Anh vẫn hẹn hò với người khác dù nói yêu tôi
Mới đây tôi biết được tin anh hẹn hò qua lại với một người khác cũng gần một năm.
Tôi và anh yêu nhau từ thời đại học. Trong mắt tôi, anh là người tuyệt vời nhất. Anh luôn quan tâm, nhường nhịn, yêu chiều và chăm lo cho tôi từng chút một. Chúng tôi đã xác định ra trường, có công việc ổn định sẽ kết hôn.
Cả hai cũng đã ra mắt gia đình hai bên. Bố mẹ tôi rất ưng anh vì tính điềm đạm, biết giao tiếp ứng xử. Nhưng sự đời không như ý ta mong muốn. Ngược lại với gia đình tôi thì bên nhà anh lại phản đối gay gắt vì anh theo đạo Thiên chúa còn tôi thì không.
Anh không thuyết phục được gia đình nên đã nói chia tay. Thời gian đó tôi suy sụp, cảm giác không có anh tôi không thể làm bất cứ điều gì. Một năm như vậy, tôi không yêu thêm một ai, chúng tôi vẫn giữ liên lạc, thỉnh thoảng vẫn gặp nhau. Anh vẫn nói nhớ tôi, yêu tôi.
Ảnh minh họa: Pys.
Trên thực tế, tôi có gặp gỡ, tìm hiểu người khác nhưng không đi đến đâu vì tôi còn quá yêu anh. Mới đây tôi biết được tin anh hẹn hò qua lại với một người khác cũng gần một năm. Tôi không thể tin nổi, càng không thế hiểu được con người anh. Tại sao có người khác rồi mà vẫn gặp tôi, vẫn nói nhớ và yêu tôi.
Khó khăn lắm tôi mới bình tâm trở lại sau khi chia tay anh. Vậy mà, anh lại làm tôi đau thêm một lần nữa. Tôi rất hận anh và đã nói với anh những lời lẽ cay nghiệt làm tổn thương cả hai. Nhưng thực sự tôi còn rất yêu anh, chỉ cần anh còn yêu tôi, tôi vẫn sẽ đợi anh quay lại. Tôi biết đó là suy nghĩ ngớ ngẩn nhưng không thể quên anh được.
Giờ tâm trạng tôi rất rối bời, mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Video đang HOT
Theo VNE
Có bao người đi qua thương nhớ... mà quên được nhau!
Cái gọi là có bao người đi qua thương nhớ mà quên được nhau chỉ là trong thơ văn. Còn đời thực, người ta ai cũng thế, đều quên được hết khi họ yêu được một người mới khác thôi! Bởi trái tim kia nó mong manh là thế nhưng nó vô cùng kiên cường!
Có biết bao ngày chàng ngồi lỳ nơi quán cũ hai người hay ngồi ngày còn yêu. Chàng đau khổ. Chàng vật vã. Chàng tưởng như mình chết đi sống lại. Nàng khi đó đã quên sạch chàng (là nàng nói vậy và chàng nghĩ vậy chứ chẳng hẳn là thật). Hồi đó, chàng tâm đắc lắm cái câu này. Chàng đã nghĩ nàng sẽ mãi mãi nằm trong trái tim mình. Làm sao chàng có thể yêu được một người phụ nữ tuyệt vời hơn thế được nữa chứ? Làm gì có cô gái nào yêu chàng hơn nàng đã yêu chàng được chứ?
Làm thế nào mà có được một tình yêu mãnh liệt hơn tình yêu ấy chứ? Bởi chàng hiểu rõ chàng mà! Chàng đã yêu đến cuống tim mình, đến đáy tim mình, đến tan cả mình ra kia mà! Và nàng cũng thế! Thật sự, không thể tìm thấy một tình yêu nào cuồng loạn hơn tình yêu ấy đâu, dưới gầm trời này! Điều đó chứng minh bằng một vài cuộc tình ngắn ngủi sau đó của chàng. Đều tan. Chỉ vì lòng chàng không thôi nhớ thương những thương nhớ cũ! Chàng nhớ đến mụ mị chàng ra!
Nhưng....
Nhưng rồi, chẳng biết bằng cách nào, chàng bỗng chẳng nhớ nữa. Từng chút một. Với một cô gái khác. Một cô gái yêu chàng đến tận đáy tim. Và chàng cũng yêu cô ấy đến tận đáy tim theo! Lại vài năm. Rồi lặp lại nỗi đau cũ. Y hệt đau khổ cũ. Lại làm thơ. Lại vật vã. Rượu nốc từng can. Nước mắt rơi cứ gọi là muốn chết đuối nhau.
Rồi chàng lại yêu.
Như chưa từng có đổ vỡ!
Và chàng nhận ra rằng thứ mà chàng đau khổ ngần ấy năm hoá ra nó chỉ là một phần của tuổi trẻ! Là yêu cuồng dại- đau rồ dại rồi lại yêu man dại rồi lại đau quằn quại rồi lại yêu mê mải...
Cái gọi là có bao người đi qua thương nhớ mà quên được nhau chỉ là trong thơ văn.
Còn đời thực, người ta ai cũng thế, đều quên được hết khi họ yêu được một người mới khác thôi!
Bởi trái tim kia nó mong manh là thế nhưng nó vô cùng kiên cường!
Nó có thể sống bằng 200% nó hoặc chết đến thoi thóp nhưng rồi lại sống, lại yêu,lại đau...quy trình lặp đi lặp lại như thế! Không có giới hạn nào với nó cả!
Chỉ là ta tự giới hạn nó bằng ám thị lòng mình.
Chỉ là ta hồi tưởng quá nhiều mà hy vọng quá ít!
Chỉ vì ta tự trói tay mình lại nhưng cứ đòi người khác phải đưa tim cho mình!
Chỉ vì ta không chịu buông tay hoặc nỗi đau đó chưa đủ thời gian để nguội lạnh lại!
Phải, chỉ vậy thôi!
Thế nên, bằng kinh nghiệm đã từng trải qua những đớn đau như thế, tôi bảo em này: Đau đấy! Nhưng sẽ tự lành thôi! Đừng sốt ruột! Đừng ép mình phải quên đi! Rồi sẽ như trẻ nhỏ, ta chán cái trò đau đớn ấy, ta sẽ vứt nó qua bên để chọn trò sung sướng và hạnh phúc hơn!
Chắc chắn đấy!
Nên có lẽ phải nói cùng nhau rằng:
Có bao người đi qua thương nhớ mà quên được nhau ngay đâu! Dù gì thì như ăn bát cháo nóng vậy, cứ phải chờ thời gian làm nó nguội đi cái đã!
Vậy thôi!
Theo VNE
Chờ đợi chỉ là thử thách nếu lòng ta còn yêu nhau Yêu xa có nghĩa là chấp nhận những thiệt thòi nhưng em không sợ chờ đợi mà chỉ sợ mình không yêu hết mình. Mỗi khi buồn, em ngồi hát vu vơ. Em cất tiếng hát để vơi bớt nỗi cô đơn và cảm giác buồn được ngủ yên lại. Xa anh, cuộc sống dường như tẻ nhạt và đơn điệu. Em vẫn...