Anh vẫn luôn thấy em đâu đó quanh đây
Đã bao năm rồi, anh vẫn đi qua khu nhà em từng ở, vẫn thấy tim mình đập rộn ràng, vẫn mong thấy em chạy ùa về phía anh. Anh vẫn dạo trên con đường xưa, vẫn đi qua chỗ em ngồi, vẫn mong thấy em ngoảnh lại mỉm cười, dịu dàng, ánh mắt muốn nói rằng em yêu anh. (Nguyên)
Anh khát, em à! Cơn khát đốt cháy anh, bỏng rát, làm anh đau đớn, làm anh ngột thở. Anh phải tìm đến với nước, hy vọng nước sẽ làm dịu nỗi đau của anh, làm mát da thịt anh, làm vơi đi nỗi nhớ em.
Anh mua một căn nhà có cửa sổ phòng ngủ nhìn ra hồ. Mỗi sáng cuối tuần, anh mở cửa sổ cho nắng vào, và trở lại giường nằm, cho nắng đùa trên thân mình. “Anh có thấy da em lấp lánh dưới nắng không?”, em hỏi, vươn cánh tay mảnh khảnh về phía nắng. Em muốn được yêu anh trong nắng ban mai, em mềm mại, ấm áp như tia nắng. Mỗi sáng cuối tuần, đẫm mình trong nắng, anh thấy cuộc đời bình yên, em ạ.
Video đang HOT
Căn bếp có cửa sổ, mỗi mùa anh trồng lên bậu cửa một loại hoa. Mùa hè có chậu dâu tây nhỏ, mùa thu có hoa cúc vàng, mùa đông có chùm lá trạng nguyên, mùa xuân hoa hồng ngoài sân nở rực rỡ. Anh còn trồng mấy bụi sả bên hông nhà, đôi khi gió đưa hương sả thơm ngai ngái. Vì sao lại trồng sả quanh nhà hả em? Có phải hương thơm như từ đất? Từ lúc nào, anh thích uống cafe. Mỗi sáng, pha một tách cafe nóng, ngồi bên cửa sổ có nắng, căn bếp ấm vì hương cafe thơm nồng. Anh thanh thản đón nhận một ngày mới, dù vui, dù buồn.
Tiếng nước vỗ vào kè đá lao xao làm anh thấy lòng mình dịu lại, không còn bỏng rát như ngày em vừa đi. Anh có thể ngồi hàng giờ bên kè đá, lắng nghe tiếng nước, nhìn nước trôi thong thả. Anh biết dòng nước bên nhà không thể đưa hoa về bên em, anh vẫn thả xuống một cành hồng. Ở đâu đó trong cuộc đời, em có biết không em? Mỗi kỷ niệm về em đều liên quan đến nước.
Ngày đầu tiên bên nhau, mình co ro trong gió lạnh bên hồ, cùng nghe một bản nhạc của Bach. Âm nhạc như lan tỏa trên mặt hồ, làn sóng mơ màng. Rồi trong gió biển gầm gào, anh nhấc bổng em trong vòng tay, hét thi với sóng gió rằng anh rất yêu em. Em cười rất trong, em vẫn mong có một ngôi nhà bên hồ, để mình nghe tiếng sóng, để mình ngắm nắng chiều tắt dần phía bờ xa.
Mình chia tay bên hồ, em lặng lẽ khóc, dường như trái tim em trôi theo dòng nước mắt. Em không thổn thức, không nức nở, nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Mình lặng lẽ chia tay, và nỗi đau cứ nhức nhối trong lòng mãi. Em không còn muốn gặp lại anh trong cuộc đời. Vì sao? Anh cũng không rõ nữa. Anh đã không thực hiện được nhiều lời hứa với em, có lẽ vì thế mà em ra đi. Anh chỉ còn lại một mình, thực hiện một mình ước mơ cho em. Anh mua ngôi nhà ven hồ.
Anh vẫn như nhìn thấy em ở đâu đó quanh đây. Đã bao năm rồi, anh vẫn đi qua khu nhà em từng ở, vẫn thấy tim mình đập rộn ràng, vẫn mong thấy em chạy ùa về phía anh. Anh vẫn dạo trên con đường xưa, vẫn đi qua chỗ em ngồi, vẫn mong thấy em ngoảnh lại mỉm cười, dịu dàng, ánh mắt muốn nói rằng em yêu anh. Anh vẫn nhớ em hay nói rằng mình nói yêu nhau nhiều nhất thế giới. Đôi khi, anh dừng lại nơi góc cầu thang vắng, nơi anh hôn em lần đầu, nụ hôn ngọt ngào, ngây thơ như cho mối tình đầu.
Em có thấy không em, dù em không còn muốn gặp lại anh nữa, anh vẫn có em bên mình, ở trong lòng, mỗi sáng, mỗi chiều, vẫn mong em quay về, để anh được cầm tay em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhớ anh nhiều!
Anh à, em biết anh chẳng bao giờ đọc được những dòng chữ này và em không biết anh có còn nhớ đến em nữa hay không? Mình chia tay nhau không phải vì không còn yêu nhau nữa mà vì "hoàn cảnh", vì như anh nói anh không còn sự lựa chọn nào khác.
Em hiểu và em chấp nhận lời chia tay đó và em đã nói với anh rằng: rồi thời gian sẽ xoá nhòa tất cả. Nhưng nhiều khi con tim không làm theo sự điều khiển của lý trí. Càng ngày em càng thấy nhớ anh nhiều hơn và tình yêu em dành cho anh vẫn nguyên vẹn như ngày nào. Có những lúc muốn tìm anh nhưng nghĩ đến những lời cay đắng anh nói thì em lại không đủ bản lĩnh để đến bên anh.
Em biết thực lòng anh chưa bao giờ muốn như thế nhưng anh làm như thế để em hận anh và quên anh đi. Em cũng biết một điều là anh cũng không dễ dàng quên em như anh nói vì em yêu anh, hiểu anh và cũng vì nếu anh có thể làm được điều đó thì anh đã có một cuộc sống khác và em đã không yêu anh nhiều như thế. Em không biết đến bao giờ em có thể quên anh. Mỗi khi nhớ đến anh, em sẽ góp nhặt từng kỷ niệm yêu thương và coi đó như là báu vật của riêng em. Trên con đường em đi sẽ không có anh nhưng em vẫn luôn nhớ về anh và cầu mong cho anh được hạnh phúc trọn vẹn anh nhé! Baby61127.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nắm giữ bàn tay chồng Chồng bảo mẹ "tẹt" bảo thủ không chịu thay đổi mình. Mẹ "tẹt" thấy có con rồi, cần gì phải váy áo bìu ríu cho rách việc ra? Chồng không muốn mỗi ngày nhìn thấy mẹ "tẹt" cứ cặm cụi hết việc nọ đến việc kia, đến nỗi cơm dọn ra rồi còn lọ mọ mãi trong bếp chưa chịu ngồi ăn cùng...