Anh vừa nghèo lại vừa yếu ‘chuyện ấy’
Tôi muốn yêu và cưới một người đàn ông khác nhưng lại lo sợ chuyện bị mất trinh sẽ khiến chồng tương lai chê trách.
Chúng tôi yêu nhau đã được bốn năm. Ai cũng nói tình đầu, tình sinh viên thì chóng phai nhưng chúng tôi vẫn bên nhau. Vì học muộn nên anh sau tôi một năm và giờ vẫn chưa ra trường. Anh học CNTT nên có ý sau này sẽ gom vốn mở cửa hàng sửa chữa, buôn bán máy tính cũ. Còn tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, vốn quen thói tiểu thư từ bé nhưng yêu anh, tôi đã chấp nhận nghèo khổ vì gia đình anh nghèo lắm. Chúng tôi yêu nhau cũng nghèo. Nếu lấy anh rồi, chúng tôi sẽ phải tự lập từ hai bàn tay trắng mà anh thì yếu ớt, chỉ được cái chăm chỉ.
Các bạn đọc rồi sẽ trách tôi, yêu mà tính toán nhưng đã bốn năm rồi, tôi đợi rất mệt mỏi. Cái cảnh ở trọ càng làm tôi chán nản, nhiều khi vì không có tiền mà chúng tôi cãi nhau. Bạn bè thì đã cưới, ổn định. Bản thân tôi cũng ổn định nhiều thứ: công việc tốt, cuộc sống tốt, nếu tôi cũng lấy được một người khá giả như gia đình tôi thì sẽ rất tốt. Tôi chỉ cần người yêu có nhà hoặc đất, chúng tôi sẽ gom góp làm ăn. Nhưng anh nghèo, ba mẹ lại không có để cho, nên lấy anh, tôi phải ở trọ. Mà ở trọ rồi, biết bao giờ mới làm để mua nổi nhà, khi tôi chỉ là một công chức nhà nước.
Video đang HOT
Mẹ tôi thường nói: “Con gái à, tính mày trẻ con, lại điệu đà, ăn chơi từ bé. Bạn bè toàn đứa giàu có, ăn chơi bạt mạng mà sao yêu thằng nghèo và yếu ớt như con gái thế. Có quá phí cái thời điệu đà của con không? Sau này lấy chồng, ai cũng biết nhà nó nghèo, ba mẹ lại làm cái nghề ấy, người ta cười cho”. Lúc đầu nghe thì tôi cũng bỏ qua nhưng lâu dần, cuộc sống quá túng thiếu làm tôi mệt mỏi. Yêu anh, cưới anh xong, tôi còn phải lo cho gia đình, các em của anh nữa vì chúng nghỉ học, chỉ ở nhà… Chắc tôi chết mất.
Khi yêu nhau, dù rất kiềm chế nhưng chúng tôi đã đi quá giới hạn. Tôi tự hỏi có khi nào chúng tôi bên nhau lâu thế là do tình dục hay không? Nhưng dù rất nhiều lần quan hệ mà chưa lần nào anh làm tôi thỏa mãn. Có thể nói, khả năng của anh hơi yếu. Có lúc tôi đã giận và đẩy anh ra khỏi người vì anh không biết cách điều phối.
Giờ tôi rất chán, muốn chia tay anh vì tôi biết nếu cưới anh mà ở trọ, mẹ tôi cũng sẽ không cho cưới. Cưới anh, chúng tôi cũng sẽ hay cãi nhau, không vì chuyện tiền bạc thì cũng vì “chuyện đó”. Tôi muốn yêu và cưới một người đàn ông khác nhưng tôi lại lo sợ việc mình đã mất trinh sẽ bị chồng chê trách thì tôi càng không sống nổi. Còn cứ như thế này, tôi đã 24 tuổi rồi, càng già, tôi sẽ càng khó sống hơn. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Chia tay chỉ vì cái 'nickname'
Mọi khi, cả hai vẫn trêu đùa và gọi nhau bằng biệt danh. Nhưng lần này, anh bỗng nhiên đòi chia tay và bảo mình xúc phạm anh.
Hiện tại, mình đang rất rối bời, muốn mọi người tư vấn giúp. Mình đang là sinh viên năm thứ 4. Cách đây một năm, mình đi học và quen với anh. Anh học cùng nhóm, bằng tuổi, nhà ở miền Nam. Còn mình ngoài Bắc. Tình bạn vô tư, trong sáng rồi lớn dần thành tình yêu lúc nào không hay. Cảm giác khi được anh tỏ tình (sau 4 tháng quen nhau) rất hạnh phúc, tưởng chừng như lúc đó có thể hét lên cho cả thế giới biết mình có người yêu. Nhưng phải gần hai tháng sau mình mới nhận lời yêu anh.
Anh là con trai út trong gia đình có ba anh em trai, gia đình anh nghèo khó, ba mẹ là nông dân nhưng cả ba anh em đều ăn học nên người. Khi yêu anh, mình chấp nhận hết mọi thứ, trân trọng tất cả thuộc về anh và đến nay đã được gần 11 tháng yêu nhau. Khi yêu, bạn bè và gia đình mình đều nhận thấy sự thiệt thòi vô cùng lớn. Vì anh nghèo nên khi tán mình, không có một bông hoa, một cái thiệp... Gần như những cuộc đi chơi và ăn ngoài, mình lo tiền hơn một nửa. Vì thế, những lần đi chơi chỉ trên đầu ngón tay. Và với mình, hai đứa nấu cơm ở nhà cũng là một hạnh phúc.
Mình chẳng đòi hỏi gì ở anh, chỉ cần anh quan tâm tới mình. Có gì ngon nhất, tốt nhất, tình cảm chân thành nhất, mình đều dành cho anh, đến nỗi những người bạn gái thân với mình còn ghen tỵ. Mình vẫn yêu thương và chăm sóc anh, không hề tính toán và nghĩ ngợi. Mỗi khi anh về quê, mình còn chuẩn bị quà để biếu hai bác, biếu ông bà... mặc dù, mình chưa một lần gặp mặt. Với bạn bè anh, mình đối xử đúng mực. Cách đây hơn một tháng, mình đã dành dụm tiền, bí mật tổ chức sinh nhật cho anh cùng bạn thân, anh sung sướng, hạnh phúc nhiều. Chuyện tình yêu trôi qua đẹp đẽ, đôi khi có những giận hờn vu vơ 1-2 ngày rồi thôi.
Một tuần trước, chị gái nhà bác ruột anh mất. Anh về quê. Mình đã chuẩn bị quần áo và không quên cất 200.000 đồng vào túi anh để tránh việc đi trên đường thiếu (trước đó, anh gọi cho mẹ để gửi tiền nhưng mẹ nói nhà hết tiền). Mọi thứ vẫn bình thường. Hôm anh về Hà Nội, mình bực với anh và nói mấy câu trêu đùa mà trước đó anh hay nói. Thế mà anh tắt máy, không liên lạc với mình một ngày.
Sáng hôm sau đi học cùng nhau, anh tránh mặt, không nói chuyện. Mình gọi anh ra để hỏi thì anh nói với mình là anh đã mệt mỏi, chán yêu, không yêu đương gì hết. Mình bất ngờ... Ngồi cạnh anh mà nước mắt cứ rơi. Anh nói anh không yêu nữa, anh sẽ không hối hận, anh không muốn dựa dẫm vào ai, anh ghét người miền Bắc. Mình bất ngờ và khá sốc. Mình đứng dậy, bước đi thật nhanh về nhà. Mình như một con thú bị thương, đau đớn.
Mình cố gắng nhắn tin cho anh để hỏi lý do chính xác. Anh vòng vo và nói rằng: "Đúng là gái Bắc, anh nghĩ, nếu một người đàn ông có lòng tự trọng thì không bao giờ chấp nhận một người con gái xúc phạm mình như vậy". Khi biết chính xác lý do là như thế, mình lại thấy vô lý. Liệu có phải chỉ là một cái cớ không? Bình thường, hai đứa trêu nhau với nickname (biệt danh) như vậy thì chả làm sao. Nhưng giờ đó là một lý do để kết thúc tình yêu 11 tháng với bao kỷ niệm, liệu có đáng không?
Người yêu mình là một người học giỏi, khá đẹp trai. Còn mình thì ưa nhìn, thấp nhưng mình biết nấu ăn, làm bánh, chăm sóc mọi người xung quanh. Liệu mình có đáng bị như vậy? Đây là lần thứ hai anh nói chia tay. Lần trước, sau hai ngày, anh phải xin lỗi mình. Bây giờ, mình hoang mang, lo lắng, buồn bã và rất cần những lời khuyên của mọi người. Thân ái!
Theo VNE
Yêu anh nhưng tôi không muốn về quê Công việc của tôi ở thành phố đã ổn định. Còn anh phải về quê do cha mẹ già yếu. Tôi không biết chuyện yêu đương sẽ thế nào. Khi vào học năm thứ 2 một trường cao đẳng, tôi đã tình cờ gặp anh thông qua một người bạn. Hôm đó, tôi còn đang ngủ (vì tôi học buổi chiều), bạn tôi...