Anh vẫn muốn ngủ với em chứ?
Đàn bà cô đơn đẹp trần trụi trong đầu những gã đàn ông háo sắc (Ảnh minh họa)
Anh chỉ là một gã trai săn tìm cảm giác lạ, đến rồi say trong những đam mê nhục dục tầm thường, đắm chìm trong những mối tình ngắn ngủi…
Đúng rồi, không phải mối tình nào cũng đơm hoa kết trái, không phải mối tình nào mà hai người yêu nhau cũng được nếm trải đầy đủ cảm giác yêu thương mặn ngọt… Đôi khi, ngay từ lúc bắt đầu đã thực sự cay đắng, rất cay đắng…
- Em cảm giác rất khó nói chuyện…
- Thế em tán tỉnh anh đi…
….
-… Bởi em coi mọi chuyện đơn giản hơn anh nghĩ
- Chuyện gì em?
- Sao anh hỏi em vậy?
- Thì anh thích ai nói thẳng ra
- Có nghĩa anh nói em thích anh thì nói thẳng ra đúng không?
- Đúng rồi.
…
Đúng rồi, sao cô lại thích họ, một người quá ngạo mạn, hợm hĩnh, bình thường, một gã trai săn tìm cảm giác lạ, đến rồi đi say trong những đam mê nhục dục tầm thường, đắm chìm trong những mối tình ngắn ngủi, những cảm xúc bất chợt cuốn trôi tuổi xuân, sức trẻ. Cô nhếch môi mỉm cười chua chát, cảm giác thất bại, khinh bỉ họ, coi thường bản thân mình… Đối diện họ để nhớ anh hơn, cũng khuôn mặt điển trai, dáng dấp khỏe mạnh, cũng vẻ bất cần, vô tâm, lạ lẫm và tò mò… Ừ thì anh ra đi, anh đã để lại trong lòng cô một khoảng trống rất dài, một vết thương thật sâu, một nỗi đau không thể diễn tả, không thể bộc lộ…
Khi người ta quá đau, người ta không còn khóc bằng nước mắt… Như cô bây giờ, bình lặng, chấp nhận… Nỗi cô đơn dàn trải trên những lời thơ, câu chữ, những tâm trạng mông lung xáo trộn, tưởng tượng mình là số phận, nghiền ngẫm cuộc đời, nhìn sâu hơn vào cuộc đời người phụ nữ, hiểu họ hơn để nỗi bất hạnh của chính mình dịu lại..
Video đang HOT
“ Em muốn đi chơi một mình với anh không?”. Vậy đấy, câu cuối cùng của những gã đàn ông là vậy, gieo vào cô những nỗi cô đơn hơn vào mỗi tối, ừ thì cô vẫn là đàn bà, một người phụ nữ cần đàn ông hiển nhiên và hiện thực, một người vợ xa chồng, một người mẹ đơn thân cần một bàn tay, một bờ vai để dựa, cần một tình yêu hay một sự sẻ chia, cần hơn một sự cảm thông hay ái tính. Cần hơn nữa yêu và được yêu đúng nghĩa…
Người ta bảo, cô nghĩ quá nhiều, sống sâu sẽ khổ lắm! Nhưng cô đang mang vết thương của ái tình, cô đau lòng cho những gã đàn ông đang tâm đẩy ngã một người đàn bà yếu ớt như cô… Người ta cũng khuyên cô nên bình tâm, sống chậm lại để cảm nhận kỹ cuộc đời để lựa chọn cho mình một con đường đi đơn giản nhất lúc này. Những người thân đối với cô nhẹ nhàng nhưng lại dễ làm cô tổn thương hơn. Khi chia tay, người ta cứ phải khóc ư? Khi chia tay tại sao cứ phải nghĩ là mất mát? Sao không nghĩ khi chia tay, sự rũ bỏ của một người đôi khi là cơ hội cho người kia tạo dựng lại, cho người yếu lòng có thế quyết định quay lưng không chút lưu tâm, không gượng ép. Khi chia tay, người ta tự do làm điều mà mình mong muốn… Sự tự thương làm nước mắt không thể chảy.
Cô như con thú bị thương nhấm nháp nỗi đau một mình (Ảnh minh họa)
- Anh muốn ngủ với em à? Có ai làm anh hạnh phúc chưa… em đoán, họ làm anh vui thôi nên anh hỏi em vậy.
Gã đàn ông nhìn cô ngạc nhiên, đắm đuối không rời, bàn tay hắn ve vuốt ôm ngang hông cô, kéo cô về phía mình. Hôm nay cô đẹp, bộ đồ cô mặc thật hợp, chiếc áo màu hồng ngọt ngào rủ nhẹ, ôm ấp khuôn ngực cô, bờ vai trần, ánh mắt, nụ cười dửng dưng khiêu khích… Vẻ đẹp của gái một con không cần phải thật lộng lẫy. Đàn bà cô đơn đẹp trần trụi trong đầu những gã đàn ông háo sắc, nhưng khiến họ tư lự hơn, xin phép để gần gũi.. .họ không thể chủ động dẫn dắt như đối với thiếu nữ mới lớn..
Đối với cô bây giờ, cảm nhận về một người đàn ông tốt thật khó, nếu chỉ đơn thuần cần một người đàn ông bên cạnh, một người tự do hay một người đang là chồng của ai đó, cô đủ thông minh và đủ nhan sắc của sau tuổi 30, đủ mặn mà của cái qua một lửa thì có lẽ cô đã không còn cô đơn, không còn độc thân. Không như hôm nay một mình… bên cạnh họ, thèm cảm giác của đàn ông, để nhớ anh hơn, người đàn ông một thời cô yêu say đắm. Nhưng vì men say nồng của rượu, góc khuất của quán bar, cô dựa hẳn vào vòng tay họ, để cảm nhận, hơi ấm, tim của gã đàn ông cũng đập nhanh hơn vì hồi hộp, tò mò và thích thú… Cô im lặng, thấy len lỏi trong tim một cảm giác thương hại, lẫn chua xót thay cho mình, cho họ. Có lẽ cả hai cũng đang đau, đang buồn… Vẻ phớt lờ và gã đàn ông trước mặt cô bỗng hiền hòa hơn, thân thiện hơn. Họ nhìn cô âu yếm, ánh nhìn chiếm hữu, cô cũng vậy chăm sóc hơn, nhìn họ kĩ hơn. Sâu trong mắt nhau sự đồng cảm lẩn khuất. Đúng rồi, không phải cứ yêu mới thấy hạnh phúc, quyến rũ một gã đàn ông, cảm giác mãn nguyện khi chinh phục đối thủ thật hãnh diện.
- Anh xin lỗi
- À, không cần… em là vậy. Không quan trọng điều gì anh ạ.
Không biết mọi người đang nhìn cô với một lẽ thường tình của một người đàn bà cô đơn, ham muốn hay nhìn nhận cô ở một khía cạnh hận thù đàn ông mà bỏ rơi cảm xúc…
Cô say, hai con người dìu nhau đi loạng choạng giữa lòng đường, đêm thật mát, mùi hương hăng hắc, cô níu lấy người đàn ông: “Anh à, hình như mùi hoa sữa, hoa sữa đấy anh nhớ không?”
Sực tỉnh, cô né tránh cái hôn, ngượng ngập nép mình vào một góc nhìn gã đàn ông không chớp mắt.
- Sao thế, em sao vậy? Em… em không muốn à?
- Không, không có gì..
Cô im lặng, nằm xuống, phủ chăn lên người “ Em lạnh, em thấy lạnh”. Họ cũng lẳng lặng nằm xuống sát bên cạnh cô, đưa tay cho cô gối: “ Thấy tội em, thấy em sống thế này buồn quá…”. Bài liên quan: Anh vẫn muốn ngủ với em chứ?
Là bạn, anh có thể ngủ với em không?
Bắt gặp chị gái ái ân với bạn trai!
Cô sinh viên đổi “tình” lấy điểm!
Đau lòng vì cô vợ dối trá, bồ bịch!
Cô hiểu được những gì khi họ nói vậy, cảm nhận được tới đâu sự thông cảm của gã trai đang vòng tay qua khuôn ngực cô, áp môi mình thầm thì những lời không phải yêu, không phải bạn, cũng không phải như người dưng… nó giống như một sự tự phát, trải lòng như khi đang yêu người ta bản năng một cách chân thật… Nhưng cô hiểu và cố gắng bình yên trở lại, xã hội không cho phép một người phụ nữ chung đụng với hết thảy đàn ông nói yêu mình.
Cô im lặng, mắt nhắm nghiền, thở thật nhẹ nhàng, đều đặn trên vòng tay họ… cảm xúc về người đàn ông xưa, vết thương cũ nhói lên nơi lồng ngực, bồn chồn, run rẩy… nước mắt cô lã chã rơi trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi. Lạnh lẽo, cô đơn trong chính nỗi đau của mình. Cô vẫn khóc mỗi khi nhớ về dấu yêu xưa, về anh, người mà đã chỉ mang cho cô nỗi đớn đau chồng chất..
- Đừng khóc, em khổ quá, anh ru em ngủ nhé. Em mệt lắm đúng không? Anh không làm gì nữa đâu..
Nước mắt của đàn bà 30 thật cay đắng, nó làm tan chảy trái tim của gã đàn ông trăng hoa, một gã trai bình thường vô tâm cũng thấu hiểu… Ừ thì, là đàn ông, ừ thì là trao nhau cảm giác trần tục thường tình nhưng thăng hoa trên nỗi đau của một người như cô là nhẫn tâm. Không ai nói rằng, cuộc sống thật dễ dàng mà cuộc sống chỉ hứa hẹn một tương lai xứng đáng… như cô bây giờ, bình thản trong nỗi đau, che giấu sự thật để đãi ngộ mình, chấp nhận chia sẻ để an ủi bản thân… khóc một mình tủi cực lắm!
Cô đổ bệnh, nỗi cô đơn ùa về, lạnh lẽo, cô độc trong chính ngôi nhà của mình. Nét mặt xanh xao, héo mòn, sâu trong tim một nỗi cay đắng. Cô đang cố gắng gạt bỏ quá khứ, tự lau khô nước mắt, không dám nghĩ mình bất hạnh, kiêu hãnh vì sự thông minh sắc sảo, nét duyên ngầm và bản lĩnh trong cuộc sống. Người ta bảo đàn bà ly hôn thường là người độc lập, mạnh mẽ, bất cần, dám nghĩ dám làm… nhưng đàn bà cô đơn như cô chỉ đang ngụy tạo cái vỏ bọc can đảm để che giấu cái sự thật vĩnh hằng. Khi chia tay với phụ nữ là mất mát, rất dễ yếu lòng, dễ buông trôi… họ cần lắm những yêu thương, bù đắp, một sự sẻ chia không giới hạn. Đàn bà đơn độc, không cần ai khuyên nhủ như con thú bị thương nhấm nháp nỗi đau một mình, xa lánh để tự chữa…
- Mai anh đi. Em khỏe chưa? Em sẽ sống như vậy hoài sao?
- Em quen rồi… bao giờ anh trở lại? À, chúng ta vẫn là bạn nhé?
- Ừ… là bạn..
“Anh đi, em giữ mình, đừng tự làm đau thêm nữa…”. Nước mắt rơi trên khuôn mặt cô nóng hổi, lăn dài theo nỗi nhớ, đè nặng nơi ngực trái, một cảm xúc bất chợt ùa về… thì thầm: “Anh vẫn muốn ngủ với em chứ?”.
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Nước mắt trong cơn mưa
tôi nhủ với tôi là không có giọt nước mắt nào trong cơn mưa... (Ảnh minh họa)
"Anh bận lo cho bà vợ đỏng đảnh ở nhà phải không? Anh chuẩn bị mọi thứ để mình đi Thái chưa? Anh cứ đưa vợ anh đi Quy Nhơn vui vẻ rồi hai đứa mình tiếp tục đi anh há".
Tôi chưa hề dấn chân đến bất cứ một đất nước nào ngoài đất nước mình. Ngay cả đất nước của mình tôi còn chưa kịp đi khắp, huống chi những chốn xa khơi, mù tăm với những ngôn từ xa lạ? Tôi co ro trong căn nhà rộng ba trăm lẻ năm mét vuông, có vườn hoa, có thảm cỏ, có ghế xích đu, có tường rào cong cong bằng sắt, có cả tiếng chim hót buổi sáng chao đậu trên các cây cao... Tôi cũng thèm đi rong chơi đến một miền đất nào đó mà mình chưa hề đặt chân đến, dẫu nơi đó chỉ là một bản làng heo hút, chỉ là con đường quê đất đỏ và có thể chỉ là một làng chài ven biển. Những giấc mơ đó của tôi, Luân đều thực hiện được mỗi khi có điều kiện.
Nhưng công việc của tôi và anh khác nhau. Anh thường xuyên vắng nhà bởi những chuyến đi của anh liên quan đến công việc. Bởi anh là một kiến trúc sư tài giỏi. Anh có nói với tôi là anh có ý tưởng mà nhiều người không có được, nhờ thế mà có thể kiếm được miếng cơm cho hai vợ chồng và những đứa con sau này của hai đứa. Có khi, anh bay vèo một cái sang Thái Lan, rồi anh chen vô mấy cửa hàng mua cho tôi những chiếc váy đẹp, những chiếc váy đó để dành cho hai vợ chồng đi du lịch, chứ không thể mặc tung tăng ra đường. Anh bay đến Hàn Quốc lại lựa chọn mấy thỏi son môi mà mấy cô diễn viên Hàn Quốc thường xài. Anh đem về tô lên đôi môi của tôi, bảo: "Trời ơi, em còn đẹp hơn các diễn viên Hàn Quốc".
Công việc của tôi đơn điệu hơn anh, đó là công việc không đi đây đi đó. Tôi là một họa sĩ, sau khi ra trường, tôi được nhận làm việc ở Trường Văn hóa nghệ thuật. Công việc của tôi là dạy học trò vẽ, rảnh rỗi tôi lại sáng tác. Tranh tôi vẽ chủ yếu là hoa và ảnh thiếu nữ. Anh chẳng bao giờ quan tâm đến công việc của tôi, dẫu trên lý thuyết thì nghề kiến trúc cũng liên quan đến hội họa. Tôi cũng chẳng bao giờ tham dự những cuộc hội họp hoặc giao lưu bạn bè của anh, bởi tôi rất ghét đám đông. Cuộc sống của hai vợ chồng như thế là thuận hòa. Tỉ dụ như khi đi ăn thịt gà, anh chỉ thích ăn thịt, còn tôi thì thích ăn đầu, cánh và da gà. Anh cười: "Hai vợ chồng nhờ thế khỏi mất công giành ăn với nhau".
Thật ra thì anh là một người chồng tốt, là một người chồng rất tốt. Anh bảo: "Hè này rảnh, anh và em đi một chuyến Thái Lan, em nhé". Tôi cũng đã chuẩn bị mọi thứ để tận hưởng chuyến đi, mà theo cách nói của anh là: "Đi hưởng tuần trăng mật". Nghĩ lại, ngày hai đứa lấy nhau, anh chỉ là một sinh viên mới ra trường, tập tễnh làm việc cho một văn phòng kiến trúc sư, còn tôi cũng chỉ là một cô giáo dạy vẽ. Lo đám cưới xong chỉ toàn thấy nợ, hai vợ chồng cũng quyết định đi Đà Lạt 3 ngày coi như là hưởng tuần trăng mật như mọi lứa đôi vừa lấy nhau. Mẹ tôi đã từng bảo rằng, "có thể mai sau tụi con sẽ có rất nhiều tiền, có thể đi bất cứ phương trời nào, có thể ở những khách sạn sang trọng, có thể ăn ở những nhà hàng đắt tiền, nhưng chuyến đi của những ngày đầu mới thành đôi lứa mới là chuyến đi có ý nghĩa".
Vậy là hai vợ chồng son trẻ cùng đi hưởng tuần trăng mật trên chiếc xe gắn máy.
Chuyến đi Đà Lạt của hai đứa rơi vào những ngày mưa. Khi ấy, tôi chợt nhớ đến câu thơ của ai đó: "Anh chọn ngày mưa để yêu em". Để rồi ở đủ 3 ngày mưa gió đó, hai vợ chồng ở đủ 3 ngày trong khách sạn, đi ăn rồi trở về. Chẳng có một tấm ảnh kỷ niệm nào và chẳng có chuyến tham quan nào. Nhưng trong cơn mưa giăng mù đất mù trời của Đà Lạt, thành phố mệnh danh dành cho những người yêu nhau đó, lòng tôi luôn ngập tràn hạnh phúc. Hạnh phúc có được mà tôi nghiệm ra trong chuyến đi với anh chính là được ở bên cạnh người mình thương yêu và được thương yêu.
Mưa bên ngoài, mưa làm nhòa mắt tôi... (Ảnh minh họa)
Những ngày mưa Đà Lạt đó trở thành kỷ niệm khó quên trong đời sống vợ chồng tôi. Để rồi những ngày sau đó, hai vợ chồng lại bận rộn với những công việc của mình. Tôi quen đi trên con đường nhỏ, ngang qua cái chợ cũng nhỏ vội họp buổi sáng với những người bán hàng cứ trải một tấm vải dầu ra đất, rồi bày biện hàng hóa của mình đợi người mua. Tôi qua lớp học vẽ của mình nằm trên tầng một, với những cô cậu học trò đam mê nghề vẽ giống tôi hồi nhỏ. Công việc của tôi đều đặn những bước chân đi và về trên một con đường quen, còn công việc của anh ngày lại càng vắng nhà. Những bữa cơm có chung vợ chồng theo thời gian trở nên hiếm hoi giống như là đi... ăn tiệc. Thế rồi, tôi cũng quen với cách sống trong căn nhà mà bằng công sức của chính anh tạo dựng lên. Tôi quen cách anh nhắn tin: "Em ăn cơm một mình nhé. Hôn em". Tôi quen cách anh gọi điện: "Vợ yêu, anh nhớ em quá, tối nay anh về trễ đó".
Tôi buồn, mỗi ngày một buồn hơn như thể cứ đứng mãi dưới mưa, thế rồi sẽ bị cảm lạnh. Tôi buồn bởi âm thanh của tiếng ti vi cứ đều đều đủ mọi thông tin của cả bao nhiêu kênh ở đó. Tôi buồn cả với những giọt mưa rơi, cứ vội vã rơi xuống đất rồi hòa cùng dòng nước thấm vào trong mặt đất. Tôi buồn sau những giờ dạy, lại ghé chợ chồm hỗm ở trên đường đi, mua bó rau, mua ít thịt, ít cá. Rồi nấu ăn xong, ăn một mình không hết lại hâm đi hâm lại. Bản tính tôi vốn tằn tiện, dù Luân đã làm ra rất nhiều tiền. Tôi không thích phung phí nên tôi thường ăn đồ ăn nguội. Có khi anh đi tiếp khách về, mua nguyên con gà rô ti, anh mua những món ăn tôi thích, đem về: "Anh biết em thích món này, em ăn đi nhé". Xong việc, anh lại đi tắm, anh vào phòng, anh trở mình với những bản nhạc tình anh mở ra từ chiếc loa nho nhỏ và anh ngủ.
Tôi không thể nói với Luân rằng lâu lắm rồi anh không chở tôi đi đâu. Anh còn hứa cho hai vợ chồng một chuyến đi Thái Lan. Anh hẹn với tôi là vào ngày kỷ niệm đám cưới của hai chúng tôi tròn 5 năm, anh sẽ bỏ hết mọi công việc, anh sẽ tắt điện thoại, anh sẽ không mang laptop theo. Có nghĩa là hai đứa tôi sẽ đi hưởng tuần trăng mật theo đúng nghĩa của những cặp tình nhân vẫn thường áp dụng, có nghĩa là bỏ lại phía sau những bận bịu đời thường, trong đó là công việc và cơm áo gạo tiền. Mà nghĩ cho cùng về cuộc sống, có biết bao nhiêu người phải mệt nhoài vì chuyện cơm áo, mà đôi khi họ đi trọn cả một đời người vẫn không đạt được giấc mơ.
Nhưng tôi đã bảo với anh: " Thôi, đi nước ngoài theo kiểu đi tour không thích bằng đi trong nước theo kiểu bụi bụi đâu. Hay là mình đi một chỗ nào trong nước chẳng hạn, em thích một nơi không phải là đi du lịch". Vậy là anh và tôi cùng quyết định đi Quy Nhơn.
Tôi luôn có ý nghĩ lạ đời như thế. Tôi thích đi đến Quy Nhơn để tôi có thể leo lên tháp Bánh Ít, ngắm nhìn đất trời trên ngọn tháp thênh thang kia. Và Quy Nhơn còn rất nhiều điều mà tôi muốn khám phá. Đó là biển Gềnh Ráng gắn liền với câu chuyện tình thương đau của nhà thơ thiên tài Hàn Mạc Tử, còn đến Hàm Hô để nhìn những cây lộc vừng nở hoa, hay tới Tây Sơn ghé nơi xưa vua Quang Trung từng dựng cờ khởi nghiệp. Anh ngạc nhiên khi tôi nói điều đó: " Ủa, sao em biết nhiều về Quy Nhơn vây?". Tôi cười với anh: " Em đọc trên mạng đó mà".
Nhưng chuyến đi Quy Nhơn đã vỡ tan trong cơn mưa chiều nay. Nó vỡ nhẹ nhàng như người ta ném mạnh một chiếc ly thủy tinh vào bức tường đá. Tôi đã bất nhờ khám phá ra điều bí mật của Luân mà anh không ngờ tới. Chiều hôm đó, anh để chiếc laptop ở nhà. Chiếc laptop của tôi bị virut nên tôi lấy máy anh chơi trò chơi Picachu mà tôi vẫn thích. Anh cài Yahoo chat tự động. Chỉ vừa mở máy ra, tôi đã đọc những dòng tin nhắn của cô gái nào tên Trâm Anh: " Sao hai ngày nay anh không tới nhà em? Anh bận lo cho bà vợ đỏng đảnh ở nhà phải không? Anh chuẩn bị mọi thứ để mình đi Thái chưa? Anh cứ đưa vợ anh đi Quy Nhơn vui vẻ rồi hai đứa mình tiếp tục đi anh há".
Trời ơi, tôi không thể tin nổi. Tôi bỗng tò mò mở lại những tin nhắn còn lưu trên máy. Rõ ràng là anh và cô gái tên Trâm Anh này đã quen rất lâu rồi. Thỉnh thoảng cô ta đi cùng với anh trong những chuyến công tác.
Như một phản xạ, tôi tắt điện thoại. Tôi phóng xe dưới cơn mưa. Tôi ra một quán café. Mưa bên ngoài, mưa làm nhòa mắt tôi. Tôi không khóc, tôi nhủ với tôi là không có giọt nước mắt nào trong cơn mưa. Tôi cần phải ngồi rất lâu ở quán café này trước khi có quyết định sẽ làm cho tôi rất đau đớn.
Theo Hạnh phúc gia đình
Em đã ra đi... xa hơn cả nước Mỹ Ngày xưa, lúc tôi tức giận đập vỡ đi đoạn băng ghi âm thì cũng là lúc em đang khóc thầm lặng lẽ sau cánh cửa phòng. Em sợ tôi vì em mà bỏ lỡ cơ hội tiến thân. Em sợ chứng bệnh tim quái ác và đôi mắt mù lòa sẽ làm gánh nặng cho tôi. Em quyết định hy sinh để...