có cảm giác như tìm lại được niềm vui, lẽ sống mình vô tình bỏ quên đâu đó trong đời. Nhưng rồi anh lại như chợt tỉnh cơn mơ, thấy đa.u đớ.n khi nhớ ra, chúng ta đã không còn là yêu. Em là cô gái đứng trước mặt anh nhưng không còn là người yêu bé nhỏ ngày nào của anh.
anhyeuemlannaylamaimai_tinhyeugioitinh_eva1.jpg3.jpg
Anh không biết câu trả lời của em là gì nhưng anh phải tìm em, để nói với em rằng anh yêu em, dù cho em có cần anh nữa hay không. (Ảnh minh họa)
Em cũng vẫn vậy, vẫn độc bước một mình trên con đường đời. Điều gì khiến em chưa tìm cho mình một người đàn ông khác để dựa vào mỗi khi em mệt mỏi? Gặp lại anh em cũng né tránh cái nhìn trực diện. Chúng ta chia tay trong “hòa bình” nên ngày gặp lại cả hai vẫn phải cố giữ một vẻ bình thản để trò chuyện. Em có thấy rằng tim mình đau khi nhìn anh không?
Anh đã suy nghĩ rất nhiều về những gì đã qua. Quãng thời gian đó cả anh và em đều bị cuộc sống đầy cám dỗ này cuốn đi. Anh mải mê với công việc bỏ mặc em với những cảm xúc đơn côi dù luôn có người yêu bên cạnh. Anh không đủ tinh tế để nhận ra mình đã vô tâm với em như thế nào. Còn em đã lặng lẽ chấp nhận một mình, cho tới khi em không còn chịu đựng nổi và em ra đi. Em nói chia tay, sự háo thắng của người đàn ông trong anh đã khiến anh đồng ý. Anh cố làm thế để chứng minh cho em thấy rằng, nếu em không cần anh, anh sẽ buông tay và sống tốt.
Nhưng ngày hôm nay, sau 2 năm chia xa, anh vẫn không thể nào quên được em. Từng ngày qua đi là từng ngày anh nhận ra mình yêu em hơn. Người yêu ơi, phải chăng em đang chờ đợi một ngày anh tìm đến, nói lời xin lỗi, để em có thể thứ tha và mình lại tay nắm chặ.t ta.y bước đi trên con đường đời. Lần này sẽ là mãi mãi? Anh không biết câu trả lời của em là gì nhưng anh phải tìm em, để nói với em rằng anh yêu em, dù cho em có cần anh nữa hay không.
Theo VNE
Bỏ tiề.n để mua hạnh phúc cho con gái
Bà Mai không ngại chi tiề.n để lo cho cuộc sống của cô con gái ở nhà chồng. Với bà, hạnh phúc của con cháu là quan trọng nhất, chứ chẳng cần màng đến miệng thiên hạ.
Bà lại lên thăm con Vân đấy à. Lên làm gì, vợ chồng nó sống ổn lắm. Hôm trước thằng Bình chở con Vân đến nhà tôi chơi trông vui vẻ lắm. Bà yên tâm không phải lo lắng gì đâu".
"Thì thỉnh thoảng tôi cũng phải xem vợ chồng nó ăn ở thế nào. Nhân tiện lên thì cũng đến bà chơi luôn".
Tiề.n có mua được hạnh phúc trọn vẹn?
"Tôi đang buồn vì chuyện con Yến nhà tôi đây. Nó b.ỏ chồn.g đưa con về đây ở rồi. Nhiều lúc thấy con thấy cháu mà phát rầu cả lên".
Nghe bà Xuân nói mà bà Mai ngạc nhiên. Con gái của hai bà sàn sàn tuổ.i nhau, lấy chồng cũng cùng thời gian. Yến là gái Hà Nội, nhà có điều kiện, lại tốt nghiệp thạc sĩ. Còn Vân ở Nam Định, tốt nghiệp trung học xong thì lên Hà Nội học nghề cắt tóc. Vì gia đình ở quê nên bà Mai gửi gắm bà bạn thân chăm nom cô con gái trên Hà Nội. Khi hai đứa đều lấy chồng, bà Mai cứ nghĩ Yến sẽ có cuộc sống ổn định và hạnh phúc hơn so với con Vân nhà bà.
"Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi thế?", bà Mai vội hỏi. Bà Xuân kể: "Nhà chồng con Yến khó lắm bà ạ. Nó là giảng viên đi dạy suốt, nhiều hôm dạy đến 9, 10 giờ đêm về đến nhà mệt phờ ra, thế mà họ tỏ ra khó chịu, bắt nó phải làm việc nhà. Mà nó đi làm để kiế.m tiề.n giúp cho gia đình, nuôi cháu cho nhà họ chứ có phải cho riêng nó đâu".
"Thế con con Yến thì ai trông?", bà Mai hỏi. "Thì ông bà ấy trông chứ nó bé thế làm sao đã đi nhà trẻ được. Bế cháu một tý thôi mà ông thì kêu mệt, bà thì kêu đau", bà Xuân nói.
Bà Mai trộm nghĩ, đến tuổ.i này, người già làm gì còn nhiều sức. Trông trẻ con rất mệt, người trẻ còn oải nghĩa là già rồi. Mà con Yến đi dạy từ sáng đến tối mịt về, họ vừa phải trông cháu, vừa phải làm việc nhà thì đúng là chịu không nổi.
"Thế con Yến không có thời gian với sức làm việc nhà, sao không thuê osin cho nó đỡ. Nếunhà chồng không có điều kiện nuôi osin cả ngày thì thuê theo giờ thôi. Hoặc đem con gửi sang nhà ngoại", bà Mai hỏi. "Người ta không muốn nhà ngoại chăm cháu sợ mang tiếng. Chắc gì người ta đã cho thuê osin, mà người ta muốn con dâu đích thân làm cơ", bà Xuân đáp.
Quả thật, từ những mâu thuẫn nhỏ nhặt, từ những việc rửa bát nấu cơm, chăm trẻ con hàng ngày giữa Yến và bố mẹ chồng cứ tích tụ dần lại. Chồng Yến cũng không biết đứng ra phân xử nên đến khi không chịu được nhau nữa thì hai vợ chồng dẫn nhau ra tòa. Bà Mai hỏi: "Nguyên nhân chủ yếu vẫn là con Yến không được lòng bố mẹ chồng đúng không? Thế sao từ lúc mới manh nha có mâu thuẫn, bà không bảo nó đi thuê nhà ngoài mà ở. Xa thơm gần thối mà!". "Biết là thế, nhưng vợ chồng nó mang tiếng làm công chức cấp cao nhà nước nhưng tiề.n cũng chỉ đủ sống. Nếu giờ đi thuê nhà nữa thì làm gì còn tiề.n tích góp sau này nữa. Tôi thì chẳng muốn mang tiếng gả con gái đi rồi lại mang tiếng phải đi thuê nhà cho con. Thiên hạ mà biết thì thật xấu hổ", bà Xuân đáp.
Thằng cháu bà Xuân tỉnh dậy khóc ở trên gác, bà vội vàng lên bế xuống. Bà lại tất bật vào bếp nấu cháo để chuẩn bị cho cháu ăn. Bà Xuân nói: "Trông trẻ con mệt lắm bà ạ, tôi chỉ mới trông nó có một tuần mà lăn ra ốm. Mấy hôm trước tôi ốm, con Yến phải nghỉ làm ở nhà chăm con. Giờ tôi lại làm osin trông cháu đây. Mà tôi thấy con Vân nhà bà lúc nào cũng tểnh tang vui vẻ. Thằng chồng thì cưng chiều hết mực mới sướng chứ. Nhà chồng cũng không thấy phàn nàn gì. Số nó tốt thật".
"Tôi phải dùng tiề.n mua hạnh phúc cho con mình đấy bà ạ", bà Mai nói. Trước sự ngạc nhiên của bà Xuân, bà Mai thủng thẳng kể: "Đợt con Vân có bầu rồi sinh con không đi làm, mỗi tháng tôi phải gửi lên Hà Nội cho nó 3 triệu. Nói chung là nó vẫn có tiề.n đóng cho mẹ chồng, không phải mang tiếng ăn bám. Lúc con nó cứng cáp, tôi cũng đầu tư tiề.n cho hai vợ chồng nó mở cửa hàng cắt tóc. Gọi là đầu tư chứ tiề.n thu về bọn nó cũng để ăn tiêu thôi.
Con Vân nhà tôi không được ăn học nhiều, lại vụng về làm đâu hỏng đấy nên bà mẹ chồng cũng chả ưa đâu. Lúc nó ở nhà chăm con, cũng xô xát mấy lần với mẹ chồng. Mà thằng Bình nó cũng bênh mẹ, nên con Vân cũng khổ sở lắm. Tôi lại lên gặp bà mẹ chồng nó, tặng cho bà ấy cái vòng ngọc chạm vàng, ngọt nhạt để xin cho vợ chồng nó ra ở riêng. Tôi phụ tiề.n với vợ chồng nó thuê một căn nhà ở gần đó, ở riêng vẫn tiện qua lại chăm nom mẹ chồng.
Hai vợ chồng nó dọn ra ở riêng, thỉnh thoảng thăm nom quà cáp thế là lại bình thường vui vẻ. Tôi thì chả ngại thiên hạ nói mình gả con lại phải mất tiề.n đâu bà ạ. Dù sao thì vẫn là con cháu nhà mình, có mất tiề.n mà con cháu mình được hạnh phúc thì tôi cũng sẵn sàng. Thời đại giờ thay đổi rồi, đừng câu nệ nhà ai bỏ tiề.n làm gì".
Ngẩn ra một lúc, bà Xuân lẩm bẩm: "Ừ, có khi thế còn hơn để thiên hạ bảo con mình là gái b.ỏ chồn.g". Bà Mai cười xòa: "Thôi, không sống được với nhau thì bỏ chứ cũng chẳng phải cố chịu đựng làm gì. Thiên hạ không sống thay cho mình được đâu bà ạ". "Bà nói phải, tôi cứ tính toán quá, thành ra lại chẳng giúp được gì cho con mình", bà Xuân ngượng nghịu nói.
Theo afamily
4 điều cần từ bỏ khi 'bốc hỏa' Khi đầu óc bạn quá mệt mỏi, đừng 'đổ thêm dầu' bằng cách lao đầu vào làm việc hay đắm mình trong những suy nghĩ tiêu cực. 1. Làm việc Chắc hẳn bạn không hề muốn rơi vào cảm giác xấu hổ khi cầm những sản phẩm được tạo ra trong lúc đầu óc không tỉnh táo, mệt mỏi, kiệt quệ về thể...