Anh yêu chị… nhưng vẫn bên em
Anh yêu chị ấy nhưng vẫn không muốn từ bỏ mối quan hệ “không phải tình yêu” với em
Yêu anh! Em yêu anh nhẹ nhàng, không quá sâu sắc. Xa anh! Em luôn mong chờ từng dòng tin nhắn hỏi han bất chợt: “Em ngủ chưa cô bé?” hay “Bé xinh đang làm gì đó?”…
Nhớ anh! Em nhớ anh nhiều lắm, từng nỗi nhớ anh cứ da diết ùa về… Giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi trong nỗi nghẹn ngào của riêng em. Em đã cố kìm nén, cố làm ngơ nhưng rồi chỉ vì nỗi nhớ trong tình yêu mà em lại nấc lên nghẹn ngào như một đứa trẻ. Những lúc như thế em đau lắm anh ạ.
Anh đã có người yêu. Em biết… và mọi người ai ai cũng biết. Chị thông minh, dịu dàng, sống tâm lý và rất hiểu anh. Chị mang đến cho anh những chuẩn mực có thể nói là trọn vẹn mà anh cần. Em rất quý và ngưỡng mộ chị. Trước đây, anh chị cũng đã từng chia tay nhau nhưng sau đó, hai người đã quay lại. Anh nói với em rằng: “Dù quay lại với nhau nhưng anh không vui. Anh làm thế chỉ vì thấy chị ấy suy sụp vì anh nhiều quá”.
Rồi chị chuyển về công tác cùng anh, anh chị có nhiều cơ hội gặp nhau hơn, đi chơi với nhau nhiều hơn. Em biết rất rõ điều đó. Và những lúc như thế, em tự nhủ với lòng: “ Tất nhiên rồi! Anh chị là người yêu của nhau mà, mình có là gì đâu mà phải chạnh lòng rồi hờn ghen cơ chứ?” nhưng thật sự trong lòng em vẫn đau lắm anh ạ!
Anh sống tình cảm. Đó là điều em luôn khẳng định khi một ai đó hỏi về anh. Anh biết mua thuốc bôi ngoài da phòng khi em bị thâm tím. Anh biết mua kẹo ngậm khi em ho, biết chuẩn bị miếng dán thương khi tay em bị trầy xước và đôi khi là cả những thanh kẹo ngọt vu vơ nữa… Em tự nhận mình là người sống tình cảm, vậy nên khi gặp anh với những điều tuyệt vời như vậy, trái tim em đã thật sự rung động.
Đã nhiều lần anh nghĩ về em, về anh và về tất cả những gì quanh ta, em thấy tình yêu sao mong manh quá! Anh ạ! Anh hãy cho em biết trong trái tim anh, em là gì được không? Tại sao anh có người yêu rồi mà vẫn đối xử tốt với em như vậy?
Video đang HOT
Em bắt đầu mỗi ngày bằng nỗi nhớ anh (Ảnh minh họa)
21 tuổi, em chưa qua một mối tình nào… nhưng sao từ ngày quen biết anh, cuộc sống của em lại bị xáo trộn nhiều thế? Từng hơi thở, từng nhịp đập con tim hồi hộp đập liên hồi mỗi khi nghĩ về anh.
Đã môt tuần trôi qua, một tuần anh mệt mỏi vì công việc và cuộc sống ,tròn một tuần em và anh giận nhau, tròn một tuần em và anh không nói với nhau một lời, tròn một tuần mà anh – em không chúc nhau ngủ ngon, một tuần em và anh không cho nhau lấy một nụ cười – cái mà anh vẫn gọi đó là niềm hạnh phúc của anh mỗi ngày. Một tuần rồi – một tuần ấy anh không cầm tay em để bấm móng tay cho em, cũng chẳng chúc em ngày mới tốt lành… em nhớ lắm, anh biết không?
Hôm nay, anh đã làm lành với em. Anh bảo rằng, anh đang mệt mỏi hơn bất cứ lúc nào và chợt nhớ đến em. Anh nhắn tin và nói em sáng mai hãy gọi anh dậy, em lạnh lùng đồng ý. Anh nhắn lại: “Anh ghét em!” nhưng em mặc nhiên không trả lời tin nhắn ấy, để rồi anh đã giận em.
Em đã rất đau khổ khi bắt buộc bản thân mình làm điều mà mình không muốn nhưng lý trí không cho phép em mê muội hơn nữa. Anh không thể chia tay người con gái anh đang yêu vì anh còn yêu chị ấy? Nhưng anh có biết rằng, anh làm như thế là đang làm đau em không? Và em không thể chấp nhận điều đó, em không thể chấp nhận mình là kẻ đi chen ngang niềm hạnh phúc của ai đó.
Hằng đêm em vẫn chìm vào giấc ngủ bằng những giọt nước mắt và bắt đầu bình minh bằng nỗi nhớ anh… nhưng em đã sẵn sàng chấp nhận tất cả để quên anh!
Ngày mai anh sẽ về đâu? Sẽ đi với ai ? Sẽ trong vòng tay ai khi em vẫn cô đơn một mình trong nỗi nhớ anh? Đó là câu hỏi mà em nghẹn đắng lòng mỗi khi nghĩ đến nó. Em hứa… chỉ sau lần này nữa thôi và đến một ngày không xa nữa, tâm hồn em sẽ rời xa anh.
Xa anh mãi mãi… Em sẽ đưa anh ra khỏi suy nghĩ của em, để em được sống nhẹ nhàng và yên bình mỗi ngày!
Mình chỉ như vậy thôi anh nhé… Bởi nếu hơn nữa, em sẽ rất đau!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh có mang nắng về?
Hà Nội đang chói chang nắng hè nhưng lòng em mưa ngập lối. Anh! Anh có mang nắng về bên em?
Gửi chút nắng ngẩn ngơ cuối phố
Gửi chút mây phiêu lãng cuối trời xa
Thêm chút gió cho lòng ai bớt nhớ
Và chút mưa cho vợi mọi âu lo...
Anh, Sài Gòn đang mưa phải không anh? Những cơn mưa bất chợt ùa về vồn vã, mưa xối xả mịt mù, hình như bao nhiêu dồn nén tức dận giờ là lúc ông trời trút xuống.
Anh bảo anh từng thích mưa, anh thích hát trong mưa, thích làm thơ khi mưa. Mưa cho anh được trở về làm thi sĩ và anh sẽ viết thật nhiều bài thơ tặng em, sẽ hát em nghe.
Nhưng giờ anh lại nói anh ghét mưa, bởi mỗi lúc mưa nỗi nhớ em trong anh thêm quay quắt, anh thương em thật nhiều. Mưa Sài Gòn cũng làm anh nhớ mưa Hà Nội, nhớ con đường nơi anh và em sánh bước, nhớ từng góc phố, từng mái hiên nơi chúng mình trú mưa.
Nỗi nhớ anh đôi khi làm em như muốn gục ngã... (Ảnh minh họa)
Anh và em, Nam và Bắc xa nhau hàng ngàn cây số. Nỗi nhớ anh đôi khi làm em như muốn gục ngã, em muốn chia tay... em xin lỗi. Bao lần muốn có anh đi chơi cùng em nhưng nó chỉ trong giấc mơ, trong niềm mong mỏi. Nỗi nhớ nhung gửi qua mỗi dòng tin nhắn tối tối hai đứa kì cạch gõ phím, qua những cuộc điện thoại mà em không muốn tắt máy đâu anh. Em đã cố vui, cố làm mọi việc để không có thời gian rảnh, không nghĩ nhiều, nhớ nhiều đến anh. Nhưng em không làm được, đã có những lúc em khóc anh à.
Thời tiết Sài Gòn mưa hay nắng em nắm rõ từng ngày. Ngày Sài Gòn mưa em bảo để em gửi nắng cho anh. Anh gõ lại "Ngốc, giữ lại để nắng đùa vui bên em những ngày vắng anh, anh sẽ về". Em cười hạnh phúc và mong ngóng cái ngày đó nhanh đến.
Anh! Em giờ đã quen với cái giá lạnh của Hà Nội, lạnh cắt da cắt thịt và buốt giá cả lòng em khi không có anh bên cạnh. Em nhớ lúc đó anh nói "Anh sẽ mang nắng về bên em". Thế nhưng bao mùa mưa qua, bao ngày nắng qua đó vẫn chỉ là điều mong đợi, em vẫn chờ những lần hẹn đi chơi cùng nhau và hứa mình sẽ không rời xa...
Hà Nội đang chói chang nắng hè nhưng lòng em mưa ngập lối. Anh! Anh có mang nắng về bên em?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời nói muộn màng Út ơi, hãy để anh gọi em 2 tiếng em yêu! Thế là giờ đây anh đã không còn dịp bên em chia sẻ với em và trêu đùa cho em cười nữa rồi, anh thật hối tiếc vì trước đây anh không vun vén và trải lòng mình ra để đón nhận tình cảm từ em. Em có nhớ không, vào năm...