Anh từ chối cưới, chỉ muốn tôi là người tình
Tôi 30 tuổ.i, anh ngoài 50 tuổ.i và là Việt kiều tốt bụng, có trách nhiệm, nhưng không muốn kết hôn bởi đã hai lần b.ỏ v.ợ.
Chúng tôi quen nhau đã hơn 7 năm và sống cùng nhau hơn 5 năm rồi. Tôi năm nay hơn 30 tuổ.i. Anh là Việt kiều, lớn tuổ.i hơn tôi rất nhiều, đã ngoài 50. Tôi gặp và quen khi anh đã ly dị người vợ thứ hai được 3 năm nhưng họ vẫn còn qua lại với nhau vì con anh còn nhỏ. Nhưng sau khi quen tôi được một năm thì họ chia tay hẳn và anh mua nhà ở Việt Nam để sống cùng tôi, mỗi năm anh chỉ về Mỹ vài ba tháng.
Tôi gặp và chung sống với anh như là duyên nợ. Lúc đó, tôi chỉ là một nhân viên bán hàng trang trí nội thất, cũng có rất nhiều người để ý và ngỏ lời yêu nhưng tôi đến với anh. Về kinh tế, có thể gọi anh là người đàn ông thành đạt nhưng tôi không đến với anh vì điều đó. Tôi quyết định phải gắn bó với anh suốt đời vì đã trót trao thân. Với tôi, một đứa con gái ở quê, nhà nghèo, chỉ học hết phổ thông, nhan sắc chỉ dễ nhìn thôi chứ không quá xinh đẹp, thì trinh tiết của người con gái rất quan trọng.
Dù vậy, càng ngày tôi càng yêu anh nhiều. Tôi rất yêu anh. Anh là người đàn ông có trách nhiệm, nói chuyện rất duyên dáng, thương và lo cho tôi và gia đình tôi rất nhiều. Anh rất tốt bụng, những việc giúp người nghèo, xây cầu đường ở quê tôi anh đều đóng góp rất nhiệt tình. Bây giờ ở quê ai cũng biết và nghĩ chúng tôi là vợ chồng rồi. Họ nghĩ tôi may mắn lấy được chồng giàu. Gia đình và các con anh đều sống ở nước ngoài, anh cũng đã giới thiệu tôi là bạn gái trong những lần họ về Việt Nam.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Cuộc sống của tôi và gia đình đỡ vất vả hơn từ lúc quen anh. Anh lo cho tôi tất cả mọi thứ, tôi chỉ ở nhà làm việc và lo cho anh. Nhiều lần anh gợi ý mở cửa hàng buôn bán, không phải tôi lười biếng, ở nhà tôi cũng làm tất cả mọi việc, nhưng tôi thấy mình không có tài kinh doanh, sợ làm mất nhiều tiề.n của anh. Tôi sống phụ thuộc anh về kinh tế.
Trong lòng tôi, anh đã và sẽ là người chồng duy nhất, không bao giờ muốn có người đàn ông khác ngoài anh và luôn mong anh sẽ cho tôi một danh phận. Không phải vì tôi muốn đi Mỹ hay tham lam tài sản của anh, mà muốn có tờ giấy kết hôn. Với người phụ nữ hướng nội như tôi thì việc là vợ chính thức rất thiêng liêng và quan trọng. Tôi đã bày tỏ mong muốn đó với anh, nhưng anh nói: “Anh đã hai lần thất bại trong hôn nhân. Anh đã mệt mỏi, không muốn làm trò cười với mọi người”. Nhưng anh khẳng định sẽ không bỏ tôi. Tôi nghe xong rất thất vọng, mặc dù anh thương và lo cho tôi nhiều.
Anh không trai gái, lăng nhăng hay lừa dối tôi nhưng tôi nghĩ, việc phải làm người tình của anh suốt đời thì tôi không muốn chấp nhận. Tôi cũng muốn có con nhưng sau hai lần sảy thai, hiện giờ tôi khó mà mang thai được nữa.
Trong cuộc sống hàng ngày, tính cách của tôi và anh quá khác nhau. Anh quen cuộc sống cao sang, đủ đầy tứ bề nên hay cầu kỳ, còn tôi thì đơn giản. Anh thích sự chiều chuộng, ngọt ngào còn tôi thật thà, không hoa mỹ, vì thế chúng tôi thường hay giận nhau. Thường thì anh chủ động làm trò cho tôi hết giận. Cũng vài lần anh nói bóng gió: “Em là phụ nữ mà sao không mềm mại, cứng nhắc quá. Giận mãi như vậy anh sẽ không chịu đựng được đâu. Hai người vợ trước tuy có lỗi với anh nhưng họ rất nhẹ nhàng và chiều chuộng anh, không bao giờ dám giận anh”.
Anh hay bày tỏ sự ngưỡng mộ với những người phụ nữ giỏi kinh doanh, ăn nói khéo léo. Người vợ thứ hai của anh cũng đang kinh doanh rất thành công và nổi tiếng ở California (Mỹ), lại chưa có chồng mới. Tôi rất buồn và mặc cảm. Tôi nghĩ anh đang nuối tiếc người cũ, dù anh luôn phủ nhận. Tôi nghĩ mình và anh không hợp nhau. Tôi không phải mẫu phụ nữ anh cần nên đề nghị chia tay.
Anh nói, vẫn rất thương tôi. Với anh, có được một người như tôi, anh rất may mắn, mọi thứ ở tôi đều hoàn hảo, anh chỉ muốn nói để tôi sửa đổi chứ không muốn bỏ tôi. Nhưng nếu tôi muốn ra đi thì vì tôi, anh cũng sẽ chấp nhận. Anh sẽ mua nhà mặt tiề.n cho tôi ở và buôn bán nhỏ để sống. Quyền chọn lựa là ở tôi. Tôi đang rất bối rối, không biết anh có yêu mình không? Tình yêu nam nữ, vợ chồng mà tôi cần, tôi không biết có nên sống mà là.m tìn.h nhân của anh suốt đời được không? Hay là chia tay anh để làm lại cuộc đời? Xin cho tôi vài lời khuyên.
Video đang HOT
Theo VNE
Chuyện lạ nơi thiếu nữ 16 tuổ.i đã qua 3 đời chồng
Ở bản Hoàng Liên 1 (Xã Nậm Xe, Phong Thổ, Lai Châu) chuyện trai gái lấy chồng, lấy vợ dễ như xuống chợ mua mớ rau vậy. Chỉ cần trai gái ưng cái bụng là về ở với nhau, nên vợ nên chồng.
Bởi họ lấy nhau chóng vánh thế nên bỏ nhau cũng nhanh không kém. Thậm chí, có những sơn nữ tuổ.i đời mới vừa tròn 16 mà đã trải qua 3 lần đò. "Trò đùa" về hôn nhân ở nơi đây tạo nên không ít những câu chuyện khôi hài, cười ra nước mắt.
Thiếu nữ 16, một năm lấy... 3 chồng
Căn nhà thấp lè tè của anh Dua, chị Mỷ nằm ở giữa bản. Giữa những ngày rét buốt, vậy mà mấy đứ.a tr.ẻ phong phanh manh áo mỏng đứng trước cửa nhà.
Vừa gặp chúng tôi, anh Dua bố của Dở đã lôi tuột vào nhà mời uống rượu. Sau chén rượu nhận đồng niên, anh Dua tự hào khoe: "Tôi đã có con rể rồi đấy nhà báo à".
Cầm cuốn sổ hộ khẩu của ông bạn đồng niên trong tay, khi giở đến trang ghi về nhân thân của Vàng Thị Dở, tôi bỗng giật bắ.n mình vì Dở năm nay mới 14 tuổ.i. Cái tuổ.i mà các cụ bảo "ăn chưa no, lo chưa tới", vậy mà Dở đã lấy chồng.
Khi chúng tôi hỏi đến chuyện chồng con, Dở có vẻ mắc cỡ. "Chú hỏi về chồng nào, chứ cháu đã có 3 đời chồng rồi", Dở vẫn còn đỏ mặt khi nhắc tới chuyện này.
Cô bé Mẩy (người bên phải) năm nay 14 đã 2 lần kết hôn
Phải đến khi chị Vàng Thị Mỷ (mẹ Dở) xác nhận, tôi mới tin là cô gái này nói thật: "2 thằng chồng trước của nó, không ở cùng với nhau được nên nó bỏ. Tháng trước nó kiếm được người chồng mới bên xã Dào San (Phong Thổ) rồi. Nó theo chồng về bên đó ở".
Nhà Dở nghèo lại đông anh em nên Dở nghỉ học sớm. Chuyện Dở lấy chồng dễ như việc hàng ngày người dân lên nương, lên rẫy vậy. Mùa xuân năm ngoái, Dở xuống chợ chơi gặp được bạn trai. Người yêu đã "kéo" Dở về nhà. 3 hôm sau, 2 đứa qua nhà Dở báo cáo với bố mẹ. Thế là 2 gia đình tổ chức đám cưới cho đôi trẻ.
Vài tháng sau, Dở bỗng dưng bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Chị Mỷ gặng hỏi con: "Sao không ở nhà chồng lại về đây?". Dở chỉ nói độc một câu: "Con không thích nó nữa nên con về".
Ở nhà được vài tháng, Dở lại quen một chàng trai khác ở xã Dào San. Dở thấy "ưng cái bụng" thế là lại theo anh chàng kia về nhà làm dâu. Tuy nhiên, cũng giống như lần trước, Dở ở nhà chồng chưa được 1 mùa rẫy rồi bỏ về nhà mẹ đẻ.
"Vừa rồi nó bảo đã tìm được người yêu mới, nó về nhà người ta sống thử một thời gian. Nếu mọi chuyện êm xuôi, cuối năm nay, gia đình nhà trai mới sang bàn chuyện cưới xin cho đàng hoàng", chị Mỷ buồn rầu kể về người chồng thứ 3 của con gái.
Theo chị Mỷ, cái cách lấy vợ, lấy chồng của trai, gái nơi đây rất đơn giản. Chỉ cần thấy thích thì theo nhau về ra mắt bố mẹ, làm mâm cơm "trình" với ông bà tổ tiên và mời dân làng. Thế là xong 1 đám cưới và cũng chấm dứt một tuổ.i thơ hồn nhiên của không ít... cô bé, cậu bé.
Trường hợp của Dở chỉ là một trong số vô vàn câu chuyện buồn nơi mảnh đất này. Chẳng nói đâu xa, ngay trong bản Hoàng Liên 1 này, cô bé Giàng Thị Mẩy (sinh năm 1998) lấy chồng chưa tròn 3 tháng đã bỏ.
Những ngày ở bản tôi có dịp tiếp xúc nhiều lần với các sơn nữ nơi đây, họ có một điểm chung là còn quá trẻ và không ngần ngại nói về cuộc hôn nhân đã đổ vỡ. Không thích ở nhà chồng thì về nhà bố mẹ, tiếp tục đợi "thời cơ" khác để lấy chồng.
Cái nghèo vẫn luôn ngự trị ở vùng đất đầy gian khó này
Riêng cô bé tên là Vàng Thị Dơ (16 tuổ.i) thì chỉ trong 1 năm mà đã 3 lần lấy chồng. Khi chúng tôi đến thấy Dơ vẫn đang chơi cùng mấy cô em gái. Nói chuyện với Dơ mà tôi không khỏi xó.t x.a khi hay tin, cuộc hôn nhân thứ 3 của Dơ cũng vẫn chưa phải là lần cuối. Nói về nguyên nhân cuộc hôn nhân lần thứ 3 này tan vỡ, Dơ chỉ chỏng lỏn: "Em không thích nó thì em về thôi!".
Cuộc đời của Dơ giờ cũng chẳng có gì phải vấn vương. Dơ kể, em sinh ra và lớn lên trong một gia đình đông con. Ngày nhỏ, Dơ cũng được bố mẹ cho đi học nhưng khi Dơ vừa biết con chữ là nghỉ ở nhà trông em.
Đến tuổ.i cập kê, thấy các bạn gái cùng trang lứa trong bản đi chơi hội, Dơ cũng theo. Lần đầu tiên, Dơ gặp anh bạn tên Dia ở xã bên. Qua vài buổi nói chuyện, Dơ đã đồng ý theo Dia về nhà ở. 3 ngày sau, Dia sang thưa chuyện với bố mẹ Dia xin được cưới Dơ làm vợ.
Đôi vợ chồng nhí này ở với nhau được hơn 1 tháng thì xảy ra cãi nhau. Theo như lời của Dơ, nguyên nhân là do chồng Dơ có tính... ăn tham. Hôm chồng dẫn Dơ đi chợ, Dia chỉ mua 2 que kem mà chẳng cho Dơ que nào.
Một lần khác, Dơ đi làm nương tối ngày, ở nhà Dia mổ gà tiếp bạn. Khi Dia đi làm về mệt mà chẳng còn cái để ăn. Tức bụng Dơ đã bỏ thẳng về nhà mẹ đẻ. Từ bữa đó, Dia cũng chẳng sang đón Dơ về.
2 tháng sau, Dơ đi làm nương và làm quen với anh Páo ở bản bên. Dơ đã bị hạ ngục ngay lần gặp đầu tiên vì Páo thổi khèn rất hay. Không ngần ngại, Dơ đã đồng ý làm vợ của Páo.
Cũng giống như cuộc hôn nhân lần trước, Dơ chỉ ở với Páo được dăm bữa nửa tháng lại bỏ. Lý do Dơ đưa ra là Páo có nhiều người tình quá. Dơ không chịu nổi khi cứ những đêm trăng sáng, Páo lại vác khèn đi nơi khác thổi để "tán" gái.
Và cũng ngay trong năm đó, Dơ đã có thêm một cuộc hôn nhân nữa, nhưng họ cũng sớm chia tay vì những lý do cỏn con. Giờ đây, Dơ bỗng trở thành "gái còn son". Sau 3 lần lấy chồng không thành, Dơ cũng chẳng lấy gì làm buồn, Dơ vẫn hy vọng mình sớm tìm được đấng lang quân phù hợp.
Trò đùa của hôn nhân
Việc các đôi trai gái "dựng vợ, gả chồng từ thủa còn thơ" là do người dân ở đây ít tiếp xúc với cộng đồng nên họ không am hiểu về luật pháp. Do đó, họ cũng không biết nhắc nhở với con cái. Họ cho rằng, con cái lập gia đình càng sớm thì càng tốt vì nhà sẽ có thêm người đi làm nương.
Việc kết hôn sớm, nhà lại nghèo, không có trình độ nên cuộc sống của những cặp vợ chồng trẻ hay cả vợ chồng già đều luẩn quẩn bên cái nương, cái rẫy, quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời mà nghèo vẫn hoàn nghèo. Các ông chồng trẻ thường hay rượu chè nên làm các cô vợ trẻ không chịu nổi. Cũng vì thế các cặp vợ chồng trẻ thường bỏ nhau.
Theo lời trưởng bản Lìu A Phong, đa phần trai gái nơi đây kết hôn đều chưa đủ độ tuổ.i nên chẳng ai xuống xã đăng ký kết hôn. Họ lấy nhau là tự do tìm hiểu rồi tự nguyện đến với nhau, chứ chẳng ai nghĩ đến cái việc là được pháp luật công nhận bằng tờ hôn thú.
Điều quan trọng nhất với những đôi trai gái là được gia đình, họ hàng đồng ý. Họ tổ chức đám cưới, làm cỗ mời bà con lối xóm đến chung vui, chứng kiến, chúc phúc cho đôi trẻ, thế là nên vợ thành chồng. Bao năm nay, đời ông bà, bố mẹ họ sống vẫn thế, giờ họ cũng làm vậy. Đôi trẻ nào ở với nhau cảm thấy hợp thì tiếp tục cuộc hôn nhân, còn đôi nào không ưng nhau thì đường ai nấy đi.
Trưởng bản Phong cười trừ phân bua: "Được cái bù lại là, con gái nơi đây b.ỏ chồn.g, thì mùa xuân sang năm lại đi chợ, đi hội, gặp được chàng trai nào thấy "ưng cái bụng, vừa con mắt" là lại kéo nhau về thưa chuyện mẹ cha". Đó là lý do giải thích tại sao mà nhiều sơn nữ nơi đây có thể lấy 2-3 đời chồng được. Ngay cả những bậc sinh thành cũng coi việc này là chuyện thường nên chẳng ai có thể cấm đoán họ được.
Từ đầu năm đến nay, ở bản Hoàng Liên 1 có 8 cặp vợ chồng tảo hôn. Trong đó 5 cặp người trong bản lấy nhau và 3 cặp người ngoài bản. Đến nay có 3 cặp đã bỏ nhau, có người đã đi lấy chồng khác.
"Ở đây có quan niệm, con gái trong vùng từ 13 đến 16 tuổ.i là đã bắt chồng. Sơn nữ nào "cao số" đến 16 tuổ.i mà vẫn chưa bắt được chồng thì liền bị xếp vào hàng gái già, ít được chàng trai nào ngó ngàng tới nữa", trưởng bản Phong tâm sự.
Theo VTC
"Ra oai" bằng cách vác dao... ché.m bạn Sống ở vùng dân tộc thiểu số, mồ côi cha mẹ, Chau Huỳnh Sang (sinh năm 1992, khóm 4, thị trấn Tri Tôn, huyện Tri Tôn, An Giang) vượt qua nghịch cảnh để bước vào giảng đường, trai gái cùng quê cúi đầu khâm phục. Nhưng, chỉ một lần ra "oai" mà lỡ phạm tội nên đán.h mất cả tương lai. Vô cớ...