Anh vội đến, vội đi như cơn mưa rào
Em yêu hời hợt, em tự cảm nhận thấy mình như thế. Dù đã yêu vài người nhưng em chưa bao giờ nói lời yêu thương với bất kỳ ai, em đến với họ thật tự nhiên, thật bình thường mà cũng không phải suy nghĩ quá nhiều.
Em lạnh lùng chia tay, lạnh lùng ra đi như những cơn gió mùa thu, đến mang theo chút lành lạnh và mang đi chút xao xuyến.Thế thôi!Em thường tự nhủ với mình rằng: “Có lẽ mình sinh ra không phải để yêu ai và được yêu”. Em ném cái nhìn lạnh lùng, khó hiểu với những ai đang đau khổ vì tình yêu. Và em nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được cái cảm giác như thế. Rồi quen anh, anh đến với em thật vội vàng, thật hối hả mang theo sức nóng của tình yêu mãnh liệt cuốn em đi lúc nào không hay.
Anh nhắn tin yêu em qua điện thoại thôi, dù chưa yêu anh nhưng sao em thấy trái tim mình thổn thức, rạo rực một tình yêu mà em chưa bao giờ cảm nhận được. Những lời thương, lời nhớ, lời yêu, những tin nhắn tràn ngập tình yêu, những buổi nói chuyện thâu đêm.Em có quên?Em còn nhớ cái đêm 30 tết ấy, khi pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, một thời khắc thật thiêng liêng. Và anh đã ôm em, nói lời yêu em và hôn ngấu nghiến lên môi em, em nức nở trong vòng tay anh. Không hiểu vì sao?Nhưng hình như em đã cảm nhận được chút gì đó về con người thật của anh, nhìn pháo hoa bắn tung toé trên bầu trời em đã cảm nhận được một kết thúc cho tình yêu của em và của anh. Nhưng những cảm nhận không thắng nổi con tim và mờ đi trong tình yêu mà anh dành cho em.
Video đang HOT
Dù thật, dù không thì em biết rằng, em đã yêu anh mất rồi. Một con bé 25 tuổi như được sống lần đầu trong tình yêu, nhiều những suy nghĩ, nhiều những trăn trở, những lo âu và đầy sự khờ dai. Em thường bảo rằng: Hãy yêu em ít thôi nhưng mà yêu em lâu. Anh nói nếu anh có cả hai điều đó thì sao? Em bảo rằng: Đó chỉ là sự giả dối. Anh đến như vậy đó và bây giờ lại ra đi. Anh vội đến, vội đi như cơn mưa rào chớm hạ. Như là em chưa từng yêu anh vậy. Em đã yêu anh thật nhiều nhưng lại như chưa gặp anh và có anh trên cuộc đời này. Và anh ra đi, anh hỏi em có buồn không? Em có buồn không nhỉ? Hình như em chưa kịp buồn thì anh đã ra đi mất rồi. Đêm cuối cùng gặp anh, em thấy nhẹ nhàng, không ồn ào dù biết rằng ngày mai gặp nhau thì mình chỉ cười chào nhau mà thôi. Anh ra đi mang theo cả nỗi nhớ, tình yêu của em, liệu em có đang buồn ko khi viết những dòng thư này. Cũng chẳng có gì phải tiếc thương, vì chẳng có gì phải tiếc thương đau khổ cả. Cũng chỉ là chia tay! Nhưng phải khẳng định rằng: Trong bất kỳ một cuộc chia tay nào thì người ở cũng buồn hơn người đi, hay người đi đỡ buồn hơn người ở.
Tất nhiên nếu giả thiết là cuộc chia tay đó có nỗi buồn? Người đi, đi là có cái gì đó đang chờ đợi họ, một hi vọng mới… nếu không phải là niềm vui thì ít nhất cũng tồn tại sự hồi hộp và đương nhiên sẽ có nhiều thứ mới. Còn người ở chẳng có gì mới, chỉ là những khoảng không, khoảng không thế chỗ người đi.Liệu em có phải là người yêu hời hợt?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh còn nhớ không?
"Muốn xa anh thật xa, muốn quên những ngày qua, muốn sao cho đừng thương muốn sao cho đừng nhớ, cố quên đi mà em vẫn thấy hơi thở anh kề bên".
Anh có còn nhớ lời bài hát này không, đó là bài hát kỉ niệm của chúng ta, là bài hát em yêu thích và cũng làm em xót xa vì nội dung của nó sao giống cảm xúc của em đến vậy. Chúng ta từng biết nhau và ở bên nhau rất lâu, 4 năm phải không anh, bốn năm em đã đón nhận sự chăm sóc thương yêu của anh một cách tự nhiên và trong sáng nhưng em cũng mất ngần đấy thời gian để biết rằng anh yêu em và rồi chợt nhận ra rằng anh đã ở trong tim em từ lâu lắm rồi.
Theo lẽ thường người ta sẽ thật hạnh phúc khi biết rằng người mình yêu có chung nhịp đập với trái tim mình nhưng em với anh lại khác, ngày chúng ta biết được tình cảm của nhau cũng là ngày chúng ta đều hiểu rằng từ nay chúng ta sẽ không thể ở bên nhau như trước được nữa. Tất cả những gì em có chỉ là một ngày được ở bên anh. Nói là một ngày chứ thực ra chúng ta chỉ có bốn tiếng đồng hồ để trọn vẹn là của nhau, để tỏ tình, để nói lời yêu thương và để nói lời ly biệt. Em chỉ kịp nhận được từ anh một nụ hôn vội vã, một nụ hôn duy nhất của tình yêu chúng ta.
Em còn nhớ ngày hôm đó anh bị thương ở chân, vết thương chưa kịp lành làm anh đau đớn nhưng anh vẫn đi cùng em trên một đoạn đường dài và chúng ta đã thỏa thuận với nhau là đến cuối con đường cúng là lúc chúng ta li biệt, em ước gì con đường cứ dài mãi, anh cứ nắm tay em thật chặt như thế mãi nhưng rồi cũng đến cái đích mà chúng ta không hề mong muốn. Em đã khóc rất nhiều trong ngày hôm đấy và hàng trăm ngày sau đó. Vì sao anh lại yêu thích và theo đuổi một nghề mà chúng ta sẽ không bao giờ được ở gần nhau vì em là con gái của một tội phạm còn anh lại là một chiến sĩ công an.
Có ai đó đã từng hỏi em, tại sao em không thuyết phục anh chọn lựa một nghề khác để chúng ta được ở bên nhau mà kiên quyết rời xa anh, đến bây giờ em vẫn chỉ mỉm cười mà trả lời rằng em biết anh chỉ thất sự là anh và hạnh phúc khi anh được sống với cái nghề đã là niềm đam mê của anh từ thuở nhỏ, dù em là ai em cũng không có quyền cướp đi hoài bão của anh. Đã có lúc anh khóc trong vòng tay em, giọt nước mắt của người đàn ông và đề nghị em hãy cúng chung sống với anh, quên hết gia đình, công việc và những gì là rào cản giữa chúng ta để được ở bên nhau nhưng em đã từ chối. Anh ơi, trái tim em đau đớn lắm khi khước từ đề nghị của anh bởi đó cũng là điều em luôn ao ước nhưng em không thể để anh hi sinh vì em, vì em quá yêu anh. Rồi anh có người yêu, anh lấy vợ, em mừng cho anh, đau đớn cho mình và thấp thỏm lo lắng cho hạnh phúc của anh. Anh từng nói anh sẽ lấy người có thể cho anh những đứa con vì anh không thể có người anh yêu, em mong anh không làm thế vì sẽ là đau khổ cho anh và bất công với người ấy, hãy thực sự yêu thương và vun đắt cho gia đình nhỏ của mình anh nhé.
Chúng ta đã chia tay nhau gần 4 năm rồi, em cũng phải lên xe hoa như cuộc sống vấn phải như thế nhưng trong tâm trí em vẫn ám ảnh hình ảnh của anh, vẫn khác khoải nhớ anh và luôn văng vằng lời bài hát ngày nào "Vì sao lại chia tay, vì sao chẳng trở về, vì sao ngừng mê say, vì sao chẳng mãi mãi". Cả em và anh đều biết là vì sao nhưng có lẽ cả đời này em cũng không thể hài lòng với đáp án đó anh ạ. Anh ơi, em nhớ anh nhiều lắm.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em sẽ đợi Đã lâu lắm rồi em mới lên mạng đọc trang mục lời yêu thương vì em sợ không kìm ném được tình cảm dành cho anh. Lâu lắm rồi em không nghe được giọng nói của anh. Đến tận giờ này em không biết vì sao em với anh lại không còn đi chung trên con đường mà em với anh đã từng...