Anh vẫn ôm hôn dù coi tôi là em gái
Anh chở tôi đi chơi, ôm và hôn tôi nhưng miệng thì luôn nói: Em không là gì của anh. Anh chỉ coi em là em gái.
Vào tháng 7 năm ngoái, em và anh quen nhau đúng vào tháng sinh nhật em. Anh nói sẽ rời ngày ra Hà Nội để tổ chức sinh nhật cho em. Nhưng rồi mọi người trong gia đình tổ chức đi Vũng Tàu, thế là kế hoạch đó không thực hiện được.
Sau sinh nhật em hai ngày, anh nhắn tin nói là: “Dạo này anh rất bận, anh muốn gác lại chuyện tình cảm, anh muốn tập trung cho công việc”. Lúc đó em rất buồn nhưng em đã chấp nhận và chúc anh thành công. Sau đó chúng em lâu lâu vẫn liên lạc nhưng trên tình cảm bạn bè.
Một hôm, em đi mua đồ với mẹ, thấy cái áo rất đẹp nên em mua cho anh. Em và nhỏ bạn đi công chuyện, sẵn em hẹn anh để tặng áo. Vì lúc quen nhau, anh đã nhờ bạn xin việc làm cho em, em tặng áo chỉ là muốn cảm ơn anh. Vào đúng ngày hôm đó, anh gọi điện cho em và nói: “Anh chỉ xem em là em gái thôi. Anh chỉ có chị, anh không có em gái, em làm em gái anh nhé”. Nghe xong em đã khóc nhưng em phải kiềm lại và trả lời anh.
Hôm sau, anh lại gọi: “Anh xin lỗi, tối qua anh say, anh lại nói linh tinh với em”. Em nhớ có người từng nói với em: Lúc say là lúc người ta nói thật lòng nhất tâm tư, suy nghĩ vì bình thường người ta không dám. Em nói với anh câu này và anh bào: “Em cứ coi như là thật đi, vậy em làm em gái anh nhé”. Em biết là dù say nhưng anh nói thật chứ không phải nói linh tinh. Em trả lời: “hên xui” và từ đó chỉ thỉnh thoảng mới liên lạc với anh.
Bẵng đi thời gian, anh không gọi cho em như trước nữa. Một buổi tối, có số điện thoại lạ gọi đến, em định không bắt máy vì em không có thói quen nghe số lạ nhưng hôm đó em lại trả lời. Là anh! Anh hỏi thăm và nói chuyện bình thường như bạn bè. Sau đó, anh vẫn liên lạc với em.
Em đi Đà Lạt hơn hơn tháng, thời gian này chúng em vẫn liên lạc. Nghe tin em bị gì đó, anh cũng lo lắng, dặn dò em. Có những việc lâu rồi anh không làm giờ anh lại thực hiện. Nhiều lúc em nhắn tin thăm dò thì anh gọi lại thanh minh. Chính những lời nói và sự quan tâm ấy làm em cứ nghĩ chắc anh đã thích mình nhưng thật sự không phải. Anh vẫn chỉ xem em như một người em gái, một người bạn không hơn không kém.
Trước Tết, em về lại Sài Gòn. Mùng 1 Tết, bố mẹ em đến chúc Tết nhà anh vì gia đình hai bên là bạn thân từ thời chiến đấu nhưng bây giờ mới gặp lại nhau. Tối hôm ấy anh gọi điện thoại hỏi em: “ Sao em không đến nhà anh chơi?”. Em nói: “Em phải ở nhà trông nhà”. Anh hỏi: “Vậy giờ em có đi chơi được không? Anh qua chở em đi chơi với mấy người bạn của anh lâu ngày không gặp”. Và em đã đồng ý.
Video đang HOT
Anh đến chở em, có một chị bạn của anh hỏi em có phải là người yêu của anh không, anh nói là em gái. Nhìn cách nói chuyện, em biết chị ấy có vẻ thích anh và bạn anh cũng muốn giới thiệu chị ấy cho anh. Sau ngày hôm ấy thì anh không liên lạc với em nữa. Đúng nửa tháng, anh lại gọi. Lần này, anh rất quan tâm, lo lắng cho em. Ngày nào cũng gọi và nhắn tin mấy lần.
Sinh nhật mẹ em đúng vào ngày 14/2. Mẹ em gọi điện thoại mời anh đến. Đến lúc tàn tiệc thì anh và em đi chơi. Ngày nào anh cũng rủ em đi chơi, trừ những hôm anh bận hay phải trực. Khi đi chơi, anh hay thể hiện những cử chỉ giống như những đôi đang yêu nhau với em. Em hỏi thì mẹ em nói: “Chỉ có thích thì mới làm như vậy thôi”. Chẳng hiểu sao trong lòng em cảm thấy vui nhưng thỉnh thoảng anh lại nói: “Em chẳng là gì của anh cả. Em không phải người yêu của anh. Enh không xác định điều gì với em”.
Em tình cờ phát hiện là anh liên lạc với chị hôm Tết đi chơi cùng và bạn gái cũ nhưng người này anh chỉ “yêu qua đường”. Em thấy buồn nhưng em cứ kệ, không để ý. Chuyện gì đến rồi nó cũng đến. Một hôm, em đến chỗ anh làm chơi, lúc anh chở em về, anh nói: “Anh chở em là anh thích em. Anh không chở là anh không thích em nữa. Em nên nhớ kỹ điều này”.
Em thấy vui vì anh đã ngỏ lời thích em. Chúng em cứ đi chơi với nhau nhưng thỉnh thoảng anh vẫn nói anh không yêu em, chỉ lợi dụng em thôi, không yêu mà dẫn em vào nhà nghỉ là lợi dụng em còn gì. Nhưng anh và em chưa lần nào đi quá giới hạn cả vì anh nói anh tôn trọng em nên anh muốn giữ gìn cho em. Anh sẽ kiềm lại không đi quá giới hạn vì em không là gì của anh cả.
Em đã cãi nhau với anh khi nghe những điều này. Em giận và nói anh phải xác định rõ tình cảm dành cho em. Nhưng anh nói em đừng suy nghĩ nhiều, cứ quen như bình thường. Thời gian này, anh không giấu em bất cứ chuyện gì. Em hỏi gì anh cũng nói, không hỏi anh cũng kể em nghe chuyện quá khứ rồi nói về bản thân, tính cách của anh.
Em biết anh quen một lúc rất nhiều người, trong đó có em nhưng anh chỉ yêu một người. Anh kể lý do anh chia tay chị ấy cho em nghe. Anh còn nói chị ấy sắp lấy chồng và thỉnh thoảng anh vẫn còn nhớ về chị ấy vì hai người có rất nhiều kỷ niệm, còn với em anh không muốn đi quá giới hạn. Sau đó, chúng em lại cãi nhau nhưng lần này anh không giải thích hay nói gì cả.
Chúng em không liên lạc được hai ngày thì anh gọi hỏi: “Tại sao em không liên lạc với anh? Nếu không thì làm bạn cũng được chứ sao không liên lạc”. Lúc đó, em rất bực vì nghĩ sau bao đau khổ anh gây cho em mà muốn làm bạn với em được sao? Em bực quá nên nói: “Sao cũng được tùy anh”. Anh vẫn gọi điện, lo lắng cho em như không có gì xảy ra nhưng mỗi ngày chỉ một lần chứ không mấy lần trong ngày như trước. Em cũng không quan tâm vì em thấy hình như em dần quên được anh.
Một ngày, em có việc đến đưa đồ cho anh vì trước kia anh nhờ em mua mà giờ em mới tìm được. Em nghĩ người ta nhờ thì mình có lòng giúp mua và mang đến thôi. Em đến đó ngồi chơi chút, sẵn chiều anh đi công việc thì đưa em về luôn. Khi em ra cửa sổ đứng, anh lại khoác vai, ôm và hôn em và rồi chúng em lại lên giường với nhau nhưng giống lần trước, chúng em không đi quá giới hạn.
Em nói chia tay với anh nhiều lần rồi nhưng anh vẫn liên lạc lại như bình thường, không có chuyện gì và anh từng nói anh không muốn sự ràng buộc nào cả. Em hỏi một số người, người thì nói: “Anh muốn quen em nhưng lại sợ sự ràng buộc”, người thì bảo: “Chắc nó thích nhưng mà nó vẫn chưa xác định rõ được tình cảm”.
Em thật sự khó xử quá. Em không biết giờ anh đang thích mình hay trêu đùa mình? Em không biết anh đang nghĩ gì? Em không biết em nên làm gì bây giờ nữa? Mọi người hãy cho em lời khuyên và giúp em tìm cách giải quyết với.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mẹ anh coi em là đứa hư hỏng
Để níu kéo, em đã nói cho hai bên gia đình biết sự thật chúng ta "sống thử". Nhưng kết quả em và gia đình bị coi thường.
Em thật sự rất buồn và đau khổ khi anh đối xử với em như vậy. Sau 8 năm yêu nhau và 3-4 năm chung sống như vợ chồng, giờ anh vẫn tàn nhẫn bỏ ra đi. Anh bảo rằng anh đã quá mệt mỏi và chịu hết nổi rồi. Anh có nghĩ em sẽ như thế nào khi nghe anh nói vậy không? Em đã cố gắng níu kéo nhưng càng níu kéo thì càng vô vọng và giờ đây, cả gia đình anh xem em là một đứa con gái không đàng hoàng.
Em còn nhớ, ngày mới chuyển vào lớp, anh là người đầu tiên em tiếp cận và nói chuyện. Hôm sinh nhật thầy, anh đã nhìn em trừng trừng khi cậu bạn trai khác đèo em. Anh còn đấu khẩu với cậu ấy trong suốt buổi tiệc, khiến em nghĩ mình cũng là người liên quan. Đến cuối buổi, anh quát trống không với em rằng: "Lên xe chở về". Em thấy sợ nhưng lại răm rắp trèo lên. Ngồi phía sau, em thấy run vô cùng. Tự nhiên, anh kéo tay em ôm anh rồi nói: "Mai mốt, ngoài anh ra, không được để ai chở. Biết chưa?".
Sau lần đó, em biết anh thích em từ lâu và chúng mình đã chính thức yêu nhau. Được 3-4 tháng thì tình cảm hai đứa nhạt dần. Đúng lúc đó, ông em mất và nỗi buồn với em tăng lên gấp bội. Nhưng em đã tự hứa với lòng mình rằng sẽ quên anh, vượt qua kỳ thi và lên thành phố học.
Bẵng đi một thời gian, em nhận được thư của anh. Cầm lá thư trên tay, em thấy mình run run và tự hỏi tại sao anh biết địa chỉ của em mà gửi thư. Chúng ta lại bắt đầu quan tâm, chia sẻ với nhau mọi chuyện như ngày xưa. Không ai nói với ai lời nào nhưng cả hai đều tự hiểu là cần có nhau. Nhưng... lại một lần nữa anh ra đi, không một lời giải thích. Anh để lại trong em một khoảng trống quá lớn.
Lần thứ hai, em tự hứa với chính mình là sẽ không bao giờ nghĩ tới anh nữa. Em đã cố gắng học tập và tốt nghiệp ra trường, đi làm. Khoảng một năm sau, em nhận được tin nhắn lạ: "Khỏe không? Có nhớ ai không?". Em không trả lời thì khoảng 1 giờ sau, số máy đó gọi lại. Là anh! Chúng ta đã nói chuyện suốt cả đêm và bây giờ em cũng không biết đã nói những chuyện gì. Và chuyện tình yêu ngày xưa được nối lại, ngọt ngào và mê đắm hơn. Em trao cho anh thứ quý giá nhất của người con gái.
Nhưng khi gia đình em hỏi anh về chuyện đám cưới thì anh im re. Anh chỉ bảo con chưa có ý định lập gia đình. Em nấp sau cửa nghe thấy mà trong lòng đau nhói. Sau đó, anh giải thích với em rằng anh muốn có sự nghiệp ổn định. Đó là lời nói dối bởi em đã phát hiện ra anh có người con gái khác. Em đau lắm nhưng rồi cũng buông tay vì đó là con đường anh đã chọn.
Những tưởng chúng ta không còn có thể nhìn mặt nhau nữa nhưng rồi em lại dang tay đón anh khi anh cần đến sự giúp đỡ của em. Tình yêu dành cho anh trỗi dậy, em tha thứ tất cả và lại yêu anh. Em nhận thấy ở anh sự thay đổi rõ ràng và thiện chí. Anh không nhậu nhẹt với bạn bè, anh chuyển công ty để không chạm mặt cô ấy nữa... Mọi chuyện đã bắt đầu dễ chịu hơn.
Sự đời thật chẳng ai biết trước điều gì. Sau 3-4 năm chung sống như vợ chồng, anh lại nói lời chia tay. Nhưng lần này, em đã níu kéo anh bằng mọi cách. Em nói cho gia đình hai bên rằng chúng ta "sống thử". Bố mẹ em té xỉu còn nhà anh nhìn em với đôi mắt hoàn toàn khác. Dù trước đó, mẹ anh rất quý em nhưng giờ với bà, em là đứa con gái dễ dãi, không đàng hoàng và chẳng biết giữ mình. Bố mẹ em bị mang tiếng không biết dạy con.
Kết quả của một mối tình 8 năm thật quá đắng cay. Bài học này suốt cuộc đời em cũng không thể nào quên và mong rằng những cô gái khác đừng nhẹ dạ, cả tin như em. Tình yêu không có chỗ cho sự mù quáng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh chỉ coi em là đồ chơi Em đã mong chờ ngày 12/08 như thế nào. Trước ngày đó, em đã hồi hộp và hy vọng rất nhiều. Ngày này em đã mong chờ từ lâu, kể từ ngày chúng ta quen nhau. Anh đã nhiều lần đề nghị chúng ta gặp nhau nhưng em chưa tự tin lắm để gặp vì em nghĩ rằng anh và em online để...