Anh vẫn yêu dù biết tôi phản bội
Ở bên Hưng, tôi cảm thấy ân hận và xấu hổ vì những phút giây dễ dãi với Hải.
Thấm thoát cũng đã một tháng trôi qua từ cái ngày định mệnh ấy (ngày tôi bị tai nạn). Thời gian nằm trong bệnh viện đã giúp tôi nghiệm ra rất nhiều điều… nhưng mãi đến hôm nay, tôi mới hiểu rằng, đau buồn hay luyến tiếc quá khứ chỉ khiến tôi lún sâu hơn trong cảm giác tội lỗi với Hưng.
Anh đã không hỏi vì sao tôi lại làm điều dại dột đó… vì đơn giản, anh ấy nghĩ tôi bị trầm cảm. Và sự thật là tôi đã bị trầm cảm suốt ba năm nay nên những hành động của mình, tôi cũng không thể nào kiểm soát nổi.
Một tuần tôi nằm viện, Hưng cần mẫn quan tâm, chăm sóc tôi (vì gia đình tôi không ai biết chuyện này). Cảm giác tội lỗi, ghê tởm bản thân mình cứ luôn ám ảnh tôi trong từng cơn mê sảng… và lúc ấy, tôi mới có thể trở về trạng thái bình thường khi có bàn tay Hưng đang siết chặt lấy bàn tay đau nhức của tôi đang truyền dịch.
Nhưng giờ đây, tôi không có quyền đòi hỏi Hưng bất cứ điều gì vì tôi đã gây ra cho anh quá nhiều tội lỗi. Có thể nói, tôi không có quyền được Hưng tha thứ… chính vì thế nên tôi đã nói lời chia tay nhưng anh không đồng ý. Anh nói với tôi rằng, “ Nếu yêu nhau thì chúng mình phải tính đến chuyện lâu dài, sao có thể vì ngày một ngày hai mà chúng mình chia tay được?“. Từng lời anh nói cứ như từng nhát dao đâm vào trái tim tôi… khiến tôi cắn thật mạnh vào môi đến nỗi bật cả máu. Anh nói cho tôi một tuần để suy nghĩ, nếu tôi chia tay, anh quyết định sẽ đi du học mãi mãi không về nữa.
Một tuần không có anh bên cạnh, tôi mới hiểu thế nào là cảm giác cô đơn, thế nào là cái giá phải trả cho sự bồng bột và ngu muội của mình. Tôi lấy hết cam đảm nói với Hưng, “Em sẽ kể cho anh nghe một chuyện. Nếu anh chấp nhận được và tha thứ cho em thì chúng mình tiếp tục. Còn nếu anh cảm thấy ghê tởm và không thể nào chấp nhận được thì chúng mình dừng lại”.
Giá như anh đừng chạm đến lòng tự ái của tôi… thì tôi đã không cố chấp và tìm đến Hải để trả thù anh như vậy! (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Các bạn biết không? Khi nghe những điều đó, Hưng đã không cho tôi nói điều gì cả. Anh muốn tôi quên đi những gì gọi là “quá khứ” đau buồn ấy vì anh không quan tâm tới nó. Anh bảo rằng: “ Trong anh, em là một người con gái rất hoàn hảo, vì thế đừng bao giờ làm hình tượng của em trong anh sụp đổ” “Anh không trách em đâu vì chính anh mới là người có lỗi“… Lúc ấy, tôi chỉ biết gục đầu vào vai anh khóc nức nở. Tại sao anh lại có thể cao thượng và tin tưởng tôi đến mù quáng như vậy? Càng nghĩ lại, tôi càng cảm thấy hận chính bản thân mình.
Tôi không sao quên được cái cảm giác xấu hổ và hạnh phúc khi Hưng nói với tôi trong nước mắt “Anh sẽ không để em chịu bất kỳ một tổn thương nào nữa”. Phải chăng tình yêu, lòng bao dung của anh quá lớn đã cứu rỗi được tâm hồn của một người con gái sống thực dụng và cơ hội như tôi?
Cứ nhìn Hưng loay hoay mua hoa về cắm vào lọ, dọn dẹp căn phòng bừa bộn của mình, đi chợ nấu những món ăn tôi thích… khiến trong tôi bỗng trào dâng những cảm xúc khó tả, cổ họng tôi cứ muốn nghẹn đi, trái tim tôi đau nhói. Lúc ấy, tôi chỉ ao ước một điều, giá như lúc trước anh cũng quan tâm, ngọt ngào với tôi như thế thì tôi đâu có dễ dàng gây ra tội lỗi đó? Giá như những ngày lễ anh cũng tặng hoa và ở cạnh tôi như thế này thì tôi đâu nỡ tìm đến một bờ vai khác? Và giá như anh đừng chạm đến lòng tự ái của tôi… thì tôi đã không cố chấp và tìm đến Hải để trả thù anh như vậy!
Hạnh phúc đôi khi rất đơn giản mà con người cứ cô công tìm kiếm ở nơi đâu xa vời! Đối với tôi, hạnh phúc bây giờ là được ở bên cạnh Hưng, được anh yêu thương và quan tâm ân cần với tôi như lúc này. Cả hai chúng tôi sẽ bỏ qua những tháng ngày lầm lỗi của tôi để cùng nghĩ đến tương lai, hạnh phúc phía trước.
Tôi thầm cảm ơn Hải, người đã cho tôi bài học kinh nghiệm xương máu để tôi có thể biết được, đâu là hạnh phúc thực sự của cuộc đời mình!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em sẽ là một bà mẹ đơn thân
"Không cần anh đâu, em sẽ là một bà mẹ đơn thân" dù biết con đường đó cơ cực lắm.
Xin chào những người đàn ông hiện đại, thông minh và đầy tham lam!
Em là một cô gái trẻ, chưa từng có chồng. Em sinh ra và lớn lên trong gia đình tử tế và được ăn học đàng hoàng. Có nhiều người nói em mạnh mẽ, dũng cảm, có người nói em ích kỷ, thậm chí có người cho là em hư hỏng khi em nói: "Em muốn làm mẹ đơn thân". Nhưng các anh, những "cái nóc", "cái trụ cột" hãy đọc hết những suy nghĩ của em trước khi phán xét và hỏi tại sao em lại "đi lệch" quy trình của xã hội như vậy.
Em 28 tuổi, mặn mà đi qua quá nửa, đã từng yêu, đã ngập tràn trong tình yêu và hạnh phúc tột độ nhưng xin hỏi những anh chàng thông minh và tham lam là các anh mong muốn gì ở một người phụ nữ trước khi cưới họ về làm vợ?
Người tốt: các anh sợ, các anh đắn đo rồi thì các anh còn giả đò cao thượng khi nói " Em là người tốt, rất tốt, em xứng đáng với người đàn ông hơn anh"...
Người không tốt: để xem các anh nói thế nào nào? Có lẽ trước tiên sẽ thấy đôi mắt anh gườm gườm, môi bĩu bĩu, còn cái đầu thì lúc la lúc lắc: "Không, con đó không được, không thể lấy loại ấy về làm vợ được". Uhm, rồi, đoạn này cho xong nha!
Người không tốt cũng không xấu: Loại người này nói chung có ưu có khuyết, không quá hoàn hảo cũng không quá tệ.
Giờ gióng lỗ tai, căng con mắt lên mà quan sát các anh làm gì nhá: Có thể sẽ thấy cái tư thế ngồi thả nổi, buông trôi, nghĩa là nửa nằm nửa ngồi, lưng ngả ra sau, ánh hướng hướng xa xăm về một nơi vô định, cái nơi mà chim bay rớt cánh cũng chẳng tới. Mặt thì trăm nghìn vẻ với trán nổi sóng, mặt cong, môi chat... Nói tóm lại là nhìn đầy nét khổ hạnh đau đớn và vật vã với những cân nhắc, đắn đo, so sánh để rồi lại tiếp tục băn khoăn lẫn lăn tăn...
Tốt các anh sợ, xấu các anh chê, bình thường thì cân nhắc. Đó là trước khi các anh lựa chọn nhé. Vậy thì đến khi các anh lựa chọn rồi thì sao?
Khi làm vợ chúng em đã phải hy sinh rất nhiều, từ bỏ nọi thói quen, sở thích thậm chí cả ước mơ để về chung sống ở 1 ngôi nhà khác, nếp gia đình khác, gọi những người sinh ra các anh là ba là mẹ... Cuối cùng để làm gì? Cũng chỉ là vì các anh mà thôi. Các anh có biết điều ấy không? Xin thưa là rất có thể hoàn toàn không, vì nếu biết các anh đã chả đi nhậu nhẹt tới khuya mới về, các anh bù khú chỗ nọ, chỗ kia, các anh bao biện là anh còn bạn bè, còn công việc trong khi đó chúng em ở nhà, vò võ chờ đợi, thậm chí đợi cơm các anh tới khuya mà cảm giác không phải là đói đâu mà là sự lo lắng các anh ở đâu? Đi về muộn có an toàn không?...
"Không cần anh đâu, em sẽ là một bà mẹ đơn thân" (Ảnh minh họa)
Có những lần các anh say, thậm chí các anh "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" với chúng em. Các anh ạ không phải khi có ai hỏi em bị sao vậy, em giấu giếm che đậy là "em bị ngã" vì sợ các anh đâu. Chúng em chỉ cố gắng giữ thể diện cho các anh, thậm chí không phải chúng em "chịu đòn" là chúng em yếu đuối. Chẳng qua em thấy thương hại các anh, các anh giỏi giang thì đã ra ngoài xã hội chứ chả việc gì phải về nhà đánh vợ. Chứng tỏ bản thân với vợ kiểu đó có nên hay không hả các anh?
Ngày lễ Tết, chúng em lỉnh kỉnh những túi to túi nhỏ, lui cui trong bếp, mồ hôi nhễ nhại để chuẩn bị cho bữa cơm tươm tất, nhưng các anh thì sao? Nếu có ai hỏi thì các anh vênh váo cho là " Con vợ em nó ở bếp, hay đại loại thế để chứng tỏ vợ mình ngoan". Không các anh ạ, chúng em sẵn sàng theo các anh về, làm vợ các anh, làm con dâu ba mẹ anh, đẻ cho các anh những đứa con ngoan ngoãn nhưng hơn ai hết chúng em cần được tôn trọng. Đàn bà cũng là thân phận yếu đuối, chúng em cần được che chở, bảo vệ. Các anh đã làm được điều ấy chưa?
Các anh có 1 chút gia trưởng, chúng em hoàn toàn có thể chấp nhận được. Nhưng nếu như lợi dụng tính đó để biến chúng em thành một món đồ chơi tranh trí cho cuộc đời các anh thêm đẹp và đầy đủ, hay coi chúng em như những con búp bê bầy trong tủ kính, lúc nào cần thì mang ra dùng thì có được không?
Các anh đi làm, có kinh tế, các anh là "trụ cột" đúng không? Nhưng xin đừng bắt chúng em ở nhà biến chúng em thành cái "máy đẻ", để rồi không giao tiếp ngoài xã hội, kiến thức ngắn dần để các anh chê chúng em là "thiếu muối", "thiếu iot"... hay "con vợ tao á, nó chả biết gì, nói chuyện mà như nói chuyện với đầu gối". Rồi các anh lôi những điều đó ra bao biện cho cái sự ngoại tình, chè chén, bù khú, ham vui... của mình.
Xin ngược lại một chút nữa khi mà chẳng may chúng em lấy phải 1 anh chàng "công tử bột" chính hiệu nhé. Các anh cần em, cần mẹ các anh chăm sóc từng tí, không hài lòng là dỗi, làm mình làm mẩy, chúng em cần 1 chỗ dựa chứ có cần "anh trai cho con chúng em đâu"?
Những anh chàng thông minh ạ. Chúng em là những người phụ nữ hiện đại, không phải vì chúng em cũng ra ngoài, có kinh tế mà chúng em muốn "đi lệch" quy trình xã hội đâu. Mà bởi vì các anh đánh mất lòng tin của chúng em nhiều quá. Các anh đọc bài của em có nghĩ gì không khi em buông một câu "Không cần anh đâu, em sẽ là một bà mẹ đơn thân" dù biết con đường đó sẽ cơ cực lắm, chông gai lắm và sẽ rất nhiều những giọt nước mắt tủi thân...
Em cũng suy nghĩ nhiều lắm chứ vì em biết em sẽ phải đối mặt với câu hỏi lớn nhất của con sau này: " Mẹ ơi, ba con đâu?". Nhưng các anh ạ, dù như thế nào em vẫn muốn con em được sống được tự hào và dũng cảm, nó đủ bản lĩnh và tự tin để sống tốt với cuộc sống này, sẽ sống xứng đáng với những gì cuộc sống ban tặng cho nó. Nó sẽ đủ bản lĩnh để nói 1 câu nói như em - mẹ của nó rằng: " Mình hài lòng với cuộc sống này".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vẫn yêu anh dù biết mãi không có nhau Nắng không bao giờ đọng mãi trên cành lá, và gió cũng không bao giờ ngừng thổi, mọi thứ cứ diễn ra từng ngày từng giờ, nhưng em xin anh đừng bao giờ bỏ quên tình yêu của em vào 1 nơi xa vắng... Anh! Vậy là chúng mình xa nhau thật lâu rồi anh nhỉ? Khi ngồi đây viết những dòng tâm...